Một vụ án mạng xảy ra, chỉ cần khẽ động đã chạm đến trái tim toàn cục cảnh sát.
Buổi chiều, cả đám người túm năm tụm ba kéo nhau đến nhà ăn ăn tối. Trong đó, có cả những người bình thường ít gặp trên đường cũng có mặt.
Ngô pháp y nhìn cảnh tượng này từ trên cửa sổ, bèn nở một nụ cười, lấy hộp cơm từ dưới tủ làm việc ra nói: “Tôi biết hôm nay sẽ rất bận rộn nên cố ý mang theo cơm và trứng. “
Ông mở nắp đưa cho Giang Viễn và Vương Chung xem, hóa ra là cơm nguội và trứng sống.
Ba người gật đầu lia lịa, tự nhiên đi xuống lầu, thuận lợi rẽ một góc, đi tới tiểu đội cảnh khuyển ăn cơm.
Sau khi chào Lý Lỵ ở khu vực huấn luyện chó xong, lập tức hai người chui tọt vào phòng bếp.
Nhìn từ xa qua kính cửa sổ phòng bếp, Lý Lỵ trên sân tập rất dũng mãnh, từng động tác đẹp đẽ chẳng khác nào trên phim ảnh, khiến người nhìn thất thần.
Giang Viễn đếm đầu người, bốn người, chỉ cần đập một quả trứng, dùng muôi trộn cơm, sau đó khéo léo đun nóng chảo bằng dầu lạnh rồi xoay thìa.
Ngô Pháp y bất lực liếc nhìn Giang Viễn, cầm lấy 5 quả trứng còn lại đun nóng cái nồi lớn, vừa rán trứng vừa nói: "Tôi biết, trước khi Giang thôn bị giải tỏa, điều kiện của các cậu không tốt lắm. Nhưng khi tôi còn bé, trong nhà rang cơm cũng chưa từng như thế.”
Giang Viễn thầm nghĩ, Chú Thập Thất chỉ đơn giản lập chí hốt tiền thiên hạ, mặc dù đứt gánh giữa đường, nhưng cái tính cách cực độ tiết kiệm này, quả thực quá đặc biệt.
“Lấy một quả trứng cho Đại Tráng.” Giang Viễn đang rang cơm, nhìn dáng vẻ rắn rỏi của Đại Tráng ngoài cửa sổ nói: “Đồ ăn do đội trưởng Lý nấu, có lẽ…quá healthy.”
Mặc dù Lý Lỵ là một mình trong tiểu đội cảnh khuyển, nhưng nói là đội trưởng tiểu đội cũng không sai.
“Được rồi.” Ngô Pháp y đáp lại bằng một tiếng thở dài, sau đó nói: “Đó là do Đại Tráng không nói được, nếu không hẳn đã phải nhờ đại đội trưởng vỗ bàn.”
Giang Viễn và Vương Chung nghĩ lại rồi đồng thanh gật đầu.
Sau một thời gian, nhóm người Rottweiler đã hoàn thành buổi huấn luyện, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại.
Đại Tráng không được vào phòng bếp, đành phải ngoan ngoãn nằm cách cửa hai thước, mũi giật giật, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Cho đến khi nó nhìn thấy Lý Lỵ vung lên một chiếc thìa lớn.
...
Mấy ngày sau đó, cục cảnh sát huyện Ninh Đài đều trong tình trạng nghỉ ngơi hồi sức.
Sau một vụ án mạng kết thúc, một số tổ đội bên trong cục sẽ âm thầm được cho phép cuộc sống, đi trễ về sớm, không phải làm thêm giờ.
Tiểu đội 1 và 2, những người trực tiếp tham gia điều tra, truy bắt, thậm chí còn được nghỉ 2 ngày, xem như họ nghỉ bù thời gian thức khuya và làm thêm giờ.
Nếu không được nghỉ ngơi, có lẽ tinh thần bọn họ không thể cố gắng duy trì được nữa. Tiểu đội số 1 và số 2 phụ trách trọng án quanh năm gồm những cán bộ cảnh sát đã thành thục trong Đội Cảnh sát hình sự. Trong hệ thống cảnh sát, độ tuổi thành thục là cảnh sát nhân dân làm từ cơ sở lên khoảng 35 tuổi, giống như trên mạng internet gọi là ‘ông chú’ ấy. Bọn họ đã qua cái tuổi tăng ca, chuyển hình có làm công tác xã hội. Ở độ tuổi đó, thi thoảng bọn họ làm việc như súc vật cũng được, nhưng nếu bắt dùng họ như gia súc thời gian dài, thật sự sẽ rơi vào tình trạng lăn đùng ra ngất.
Giang Viễn cũng thả lỏng nghỉ ngơi vài ngày, rồi mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái làm việc bình thường.
Đồng thời, những vụ án tồn đọng của lực lượng cảnh sát hình sự dường như đang dần đánh thức mọi người.
Vào thứ Hai.
Sau cuộc họp đầu tuần, Vương Chung trực tiếp đến phòng làm việc của bác sĩ pháp y.
“Giang pháp y, theo yêu cầu của cậu và chỉ thị của đại đội trưởng Hoàng, tôi đã dạo một vòng ở kho cơ sở dữ liệu, may mắn tìm được một vụ án thích hợp.” Vương Chung chào hắn một cái, sau đó tự nhiên cầm lấy chổi từ sau cánh cửa ra rồi bắt đầu giúp dọn dẹp văn phòng.
“Để tôi.” Giang Viễn có chút ngượng ngùng, hắn vốn là người nhỏ tuổi nhất trong phòng này, đáng lẽ hắn nên làm việc này mới đúng.
“Không, cứ để tôi làm, nhanh không ấy mà.” Vương Chung kiên quyết ngăn Giang Viễn lại, nói: “Tôi tóm tắt cho cậu nghe tình tiết vụ án cái đã. Tôi và đại đội trưởng Hoàng có cùng suy nghĩ, phù sa không thể cho chạy ra ruộng ngoài được. Tôi biết yêu cầu của cậu là vân tay hình cánh cung, tốt nhất là những vụ án thông qua dấu vân tay để xác định kẻ tình nghi, rồi tiến tới phá án…”
Hiện tại, Giang Viễn có thể so sánh mọi dấu vân tay, nhưng đợi phá xong vụ án này, rồi nói ra yêu cầu mới cũng không muộn.
Vương Chung thấy Giang Viễn không phản đối, bèn nói tiếp: “Tôi tìm được một vụ án thích hợp, nhưng độ khó hình như hơi cao, nên cậu nhìn qua trước xem thế nào.”
“Được.” Giang Viễn thản nhiên mở phần mềm.
Vương Chung lấy ra một quyển sổ, xé một trang đưa cho Giang Viễn, giới thiệu: "Cậu nhập số vụ án ... Đây là một vụ phóng hỏa, là án tồn đọng hơn năm năm rồi. Có bốn căn nhà ở trấn Văn trong một hơi bị người đốt sạch, không ai bị thương, nhưng thiệt hại tài sản vượt quá một triệu, nạn nhân trực tiếp phá sản. "
"Trấn Văn là một thị trấn nghèo, hơn một triệu đã là số tiền lớn. " Ngô pháp y cau mày nhìn sang.
"Cho nên, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ." Vương Chung nói: "Tôi và anh Nghiêm cùng nhau kiểm tra, tại hiện trường tìm được mấy dấu vân tay, tuy không quá hoàn chỉnh nhưng thông qua phân tích tình hình, thì hướng điều tra là người quen gây án. Lúc đó, cả cục điều tra cả thôn, rồi đến các thôn lân cận, tra hỏi, lấy dấu vân tay, cuối cùng chẳng điều tra ra manh mối gì…”
Giang Viễn trực tiếp xem vụ án trên máy tính, nghe Vương Chung nói bèn hỏi: "Nếu là trọng án, khẳng định dấu vân tay đã nhờ người khác điều tra qua đúng không?”
"Đã nhờ đội trưởng Thạch đang làm việc ở đội giám định dấu vết nhìn qua." Vương Chung biết Giang Viễn không quen, nói tiếp: "Đội trưởng Thạch tên thật là Thạch Cương, năm nay cũng đã năm mươi tuổi, là một giám định viên cực kỳ có kinh nghiệm. Có điều, tôi đoán đội trưởng Thạch không để tâm tới vụ phóng hỏa này lắm, bởi vì năm đó trong tỉnh xảy ra mấy vụ án mạng trọng điểm liên tiếp, nên sau đó bị gác lại.”
"Chỉ là tài sản hơn một triệu bị tổn thất, dấu vân tay lại không trọn vẹn, hình như không thành lập nhóm hội chẩn dấu vân tay thì phải?" Ngô Quân đưa ra tóm tắt.
Vương Chung gật đầu.
Tài nguyên hệ thống cảnh sát luôn trong tình trạng thiếu thốn. Hằng năm, kinh phí có thể tăng chút, hoặc nghĩ cách kiếm về. Nhưng, trừ các vụ trọng án, nếu không các vụ án cơ bản kiểu gì cũng bị vấn đề kinh phí gây ra muôn vàn khó khăn.
Giống như thành lập đội hội chẩn dấu vân tay chẳng hạn, muốn sử dụng kinh phí, thì một đội cơ bản xin được bao nhiều tiền? Ngay cả mời toàn bộ chuyên gia của tình tới làm việc, thì kết quả nhận được cũng có hạn.
Với lại, đứng ở một góc độ khác suy nghĩ, trọng án mới là nơi tiêu hao và phung phí tài nguyên. Cũng vì vậy, các vụ án thông thường sẽ rơi vào tình trạng túng quẫn.
Nguồn nhân lực cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, Giang Viễn cũng có chút không rõ: "Nếu chuyên gia đã nhìn qua, dù không dụng tâm cho lắm. Nhưng chỉ cần bọn họ điều tra qua, thì xác suất thôi so sánh ra cũng không cao lắm."
Vương Chung vội nói: "Tôi có một ý kiến."
"Ồ?"
"Các chuyên gia đều muốn tìm ra 8 điểm đặc trưng giống nhau. Nhưng chúng ta chỉ cần tìm ra 6 hoặc 7 điểm đặc trưng, sau đó khoanh vùng phạm vi nhỏ dân cư trong thông để lấy dấu vân tay, nói không chừng có thể tìm ra kẻ tình nghi.”
Đây cũng là một biện pháp giải quyết kiểu tình thế. Nếu người phạm tội là dân chúng phổ thông, chỉ cần tới mời lên trụ sở hỗ trợ điều tra, sử dụng nghiệp vụ nói không chừng có thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của gã.
Giang Viễn hỏi: “Năm đó, phương án này chưa thử qua sao?”
“Thử thì có thử rồi.” Vương Chung ngượng ngùng nói: “Dấu vân tay bị tổn hại khá nghiêm trọng, chỉ có thể trích xuất một số điểm đặc trưng, còn một số điểm khác khá triển vọng. Nhưng so sánh mãi, cuối cùng loại trừ hết khả năng. Đội trưởng Thạch trên tỉnh khiến tôi cạn lời, không tìm ra 8 điểm đặc trưng thì thôi đi, vậy mà không một lời kết luận, người ta cũng chẳng cho chung ta một hướng đi cụ thể nào.”
Thực hiện lấy dấu vân tay trực tiếp khác với việc nộp dấu vân tay đi lên, tham gia vào đội chuẩn đoán dấu vân tay, v.v. Sau đó phải được vận hành dựa theo quy định hoặc thao tác chuẩn mực. Một chuyên gia giám định dấu vân tay ở bên ngoài, đời nào họ tham gia vào hành động không chuẩn quy tắc được chứ.
Tuy nhiên, theo cách tương tự, nếu Giang Viễn muốn thực hiện loại hoạt động đặc biệt này, cũng cần các đồng nghiệp khác hiểu sâu hơn tham gia vào.
Giang Viễn không nói lời nào, tải xuống dấu vân tay của vụ án, lẳng lặng xem.
Đầu tiên hắn đánh dấu theo cách thông thường, sau khi chạy nhiều lần vẫn không tìm thấy dấu vân tay nào được xác định là giống nhau, nghĩa là có rất ít điểm có thể nhìn ra được.
"Nếu làm theo cách đặc biệt, chúng ta cần tìm cảnh sát phụ trách vụ án này để nói chuyện. Nếu chúng ta chỉ dựa vào 6 hoặc 7 điểm đặc trưng để phá án, thì dấu vân tay đó chẳng thể tính là chứng cớ, nên muốn kết luận cần phải nhờ người đó thao tác.” Giang Viễn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, dựa vào 6 điểm đặc trưng để tìm người, thực sự có khả năng cao tìm nhầm người. Người tìm được, biết đâu còn sở hữu 6 điểm không trùng khớp cũng nên…”
Giang Chung nghe những lời này của Giang Viễn mà đau cả đầu, không khỏi đặt câu hỏi: “Có phải, cách làm này của tôi quá ngu ngốc không?”
Ngô Quân bên cạnh bình tĩnh nói: "Khi nghĩ đến cách này, trong đầu cậu khẳng định tính là Giang Viễn so sánh ra đúng không?"
"Đúng đúng, lúc ấy tôi từ kết luận này mà suy nghĩ." Vương Chung thoải mái thừa nhận.
Ngô Quân mỉm cười: “Cậu làm vậy là đặt Giang Viễn lên vỉ nướng rồi đấy.”
“Này, tôi không có, tôi không có, tôi thực sự không nghĩ vậy…” Vương Chung nhanh chóng giải thích.
“Ai chịu trách nhiệm cho vụ này?” Ngô Quân hỏi lại.
“Đó là đội trưởng Ngụy… đội phó của đội 6, Ngụy Chấn Quốc.” Vương Chung nói.
Ngô Quân ‘ồ’ một tiếng rồi nói tiếp: "Vậy cũng được, Lão Ngụy rất dễ bắt nạt ... Rất dễ nói chuyện, chúng ta cứ qua tán gẫu vài câu."
"Vậy thì đến tiểu đội cảnh khuyển ăn cơm rang đã." Giang Viễn cảm thấy đội cảnh khuyển là nơi khá thuận tiện, rộng rãi, lại có bếp, còn có thể chơi với chó.