Khi Nguỵ Chấn Quốc gọi điện thoại đến, Giang Viễn đang ngồi ăn cơm ở nhà.
Sau khi nghe điện thoại xong, Giang Viễn nói một tiếng: “Hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ về xem ngay”, rồi lập tức đứng dậy thay quần áo.
Muốn kiểm tra dấu vân tay và các tin tức liên quan, nên trở lại văn phòng cho thuận tiện.
Giang Phú Trần nhìn thấy con trai rời khỏi bàn ăn, mà tay vẫn cầm thịt bò chấm với tương ớt Hồ Nam nói: “Chết người sao? Hay là con mang theo chút đồ ăn để ăn trên đường đi, phải đi tăng ca thức đêm vào thời điểm này, không thể mua được đồ ăn bên ngoài đâu…”
“Không có chết người…” Giang Viễn ho khan hai tiếng, nói: “Nhưng có chết hay không đều không thể nói trước được, đồ ăn… Mang theo một chút đi.”
Nếu đi làm vào thời điểm này, nhà ăn chắc chắn không còn cơm nữa, nếu đến đội cảnh khuyển tìm Rottweiler cũng không thích hợp lắm.
Mấy chuyện như xử lý vân tay này thoạt nhìn có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại tiêu hao rất nhiều năng lượng trí thức, nếu không ăn cơm thì chẳng mấy chốc sẽ đói đến vò đầu bứt tai.
“Lái xe đi, vào thời điểm này, đi xe điện cũng không an toàn.” Giang Phú Trấn chỉ vào tủ đựng chìa khoá.
Giang Viễn cũng chỉ do dự vài giây, nghĩ đến chuyện hôm nay mình sẽ đi xử lý vụ án mất tích của Đinh Lan, mà Đinh Lan lại đi xe đạp… Vì thế Giang Viễn ngoan ngoãn mở tủ chìa khoá ra, chọn chìa khoá của chiếc xe G63 màu trắng.
Ông cha già Giang Phú Trấn không có thiên phú về xe cộ, chỉ thích cứng, lớn và rắn chắc.
So ra, Giang Viễn mới tốt nghiệp đại học nên càng không để ý đến những thứ như nhãn hiệu bên ngoài chiếc xe gì đó. Mãi đến khi hắn dừng xe lại ở bãi đậu xe bên ngoài cục cảnh sát huyện, được hai đồng nghiệp cảnh sát cùng nhận chức một thời điểm xúm lại xem, hắn mới phát hiện ra.
“Anh vẫn chưa tan tầm sao?” Giang Viễn chào hỏi trước một tiếng.
Hai người kia nhìn nhau cười khổ, người đi ở phía trước nói: “Trời vừa mới tối, tan làm gì chứ, các cậu làm kỹ thuật nhẹ nhàng như vậy sao?”
“Những lúc bận rộn thì cũng rất bận rộn.” Giang Viễn cảm thấy mình không nên để những cảnh sát làm kỹ thuật khác phải đội nồi, lại nói thêm: “Chủ yếu vì tôi là pháp y, mấy ngày nay khá rảnh rỗi, nhưng chẳng phải bây giờ quay lại đây sao?”
“Đúng vậy, khoảng thời gian này có khá nhiều vụ án.” Lúc này hai người kia mới cảm thấy cân bằng tâm lý một chút, lại nhìn về phía chữ G lớn phía sau Giang Viễn, hỏi: “Của cậu?”
“Của người nhà.” Giang Viễn cũng không thể nói dối vì loại chuyện này được.
Hai người lại hâm mộ chậc chậc thành tiếng một lần nữa.
“À phải rồi, tôi có mang theo chút thịt, nhân lúc còn nóng các anh ăn thử xem sao? Là cha tôi nấu đấy!” Giang Viễn lấy từ trong balo ra một hộp cơm đưa cho hai người kia.
Về phương diện chia sẻ đồ ăn thức uống, Giang Phú Trấn cực kỳ hào phóng, trong lúc nấu thịt bò chuẩn bị cho Giang Viễn, ông cũng đã chuẩn bị phòng trường hợp có đồng nghiệp bên cạnh.
Ánh mắt của hai người ngay lập tức phát ra ánh sáng.
“Tôi lên trước nhé.” Giang Viễn xua tay, lên lầu theo con đường đi làm thường ngày. Lúc này, hắn nhìn thấy trong các văn phòng hai bên gần như đều sáng đèn, chỉ là số lượng người không giống nhau.
Có người tăng ca viết tài liệu, có người tăng ca phá án, có người tăng ca để trốn về nhà, tất cả tụ tập lại với nhau, mỗi người đều có một nỗi lo riêng.
Lúc Giang Viễn vừa mới bắt đầu công việc, hắn không muốn tăng ca lắm, cũng không có nhiệm vụ tăng ca gì, nhưng lúc này hắn lại rất hiểu tâm trạng của mỗi người.
Hiện giờ có thể là thời điểm mấu chốt để giải quyết vụ án của Đinh Lan, Nguỵ Chấn Quốc vẫn còn ngồi gặm bánh bột ngô, nghiên cứu kẻ hiềm nghi, Giang Viễn đương nhiên cũng không thể biết được chuyện này.
Lại nghĩ đến chuyện có thể Đinh Lan vẫn còn sống, Giang Viễn cũng chỉ có thể tiếp tục tiến hành.
Có thể tưởng tượng được rằng, mỗi một người cảnh sát đang làm thêm giờ vào lúc này hoặc một ngày nào đó đều có tâm trạng tương tự hoặc tương đồng với hắn.
Văn phòng pháp y.
Sau khi khởi động máy, nhập mật mã, mở thịt bò hầm ra, mở những chiếc bánh trắng nhỏ bên cạnh, cho thêm tương ớt và dưa cải muối lên đó.
Trên màn hình, một số hình ảnh dấu vân tay cùng nhau hiện lên.
Giang Viễn cẩn thận xem xét một lần nữa, sau đó lại xác nhận thêm một lần.
Xử lý vân tay là một công việc vô cùng tỉ mỉ, càng vào thời điểm quan trọng nhất, càng phải đảm bảo tính chính xác.
Giang Viễn tỉ mỉ đối chiếu các dấu vân tay, nhanh chóng ăn hai miếng thịt bò, lại gọi điện thoại cho Nguỵ Chấn Quốc, nói: “Đàm Dũng chỉ để lại một dấu vân tay ở vị trí tay cầm, điều này... Cũng có thể được giải thích là do một lần tình cờ đụng vào, đương nhiên, nếu sức lực của anh ta đủ mạnh thì cũng có thể dùng để di chuyển.”
“Vậy là đủ rồi, tôi sẽ gặp cậu ta trước.” Giọng nói của Nguỵ Chấn Quốc vang lên từ trong điện thoại, khá nặng nề.
Giang Viễn “vâng” một tiếng, lại nhắc nhở: “Nhưng chỉ dấu vân tay thôi chưa đủ để đưa ra chứng cứ.”
“Tôi biết, chúng tôi sẽ ngồi đây theo dõi hai ngày để xem xét tình hình.”
“Có phải nên tìm đội trưởng Hoàng để xin tiếp viện không?”
“Chúng ta không có bất cứ chứng cứ gì cả, đội trưởng Hoàng rất khó chi viện.” Nguỵ Chấn Quốc hiểu rõ, nói: “Tôi sẽ gọi các anh em của đội sáu đến đây hỗ trợ.”
Nguỵ Chấn Quốc biết, nếu nhờ Giang Viễn gọi điện thoại cho Hoàng Cường Dân, đội trưởng Hoàng có thể sẽ cử người đến chi viện, không cần xem những thứ khác, chỉ cần nhìn vào hai vụ án mạng trước đó, một cảnh sát như Giang Viễn có đủ tư cách để gọi vài viện binh.
Tuy nhiên, trước mắt, vụ án của Đinh Lan vẫn chưa thực sự được hé mở ra ngoài, cho dù trong mắt ông ấy, tên Đàm Dũng với khuôn mặt xấu xí này rất đáng nghi ngờ, nhưng chỉ cần làm cảnh sát hình sự trong một thời gian dài sẽ biết, mấy chuyện này còn cách xa so với cốt lõi của vụ án.
Nếu gọi đội cảnh sát hình sự của mình đến đây thì sẽ có đủ về phương diện nhân lực, chỉ là mọi người phải vất vả một chuyến mà thôi.
Nguỵ Chấn Quốc điều chỉnh giọng điệu của mình một chút, dặn dò thêm: “Nhưng tôi vẫn chưa nói với các anh em đội sáu mình đang điều tra vụ án cụ thể nào. Pháp y Giang, cậu cũng nên chú ý giữ bí mật, khoan hẳn thông báo cho bất cứ kẻ nào.”
Giang Viễn theo bản năng đáp lời, lại hỏi: “Anh đang lo lắng sẽ để lộ bí mật sao?”
“Một huyện thành nhỏ như chúng ta, mối quan hệ dây mơ rễ má gì cũng có, tên Đàm Dũng này lại làm trong doanh nghiệp nhà nước, ngộ nhỡ quen biết một vài người có tin tức linh thông… Tóm lại, chúng ta tạm thời giữ bí mật, đừng nói với bất cứ người nào cả, đây là điều an toàn nhất.”
Đây là bài học mà Nguỵ Chấn Quốc tổng kết ra được sau nhiều năm làm cảnh sát hình sự ở huyện thành.
Mô hình sinh thái ở huyện thành hoàn toàn khác biệt so với thành phố hay thậm chí là tỉnh lỵ, bởi vì quy mô của mỗi nơi nên nó càng phức tạp hơn nhiều so với thị trấn và vùng nông thôn, mối quan hệ giữa người với người cũng tiềm ẩn và sâu sắc.
Mà mối đe doạ của một vụ án hình sự hay thậm chí là án tử hình cũng đủ để kích hoạt mỗi một mối quan hệ.
“Được, tôi hiểu rồi.” Giang Viễn biết chừng mực, lại đồng ý một lần nữa, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nếu ngài đã xác nhận được hiện trường rồi thì hãy gọi cho tôi qua đó, về phương diện kiểm tra hiện trường, tôi vẫn khá tự tin về mình.”
“Được, không thành vấn đề.” Không hiểu tại sao Nguỵ Chấn Quốc lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, trong đầu ông ấy lại vô thức hiện ra hình ảnh của vợ.
Nguỵ Chấn Quốc lắc đầu, cất điện thoại di động đã bị gọi cho nóng máy lên, nhìn về phía Mục Chí Dương ở bên cạnh, hỏi: “Có kết quả gì chưa?”
“Ừm… Vào thời điểm xảy ra vụ án, công việc chủ yếu của Đàm Dũng là phụ trách thi công tu sửa kè bảo vệ của nhà máy. Lúc nãy tôi đã kiểm tra rồi, diện tích và số lượng mét khối của kè bảo vệ của bọn họ không nhỏ chút nào… Nếu, nếu muốn chôn một thứ gì đó vào trong, rất khó có thể tìm được.” Mục Chí Dương tránh ở hàng ghế phía sau, lại dùng quần áo phủ lên laptop nên không để lộ bất cứ ánh sáng nào.
Nguỵ Chấn Quốc lại không nghĩ theo phương hướng của Mục Chí Dương, mà truy hỏi: “Vào những lúc khác thì sao? Cậu ta không thể nào ở lại công trường trong một thời gian dài đúng không? Về nhà ư?”
“Có lẽ là về nhà, công trường chỉ cấp cho công nhân một căn phòng bằng thép màu.” Mục Chí Dương liếc mắt nhìn Nguỵ Chấn một cách kỳ quái, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, nếu có người bị chôn dưới kè bảo vệ, phải làm sao bây giờ?”
“Chôn người, bây giờ chúng ta cũng không có chứng cứ.”
“À, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ theo dõi sát sao thôi.” Nguỵ Chấn Quốc nhìn ánh đèn tầng 12 cách đó không xa, hai mắt híp lại giống như đã ngủ rồi
Mục Chí Dương cảm thấy thất vọng: “Chỉ theo dõi sát sao? Như vậy… Qúa bị động rồi.”
Nguỵ Chấn Quốc ồ một tiếng, mặc kệ tất cả.
“Trong các bản tin truyền hình, khi nhắc đến một vụ án lớn quan trọng nào đó, đều có khí thế sấm vang chớp giật…” Mục Chí Dương nói.
“Cậu biết tại sao những vụ án lớn quan trọng lại phải dùng đến khí thế sấm vang chớp giật không?” Nguỵ Chấn Quốc siết chặt quần áo trên người mình, hơi thay đổi tư thế một chút.
Mục Chí Dương: “Không biết.”
“Bởi vì cấp trên đưa ra áp lực lớn, quy định trong thời gian ba ngày hoặc bảy ngày…” Nguỵ Chấn Quốc nhỏ giọng nói: “Thời gian eo hẹp như vậy, nếu không là khí thế sấm vang chớp giật thì còn có thể sử dụng thủ đoạn gì được nữa?”
“Chuyện này…”
“Lợi thế lớn nhất của chúng ta lần này chính là có thời gian. Đã ba năm trôi qua rồi, nếu cô ấy đã chết, cô ấy có thể chờ được… Nếu sống…” Nguỵ Chấn Quốc nhàn nhạt nói: “Nếu còn sống, giả sử Đàm Dũng là nghi phạm, chúng ta phải nhìn chằm chằm vào gã thì Đinh Lan mới có thể tiếp tục được sống.”
“Tại sao chứ?”
“Để đề phòng gã ta giết người diệt khẩu, hãy xem cậu ta đưa đồ ăn cho Đinh Lan khi nào đi!”
Mục Chí Dương cảm thấy có phải sư phụ hơi hồ đồ rồi không, anh ta không nhịn được nói: “Đã ba năm rồi, cho dù sống sót đi chăng nữa thì cũng không thể nào thường xuyên đi đưa đồ ăn được, mua một chút đồ ăn giống như bánh quy gì đó đặt trong nhà, có thể giữ được lâu hơn mà.”
“Sẽ không thể tích trữ được nhiều đồ ăn đâu.” Nguỵ Chấn Quốc liếc mắt nhìn Mục Chí Dương một cái, trong lòng nhắc mãi một câu “cún con”, lại nói tiếp: “Nếu cậu ta giam cầm Đinh Lan trái phép, chẳng lẽ sẽ để người ta ăn bánh quy của cậu ta để sống sót sao?”