“Giang Viễn, đang bận rộn gì vậy?” Vương Chung biết Giang Viễn đã quay trở về, đoán rằng nghi thức mê tín của Ngô Quân cũng đã kết thúc nên đi bộ đến đây, dáng vẻ giống như một nhân viên công chức không có chuyện gì làm. Giang Viễn “ừ” một tiếng, nói: “Tìm một bộ ảnh để xem.” “Hả, bộ ảnh?” Vương Chung lập tức tỉnh táo tinh thần, cười tươi như hoa: “Tôi đã nói mà…” Anh ta đi đến phía sau bàn làm việc của Giang Viễn giống như một người đồng đạo, thì nhìn thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.