Mục lục
Pháp Y Quốc Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Quân thở dài một hơi, đứng dậy, đi tới cửa, đóng cửa rồi khóa lại, một loạt động tác liền mạch.

Lúc quay lại, Ngô Quân không để ý đến biểu hiện của Giang Viễn, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, là một mặt dây chuyền Quan Vũ màu đỏ, dài chỉ bằng một ngón tay rưỡi.

Phía trên mặt dây chuyền là hai sợi chỉ đỏ, dùng để đeo trên cổ, nhưng Ngô Quân duỗi người đi tới, trực tiếp treo sợi dây chuyền trên cửa phòng làm việc.

“Lại đây bái lạy đi.” Ngô Quân nói: “Về sau cậu nên chú ý lời nói.”

“Cái này…” Giang Viễn do dự một chút, mới nói: “Chúng ta trong cục lại bái lạy Quan Vũ có thích hợp không? "

Ngô Quân nghiêm túc nói: “Cậu có biết Quan Vũ của tôi từ đâu tới không?”

“Từ đâu tới vậy?”

"Tám năm trước, cảnh sát Hồng Kông và đội cảnh sát tỉnh Sơn Nam tiến hành giao lưu nghiệp vụ, một vị cảnh sát bán... nửa bán nửa tặng cho tôi." Ngô Quân chắp tay cúi đầu trước Quan Vũ, nói: "Cậu biết đấy, hệ thống cảnh sát cả nước đều đang học theo hệ thống ở Hồng Kông. Trong đó, thực lực cảnh sát ở Thâm Quyến là mạnh nhất, bởi vì bọn họ giao lưu với bên Hồng Kông đều nhất, tiền nhiều, học được nhiều. Với lại, chúng ta giao lưu với cảnh sát bên phía Hồng Kông lâu như vậy, câu phải hiểu trong quá trình đó học được rất nhiều thứ."

"Qua tivi, đội pháp y Hồng Kông hình như cũng rất lợi hại." Giang Viễn đi tới nói.

Ngô Quân bĩu môi: “Cái đó không biết nữa, lần trước bọn họ không tới đây.”

“Chính vì vậy, ngài giao lưu với bọn họ kỹ năng cùng Quan Công?” Giang Viễn nhìn thấy mặt dây chuyền Quan Công được làm bằng mã não mà nghĩ thầm, cũng giản dị thật chứ.

Ngô Quân mặc kệ hắn nói gì, ra lệnh: “Trước tiên vái ba lần, sau đó cầu cho bớt vụ án đi, chúng ta càng nhàn nhã xã hội càng bình yên, đúng không?”

Giang Viễn vái ba vái rồi chắp tay trước ngực, rồi xoay vòng cúi chào một cái.

Trong nhà hắn có đủ loại Quan Công, Bồ tát, Phật Di Lặc, Tam Thanh, thánh giá và các đồ trang trí khác, hoặc phỉ thúy hoặc ngọc bích hoặc đá quý đủ loại, nhưng không có nhiều người chú ý đến nó.

Ngô Quân chờ hắn cúng bái xong, nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm, cất vào hộp, bỏ vào ngăn kéo, mở lại cửa phòng làm việc, rồi nới với Giang Viễn: "Học tri thức, chúng ta không thể câu nệ tại kiến thức trong sách vở, đúng không."

“Đúng, đúng, đúng.”

Ngô Quân nhìn xuống điện thoại di động, hài lòng nói: "Nhìn xem, không có cuộc gọi đến, ý nghĩa là gì? Nghĩa là việc chúng ta làm có hiệu quả đấy. ”

Giang Viễn gật đầu đồng ý, rồi nhẹ nhàng mở cuốn tiểu thuyết “Đại y Lăng Nhiên” ra đọc.

Buổi tối, đại đội trưởng Hoàng Cường Dân gọi điện cho Giang Viễn thông báo vụ án băng nhóm trộm cắp đã có tiến triển, và nghi phạm ở nhà tù đã khai ra nhiều đồng bọn.

Trong hai ngày tiếp theo, tin tức cập nhật đều là về băng nhóm trộm cắp.

Các nghi phạm bị đội cảnh sát hình sự bắt giữ đều được lấy lại dấu vân tay và đối chiếu với dấu vân tay để lại trong vụ án, càng ngày càng xác định rất nhiều manh mối trong vụ án.

Có câu nói thế này, cẩn thận mấy cũng sai sót. Câu nói này rất phù hợp với quá trình phá án, nên tương đối phổ biến trong đội hình sự.

Người hiện đại, ai cũng biết từ dấu vân tay có thể điều tra ra mình. Nơi có người ở khả năng có camera là rất lớn. Nhưng thời điểm gây án, thật sự có rất ít tội phạm che đậy dấu vết được, nói chung chỉ là thiểu số.

Khi gây án đeo găng tay thì rất dễ dàng, nhưng không thể khẳng định trong quá trình trước hoặc sau không chạm vào thứ gì ở hiện trường. Có trường hợp, sau khi gây án xong còn làm rơi đồ của mình ở hiện trường, hay vô tình chạm vào chốt mở cửa, hay đại loại như vậy…

Vứt đồ bừa bãi, chuyện vô ý phạm phải sai lầm thì người bình thường nào chả mắc phải. Không chỉ có người bình thường, làm công việc bình thường trong sinh hoạt mới xuất hiện tình huống này. Trong quá trình gây án, tội phạm gặp phải tình huống ngoài ý muốn là điều bình thường.

Có thêm nhiều lời khai cung cấp, kèm theo chiếc ô tô đã cải tiến, mấy người muốn trốn thoát là điều vô cùng khó khăn.

Giai đoạn này, Giang Viễn chỉ đang phối hợp một chút với quá trình điều tra.

Những dấu vân tay trước đây khó trùng khớp thì nay đã có người thật, dùng để đối chiếu thì dễ hơn nhiều. Mà những người trẻ tuổi bên trong đội, cũng theo đó mà khắc sâu dấu ấn trong hệ thống công an. Sau này chỉ cần gặp vụ án tương tự, cũng không cần lo lắng không đối chiếu ra.

Cứ như vậy, một tuần nữa lại trôi qua, cuối tuần lại đến, khi Giang Viễn đang bắt đầu nghĩ xem cuối tuần nên nghỉ như thế nào, thì điện thoại di động của Ngô Quân lại rung lên rất có tiết tấu.

Ngô Quân chỉ liếc mắt nhìn, vẻ mặt thay đổi, lập tức cầm lên chào: “Đội trưởng Hoàng.”

Chỉ nói mấy câu, Ngô Quân đã kết thúc cuộc nói chuyện, rồi dùng giọng nghiêm túc nói: “Có án mạng, chuẩn bị đi trong ba phút nữa, mang theo hộp dụng cụ, ngồi cùng xe với đội kiểm tra đến hiện trường gây án. ”

“Vâng. ” Giang Viễn đáp, tim đập nhanh.

Vẻ mặt Ngô Quân trở nên căng thẳng. Sau khi ông chuẩn bị xong, mới mở ngăn kéo đựng vòng Quan Công ra, thở dài nói với Giang Viễn: "Cậu nhìn xem, cúng bái có thể kéo dài thời gian thêm một tuần thôi, nhưng cuối cùng vẫn tránh không được. ”

...

Ngô Quân và Giang Viễn đi cùng chiếc xe Iveco của đội khoa học kỹ thuật hình sự tới hiện trường vụ án, chiếc xe đang chạy nhanh nhất có thể để tới hiện trường.

Xe điều tra hiện trường là thiết bị cần có của huyện cục, huyện nghèo đến đâu cũng phải mua. Tuy nhiên, địa phương nào giàu có thể mua một chiếc xe chuyên dụng và lớn hơn, huyện cục nào nghèo quá thì sửa lại một chiếc xe nào đó cũng được.

Trong xe đã chuẩn bị đầy đủ các loại thiết bị, bao gồm các loại hộp dụng cụ, các loại túi đựng vật chứng, các loại bột băng nhãn hiệu nhỏ khác nhau, vân vân. Đồng thời, cũng dành một khoảng không gian để các tử thi, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian cho nhân viên kỹ thuật điều tra.

Giang Viễn hơi căng thẳng kèm theo chút hưng phấn.

Hắn học đại học y khoa, hoàn thành xuất sắc 5 năm chuyên ngành pháp y. Lên lớp, ôn tập, làm đồ án, thực tập, làm luận văn, hoàn thành quá trình dài đằng đẵng. Nhưng hắn nhìn qua thi thể tại hiện trường vụ án chỉ có một, bây giờ thêm một lần nữa, nói không kích động thì có hơi giả dối.

Khi hắn đến một tòa nhà gạch đỏ nhỏ ở ngoại ô, các nhân viên cảnh sát đến trước đã căng bạt xung quanh, một số xe cảnh sát lác đác đậu ở tầng dưới, một số cảnh sát tản ra, điều tra đám người đang xem náo nhiệt, hoặc người đi bộ ngang qua.

Giang Viễn giơ lên thẻ công việc, cầm theo chiếc hộp dụng cụ, đi theo Ngô Quân nhanh chóng leo lên tầng ba.

Căn phòng nơi xảy ra vụ việc chỉ cần đi 10 mét thang bộ là tới, cảnh tượng xung quanh vô cùng lộn xộn, bên trong cũng có dân sống ở đó vây lại xem.

Giang Viễn, người vừa nhận được kỹ năng điều tra hiện trường LV4 vào hai ngày trước, bỗng cau mày khi thấy cảnh tượng này.

Giang Viễn vốn chỉ là người mới, không có tư cách lên tiếng, nên hắn chỉ đưa lên giấy chứng nhận, rồi cúi đầu bước vào phòng.

Diện tích căn phòng được xây cách đây ba bốn mươi năm nói chung là nhỏ, chỉ khoảng bốn mươi mét vuông, phòng khách chỉ nhận vài tia sáng gián tiếp, còn một phòng ngủ lớn hơn thì sáng rực rỡ. Nhưng bên trong có rất nhiều cảnh sát, kèm theo một thi thể năm ngang, co quắp lại, khiến người nhìn vào không thể tránh được.

May mắn thay, mùi thi thể tươi đỡ hơn chút, khiến hoàn cảnh trong phòng có thể chấp nhận được.

“Đeo vào trước.” Vẻ mặt của Ngô Quân rất nghiêm túc, ông ra hiệu cho Giang Viễn mở hộp dụng cụ ra.

Giang Viễn đeo khẩu trang, găng tay, mũ, kính bảo hộ, ... rồi nhân tiện đứng bên cạnh Ngô Quân để quan sát cái xác.

Người chết nằm trên giường chỉ có một chiếc quần sịp, một nhát dao vào ngực khiến máu chảy đầm đìa. Giang Viễn nhìn xuống, thấy máu gần như thấm đẫm vào tấm thảm bẩn trong phòng ngủ. Bên cạnh hắn, cảnh sát khám nghiệm hiện trường đang đứng lên một chiếc ghế đẩu, cố gắng chụp hết mọi ngóc ngách, để không bỏ sót một chi tiết nào.

Cảnh sát chụp ảnh hiện trường cũng là một nghề chuyên nghiệp, đặc biệt dưới sự phổ biến của máy ảnh kỹ thuật số, các cảnh sát được đào tạo, cầm theo máy ảnh chuyên nghiệp, chụp lại tin tức hiện trường. Nếu người không có kinh nghiệm mấy năm, thì không thể lên chính thức được.

Nói đến vấn đề chụp ảnh cụ thể, cảnh sát chụp ảnh phải chụp hiện trường cách cụ thể nhất, ảnh tống quát hiện trường chụp từ các góc, ảnh trung tâm hiện trường, các loại ảnh chi tiết tin tức, còn phải vận dụng cực tốt kỹ năng chụp ảnh, sao cho các hình ảnh đan xen vào nhau, không thể hình ảnh bị đứt đoạn bất kỳ khúc nào.

Có điều, sau khi điện thoại hay máy ảnh trở nên phổ cấp, ở các loại địa phương nhỏ thường thì vị trí chụp ảnh hiện trường được phân ra, dưới từng tình huống cụ thể, cảnh sát nào cũng có thể làm, bác sĩ pháp y cũng được, cảnh sát giao thông cũng được.

Đương nhiên, yêu cầu cơ bản vẫn phải có, nhất là vụ án đặc biệt, cảnh sát cần phải vận dụng hết khả năng hoàn thành cách chỉn chu nhất. Giống như chụp hình thi thể, bắt buộc phải chụp từ trên cao xuống, không thể giống như chụp ảnh người bình thường, chụp góc độ nào cũng được.

Giang Viễn chờ chụp ảnh xong, thì lập tức theo sư phụ Ngô Quân tới kiểm tra bên ngoài thi thể.

Pháp y là một nghề cần rất nhiều kinh nghiệm, cho dù đã học đại học y năm năm, Giang Viễn vẫn phải đi theo Ngô Quân học hỏi nhiều.

Ngô Quân cũng chụp vài tấm hình, đặc biệt là những đồ vật xung quanh cái xác, sau đó quay sang nói với Giang Viễn: “Cậu có nhận ra cái xác này không?”

“Cháu ...” Giang Viễn gần như không nói nên lời, sau đó bất lực nhìn liếc qua nói: “Sao mà cháu biết hết được?”

“Ngươi là người của huyện Ninh Đài, nói không chừng vô tình gặp phải bạn học thì sao?” Ngô Quân chờ Giang Viễn nhìn kỹ hơn, sau đó thở dài tiếc nuối nói: "Nếu thật sự không biết thì chỉ còn cách làm từng bước từ đầu. Tôi nói cậu ghi chép."

"Một bộ thi thể giới tính nam, cao 170 centimet... làn da tái nhợt... tóc đen, da đầu hoàn chỉnh..." Ngô Quân vừa nói vừa kiểm tra đối chiếu nội dung Giang Viễn ghi chép, vô tình gật gật đầu.

Giang Viễn ghi chép hồ sơ rất chuyên nghiệp, thậm chí có thêm cả kỹ thuật nâng cao, giống như vừa mới bắt đầu đã ghi chép đặc điểm và tư thế của các bộ phận trên thi thể. Ví dụ, hàng thứ nhất, làn da tái nhợt kèm theo một câu ‘không bị vàng’…

Dưới góc nhìn của Ngô Quân, có thể làm được như Giang Viễn, thì càng giống một đồng sự hơn là người học việc.

Bản thân Giang Viễn càng viết, càng suy ra được nhiều thứ.

Kỹ năng điều tra hiện trường mà hắn vừa nhận được, khiến góc nhìn của hắn càng sầu hơn, tin tức nhìn thấy còn lớn hơn tưởng tượng rất nhiều. Nó bao quát toàn bộ việc khám nghiệm hiện trường, bao gồm cả pháp y lần điều tra dấu vết…

Kỹ thuật khám nghiệm của pháp y, tất nhiên có cả kỹ thuật điều tra tử thi.

Nếu như vậy, kỹ thuật điều tra hiện trường có tác dụng vô cùng lớn.

Giang Viễn đè nén suy nghĩ trong lòng, cùng Ngô Quân nghiêm túc hoàn thành việc khám nghiệm tử thi. Sau đó, hai người bắt đầu kiểm tra và trích xuất mẫu DNA.

Kiểm tra DNA, là kiểm tra các vật chứng có thể chứa DNA, ví dụ như máu, tinh trùng, nước bọt hoặc là những giọt máu nhỏ vương vấn trên hiện trường…

Đầu tiên, Giang Viễn đi xung quanh thi thể, xem có tóc hoặc lông rơi gần đó không. Mặc dụ, khả năng lớn đó là của nạn nhân, nhưng chỉ sau khi về nhà xét nghiệm mới có thể xác định được.

Vết tích hoặc vật chứng xung quanh thi thể thường cho ra kết quả có độ chuẩn xác cao hơn, nên vị trí này cần phải kiểm tra một cách cẩn thận. Ngô Quân đã lớn tuổi, tuy chưa đến mức mắt mờ, nhưng đối với vật chứng nhỏ, thì tình mẫn cảm cùng với nhanh nhẹn đã giảm đi khá nhiều.

Giang Viễn thì ngược lại, nhanh chóng trích ra nhiều loại chứng cứ, có mấy loại chứng cứ Ngô Quân còn không thể nhìn rõ.

Thấy vậy, Ngô Quân dứt khoát đứng thẳng dậy, buông lỏng sự tập trung. Ông quay lại, kiểm tra chiếc giường bên cạnh, bởi đến tuổi này của ông, vị trí eo cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần cúi hơi lâu chút đã cực kỳ khó chịu.

Giang Viễn là một thanh niên vừa mới tốt nghiệp, chính là lúc sức lực còn tốt, đã thế còn vừa mới nhận được kỹ năng, nên không hề cảm thấy mệt mỏi. Sau khi trích xuất chứng cứ vật chứng xung quanh tử thi, hắn bắt đầu trích xuất chứng cứ như máu.

Trước tiên hắn ta chọn một vết máu ở đùi tử thi, dùng tăm bông thấm máu, không ném thẳng vào túi tang vật, thay vào đó, hắn lấy một tờ giấy lọc khác, quấn bông tăm, và gói nó thành một hình tam giác.

Chỉ riêng hành động này thôi đã khiến người khám hiện trường và Ngô Quân bên cạnh trợn mắt.

Bởi hành động của hắn, người ở đây ai cũng hiểu được. Tăm bông hút máu mà trực tiếp bỏ vào túi đựng vật chứng, thì khó bảo quản. Hơn thế nữa, máu từ tăm bông quệt vào túi đựng tang vật, thì độ khó sẽ nhân đôi- Vì để tránh trường hợp bị biến đổi, vật liệu dùng để sản xuất ra túi đựng vật chứng không thể làm bằng nhựa. Thứ hai, máu trong tăm bông rất dễ khô lại, rất khó để bảo quản, gây bất lợi cho việc kiểm tra đối chiếu, hoặc xét nghiệm lần 2.

Tuy nhiên, nếu quấn bằng giấy lọc thì tình hình lại khác, máu rỉ ra từ tăm bông sẽ dễ dàng thấm vào giấy lọc, và do khả năng hút nước của giấy lọc nên sẽ tự nhiên không lo bị chảy ra ngoài. Khi nó được đưa ra sử dụng trong phòng thí nghiệm, chỉ cần cắt một ít giấy lọc là đủ để xét nghiệm ADN, hơn nữa việc bảo quản lại vô cùng dễ dàng.

Dù bọn họ hiểu đấy, nhưng cả đám người thường ngày kiểm tra đổ cả tàn thuốc vào trong túi đựng vật chứng, thì làm gì có ai chỉ cho bọn họ biết làm cách này.

“Anh tìm người học việc này từ đâu ra vậy?” Có người ngạc nhiên hỏi Ngô Quân.

Ngô Quân bình tĩnh xoay eo, chậm rãi nói: "Có chút việc, chỉ là ngày thường tôi lười làm thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK