Giữa trưa. Mặt trời treo cao, ánh nắng gay gắt. Những tảng đá trên đỉnh núi bị mặt trời chiếu rọi đến nóng bỏng, nóng giống như đũng quần của người thiếu niên. Những khoáng thạch vỡ vụn và cát sỏi đầy đất dưới tác dụng của gió không ngừng rung chuyển, vừa thô vừa sần sùi, ngay cả chó cũng ghét bỏ. “Đại Tráng, ngồi xuống.” Giọng nói của Lý Lỵ vừa nhẹ nhàng vừa giòn tan, giống như một làn gió nhẹ phiêu đãng ở trong lòng mọi người. Nhóm cảnh sát hình sự ở thành phố Trường...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.