Giang Viễn ngồi trên ghế, cẩn thận xem xét kỹ năng mới nhận được.
Không giống như dấu vân tay, điều tra hiện trường vụ án là một kỹ năng cơ bản mà cảnh sát nào cũng phải thành thạo. Có thể nói, bất cứ chiến sĩ cảnh sát nào dù ít hay nhiều đều sẽ tham gia vào công tác khám nghiệm hiện trường vụ án.
Tuy nhiên, các kỹ năng theo hướng điều tra tội phạm đều có một đặc điểm là khi đã đi vào chi tiết thì độ khó và yêu cầu sẽ tăng lên.
Ví dụ, cảnh sát bình thường ở các đồn công an cũng nhất định phải hiểu nghiệp vụ điều tra hiện trường, nhưng bọn họ thiên về vụ án nhỏ, ở nơi nhỏ nên thiên về làm việc toàn diện. Việc điều tra tại các hiện trường quy mô lớn cần phải có đội chuyên nghiệp chỉ huy, kiểu như đột kích vào nơi làm việc của đám người lừa đảo qua mạng, khó nhất là tìm ra được chứng cứ trước khi đám tội phạm xóa đi, đồng thời giữ lại chứng cứ. Còn những vụ án xảy ra nơi công cộng, thì việc khám nghiệm hiện trường càng khó khăn hơn nữa.
Về mặt lý thuyết, đáng lẽ việc khám nghiệm hiện trường phải giống như trên TV mới đúng, từ nhân viên chuyên nghiệp đến thiết bị chuyên dụng, cùng xâm nhập hiện trường cẩn thận điều tra từng tí một. Hay, trên đường đến hiện trường đã vạch ra kế hoạch cụ thể, vạch ra một loại các điểm cần phải chú ý và kiểm tra. Thậm chí, trong suốt quá trình điều tra hiện trường, tận dụng hết khả năng có thể hạn chế nhân viên điều tra, nhằm giảm việc đông người sẽ vô tình xóa dấu vết.
Nhưng trên thực tế, có thể đào tạo ra được một đội ngũ chuyên nghiệp, cùng trang thiết bị hiện tại, thì ít nhất phải là cục cảnh sát thành phố, hoặc sở cảnh sát tỉnh. Hoặc một số cục cảnh sát huyện phía nam, có được kinh tế mạnh mẽ hỗ trợ mới dám nghĩ đến việc này. Có điều, dựa vào tình huống người chết không đủ, sự việc phát sinh chưa đủ lớn, thì người chuyên nghiệp không được đề cao, hoặc bị điều đi, hoặc là chỉ nuôi cho có.
Ngoài ra, đối với những vụ án nhỏ thông thường, muốn để những đồng nghiệp khác và các lãnh đạo phối hợp khám nghiệm hiện trường, là điều rất khó xảy ra.
Hầu hết các kỹ năng điều tra hiện trường mà Giang Viễn thành thạo đều nghiêng về hiện trường pháp y. Những vụ án thường xảy ra, chẳng hạn như các vụ án mạng, các vụ thương tích cá nhân, dưới góc nhìn điều tra của bác sĩ pháp y sẽ nghiêng về trường hợp kiểu: lợi dụng kỹ thuật y khoa gây án đại loại thế. Có điều, xét về trình độ, chỉ có thể nói hắn ở cấp bậc nhập môn không đáng kể.
Trong vụ án của Chú Thập Thất, những gì Giang Viễn có thể làm được là rất hạn chế.
Nhưng, kỹ năng mới mà Giang Viễn vừa đạt được, khiến sự tự tin của hắn tăng vọt. Thử nghĩ xem, cơm chiên trứng vừa thơm vừa tiết kiệm mà chỉ LV3, còn kỹ năng điều tra hiện trường tới tận LV4, thì chẳng phải là ghê gớm lắm sao?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Vương Trung vỗ vỗ Giang Viễn, sau đó nói: “Tôi tìm được vụ án này, cậu xem có thích hợp không?”
“Vẫn ở huyện sao?” Giang Viễn ngẩng đầu hỏi trước.
Pháp y Ngô mỉm cười nói: "Tiểu Giang bắt đầu có tinh thần của nhân vật chính rồi, được đấy.”
Vương Chung hâm mộ không thôi nói: "Dù chỉ được 10 nghìn, nói thật tôi làm việc trong đội cảnh sát lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy người của đội khoa học hình sự nhận được tiền thưởng đấy. Lần trước, cục chúng ta phá một vụ án mạng tồn đọng có tiếng, và đội cảnh sát hình sự nhận được 100 nghìn tệ. "
Nhưng vụ án mạng tồn đọng, chỉ cần có manh mối thì cục cảnh sát huyện đều sẽ tham gia rất nhiệt tình. Ví dụ, vào đêm 30 tết, đội cử người tới phục kích nhà nghi phạm, chờ đợi khổ không tả nổi, nhưng ai nấy đều tràn ngập chờ mong.
Phần lớn, các vụ án tồn đọng đều dùng phương pháp ngu ngốc này để giải quyết. Đối với cảnh sát hình sự huyện Ninh Đài, cho tới bây giờ các loại kỹ thuật nghiệp vụ chỉ mang tính chất tham khảo là chính.
Thật ra, Giang Viễn không quan tâm lắm tới số tiền 10 nghìn kia, nhưng cảm giác vinh dự kia lại khiến hắn lâng lâng khó tả.
Là một người ở Giang thôn, hắn muốn gia tăng tài sản của gia đình mình là điều vô cùng khó khăn và xa vời thực tế, mà chỉ giống như muỗi bỏ bể. Đặc biệt, cha của hắn là Giang Phú Trần, thì mức độ khó khăn lại càng tăng thêm một bậc. Cái tên gọi ‘Phú Trấn’ đó đã chứng minh rất nhiều thứ rồi.
Tuy nhiên, là một người Giang thôn, rất khó để đạt được cảm giác vinh dự này. Nếu bản thân làm tốt, thì sẽ mang cái mác nhờ vào tài sản và địa vị của gia đình, làm không tốt thì bị cho rằng phá hoại tài sản của nhà mình.
Nhưng ở trường học và đơn vị làm việc thì khác, nhận được ban thưởng là thưởng vì năng lực, nên sự quý giá là điều không cần bàn cãi.
“Trước tiên nói về vụ án đi, khi nhận được phần thưởng, tôi sẽ làm cơm chiên mời mọi người.” Giang Viễn cảm thấy tiền bạc không quan trọng nên quyết định tự mình nấu cơm rang làm phần thưởng cho mọi người.
Vương Chung bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lấy hồ sơ vụ án ra nói: “Để xem cái này có được không.”
Vương Chung thường xuyên kiểm tra cơ sở dữ liệu, những vụ án có thể giải quyết trực tiếp thông qua dấu vân tay, hoặc những vụ án mà dấu vân tay là manh mối chính, tất cả đều khá quan tâm.
Tuy nhiên năng lực của cậu ta có hạn, những vụ án có thể tìm ra cũng có hạn. Hiện tại Giang Viễn đã xuất hiện, lại giống như bản thân vừa tải xuống một bản hack, nên cảm giác vô cùng vui vẻ.
Giang Viễn nhìn thoáng qua vụ án rồi nói: “Là một vụ án trộm cắp?”
“Đừng coi thường vụ án trộm cắp này.” Vương Trung nghe giọng điệu của Giang Viễn bèn nói: “Đây là vụ hán xảy ra ở huyện chúng ta, có thể liệt vào loại án trọng điểm. Có một nhóm người sử dụng bình đựng xăng dầu cải tiến, tại các trạm dừng nghỉ trên đường cao tốc, lén lút lấy trộm dầu của các xe tải. Rất nhiều người đã đến công an huyện báo cáo, đồng thời báo cả lên công an huyện mấy huyện lân cận, coi như án liên hoàn. Nếu phá được vụ án này, tương đương với phá hơn 10 vụ án đấy."
Giang Viễn lúc này mới hiểu ra một chút, mỉm cười nói: "Tất nhiên là ăn trộm, mà không bị bắt tận tay day tận mặt thì ai nhận tội chứ. "
“Có điều nó kéo theo một loạt vụ án. Với lại, bọn chúng đã bỏ ra nhiều tiền để cải tiến xe ô tô, thì khẳng định không đơn giản làm vậy vụ rồi rút lui, mà có khi di chuyển gây án cả nước ấy chứ. Phạm tội có tổ chức, cái gì chả có khả năng." Vương Chung nói đến đây thì tâm trạng có chút thấp thỏm. Cậu ta chọn vụ án này, bởi vì bản thân đã đoán ra một vài thứ, đã thế lại còn đắm chìm trong việc so sánh đối chiếu dấu vân tay trong thời gian dài, cuối cùng chẳng thu được kết quả gì. Hơn nữa, còn một nguyên nhân khác là cậu ta vẫn còn nuối tiếc, cộng thêm tính tò mò. Cậu muốn nhìn xem Giang Viễn xử lý vụ án này thế nào, có thể so sánh thành công hay không?
Tuy nhiên, cũng như cậu ta đã nói, đối với vụ án trộm cắp, điểm số nhận được có sự chênh lệch khá cao.
Theo bảng xếp hạng chiến lực, phá một vụ án trộm cắp chỉ nhận được 1 điểm, nhìn thì có vẻ thấp nhưng tăng thêm khái niệm gây án có tổ chức, có tính liên hoàn thì điểm nhận được có khi nhân ba, nhân bốn. Tương đương với việc, bản thân cùng lúc phá được 3, 4 vụ án.
Đồng thời, trộm cắp theo băng nhóm có nghĩa là số lượng trộm thường nhiều hơn một lần, phá được một vụ đồng nghĩa với việc phá được nhiều vụ. Nếu vận may tốt, phá một vụ án mà thu hoạch được cả chục vụ, đều có thể. Tính bằng cách này, điểm nhận được cũng cao đấy chứ.
Tiến thêm một bước nữa, nếu bắt được các nghi can tội phạm thì mỗi người cũng có thể mang về 1 điểm KPI, nếu băng nhóm đủ lớn thì điểm nhận được đủ nhiều.
Cuối cùng, dạng đơn vị như đội cảnh sát hình sự, hàng năm đều dùng chỉ tiêu để khảo sát, mà chỉ tiêu dựa vào số lượng các vụ án. Bình thường, các đơn vị đều dùng số lượng phá các vụ án trộm cướp đề hoàn thành.
Đối với Giang Viễn, bản thân hắn không có tham vọng và mục tiêu gì lớn. Nên vụ án có phải là trọng án hay không cũng không quan trọng.
Giang Viễn thuận miệng hỏi vài câu xong, thì ngồi xuống nhìn một loạt dấu vân tay liên quan đến vụ án, sau đó lọc ra 5 dấu vân tay nói: “Hiện tại, tôi sẽ tập trung vào vụ án này, những vụ khác tạm thời gác lại đã.”
"Vậy cậu làm trước đi. " Vương Trung cũng không biết Giang Viễn tham gia vụ án so sánh dấu vân tay này làm gì, đơn giản vì đam mê hay còn vì thứ khác? Nói chung, hiện tại cậu chỉ muốn mở to hai mắt, xem thao tác xử lý cụ thể của Giang Viễn thế nào.