Cái giết kia sâu khoảng chừng bốn mét.
Dưới nền xi măng được trát vào chính là một lớp đất thô ráp.
Miệng giếng chỉ cho phép một người bò lên bò xuống, nơi nhỏ hẹp nhất chỉ có thể chứa một người lọt qua, càng đi xuống dưới diện tích mới càng lớn hơn một chút, có lẽ là để thuận tiện cho việc thi công.
Số lượng mét khối đào theo chiều ngang của giếng càng lớn hơn nữa, nhìn nghiêng xuống dưới khoảng hơn hai mét, mà bộ phận chủ thể của tầng hầm ngầm cao hai mét, diện tích khoảng chừng mười mét vuông, hơn nữa còn dùng một ống khói đã được cải tiến để thông gió, mặc dù bầu không khí vẫn khá bẩn thỉu, nhưng năng lực sinh tồn trong một thời gian dài vẫn có đầy đủ.
Điều càng khiến người khác kinh ngạc hơn chính là bên dưới địa lao này còn được lắp một chiếc máy tính, mặc dù không thể lên mạng, nhưng vẫn có thể dùng để giải trí.
Giang Viễn nhớ lại dáng vẻ ba người phụ nữ quần áo xộc xệch, kinh hồn bạt vía, sắc mặt không còn thuộc về mình lúc nãy, chỉ cảm thấy làn da và mạch máu cả người đều căng chặt.
Giang Viễn chỉ đứng trước cửa nhìn vài lần, sau đó dừng bước một cách lý trí.
Nói về sự tò mò, hắn vẫn rất tò mò, nhưng với tình hình hiện tại mà nói, bên trong địa lao rộng chưa đến mười mét vuông này đều là chứng cứ, mà trong tay hắn ngoại trừ đèn pin và điện thoại di động ra thì gần như không có thiết bị kiểm định hiện trường nào phù hợp, thậm chí ngay cả bàn đạp khảo sát hiện trường cũng không có, bây giờ bước vào, rất có thể trong đó sẽ tràn ngập dấu chân của hắn.
Nếu là một vụ án bình thường, cho dù không có thiết bị chuyên dụng đi chăng nữa cũng có rất nhiều cách thu thập chứng cứ, ví dụ như khăn trải giường dính đầy chất lạ, một số cảnh sát sẽ cuộn lại hoặc xé bỏ một mảnh, bỏ vào trong bao nilon thì sẽ được coi là bằng chứng.
Nhưng vụ án hôm nay không liên quan gì đến những vụ án nhỏ, vì thế, cho dù là một dấu chân nhỏ trên mặt đất cũng vô cùng quan trọng. Lúc nãy Ôn Minh đi xuống có thể là do nóng lòng cứu người, cũng có thể là không chú ý nên đã đi vòng quanh một vòng hiện trường, nhưng nếu chỉ giới hạn trong dấu chân của anh ta mà nói, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng vẫn chỉ là giới hạn trong dấu chân của Ôn minh, nếu không, trong địa lao khoảng chừng mười mét vuông này, chỉ cần có năm ba người tiến vào thì những dấu chân và vân tay bên trong, thậm chí các dấu vết khác sẽ bị xáo trộn, điều đó có nghĩa là toàn bộ hiện trường đều đã bị phá huỷ.
Cho nên, cho dù Giang Viễn muốn đích thân đi vào khám nghiệm hiện trường như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng bước ở bên cạnh cửa, sau khi chụp ảnh xong, hắn dùng băng dính cảnh cáo niêm phong cửa lại.
Sau đó, hắn bắt đầu lấy dấu vân tay trên khoá cửa và dấu chân ngay tại chỗ.
Vụ án hôm nay, trong mắt Ôn Minh hoặc Nguỵ Chấn Quốc, có lẽ thủ phạm đã được khoá chặt lên người Đàm Dũng, nhưng trong mắt Giang Viễn, điều đó thực sự chưa chắc.
Vẫn như cũ, nếu đây chỉ là một vụ án nhỏ, có lẽ Đàm Dũng đã được xác định là hung thủ, nhưng một khi vụ án tăng vọt lên mức có thể bị tử hình, vậy thì yêu cầu về mức độ nghiêm khắc của chứng cứ cũng sẽ được đề cao. Mặc dù kết quả cuối cùng có lẽ vẫn tốt, nhưng trong quá trình thẩm vấn, chắc chắn sẽ khiến mỗi một cảnh sát xử lý vụ án phải khắc cốt ghi tâm.
Trong nhiều trường hợp, sự tồn tại về thông tin giữa cảnh sát và tội phạm đều rất kém, rất nhiều vụ án xuất hiện vấn đề cũng là vì tầng tin tức kém này. Ví dụ như bây giờ, tất cả mọi người đều sẽ suy đoán rằng DNA của Đàm Dũng có lẽ sẽ rải rác khắp địa lao, nhưng loại giả thuyết này chắc chắn sẽ không chặt chẽ, nếu lần nào xuống địa lao, Đàm Dũng cũng bằng lòng đeo bao cao su thì sao?
Có người nói, vậy những lúc anh ta bắn trần thì sao? Đầu tiên, chưa chắc anh ta đã bắn trần, ngộ nhỡ anh ta không thể cứng nổi thì sao? Tiếp theo, ngộ nhỡ anh ta thích đeo bao cao su bắn ra thì sao?
Có lẽ có người sẽ phản bác, làm sao có thể có một tên biến thái như chứ? Vậy thì đối phương hãy quay đầu lại nhìn căn địa lao này đi!
Sau khi lấy mấy dâu vân tay và dấu chân, coi như là sự bảo hiểm cơ bản nhất, Giang Viễn mới cẩn thận rời khỏi địa lao, leo lên mặt đất.
Lúc này, bốn cảnh sát thuộc đội cảnh sát thành phố Trường Dương cũng đã chạy đến hiện trường.
…
“Mẹ nó Lý Lương!”
“Khốn khiếp!”
Mấy người cảnh sát bước vào, nhìn thấy cái giếng dẫn sâu vào lòng đất, lại nhìn ba người phụ nữ đang hoảng sợ, thấp thỏm không yên, cả người đều hỏng bét.
Ai cũng nói rằng cảnh sát đã từng chứng kiến rất nhiều mặt tối trong xã hội, sức chịu đựng cũng rất tốt, nhưng những cảnh sát hình sự bình thường chưa từng được bồi dưỡng để nhìn thấu những mặt tối của xã hội, cái gọi là chứng kiến, cũng chỉ từng bước nhìn thấu mà thôi.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cảnh tượng này, rõ ràng đã thay đổi những nhận thức của bọn họ về mặt tối xã hội.
“Chuyện này thực sự là…”
“Thực sự có loại người này sao?”
Bốn cảnh sát hình sự đứng ở trong căn hộ bốn phòng, liếc nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang mắng người.
Tâm trạng của Giang Viễn càng tồi tệ hơn nữa.
So với những cảnh sát hình sự này, hắn có ít kinh nghiệm hơn nhưng lại hiểu biết nhiều hơn, mà cảnh tượng bên dưới tầng hầm ngầm càng dễ dàng khiến hắn tưởng tượng ra rất nhiều chi tiết.
“Phía bên Mục Chí Dương như thế nào rồi?” Giang Viễn đứng cạnh Nguỵ Chấn Quốc, có thể nhìn thấy Đinh Lan đang run lên bần bật, lại không biết nên nói gì mới phải.
Nguỵ Chính Quốc cũng nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác tồi tệ, nói: “Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút xem sao?”
Nói rồi, Nguỵ Chấn Quốc lấy điện thoại di động ra, muốn đi vào trong phòng ngủ gọi điện.
Ba người phụ nữ kia vô cùng tự nhiên đi theo ông ấy, nhắm mắt theo đuôi.
Nguỵ Chấn Quốc sửng sốt, sau đó cười nói: “Không sao đâu, tôi chỉ đi gọi điện thoại thôi.”
Đinh Lan hơi ngẩng đầu lên, vô cùng đáng thương nhìn Nguỵ Chấn Quốc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Nào, uống chút nước trước đi, các cô chờ một chút, đợi đến khi xe đến thì chúng ta có thể về nhà rồi.” Nguỵ Chấn Quốc vội vàng an ủi.
“Tôi muốn gọi điện thoại… Chúng tôi muốn gọi điện thoại về nhà.” Đinh Lan nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Chúng tôi đã liên lạc với người nhà của các cô rồi, chuyện lớn như vậy, tôi cảm thấy vẫn nên trực tiếp nói chuyện thì hơn, các cô cảm thấy như thế nào?” Nguỵ Chấn Quốc trải qua chuyện như vậy trong chốc lát, chỉ số thông minh của một vị cảnh sát hình sự lão làng dần dần toả ra.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên đều do dự.
Quả thực, bị bắt cóc một thời gian dài như vậy, đột nhiên gọi điện thoại về nhà sẽ có kết quả như thế nào, cả ba người đều không ai có thể đoán trước được.
Cảm giác nghi ngờ này khiến xúc động muốn gọi điện thoại của các cô lập tức giảm xuống.
Nguỵ Chấn Quốc thở phào nhẹ nhõm một hơi, vụ án ngày hôm nay quá lớn, tình huống hiện trường cũng phức tạp, tốt nhất là sau khi lập biên bản xong xuôi mới đưa điện thoại di động cho bọn họ.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Nguỵ Chấn Quốc đã gửi tin nhắn cho Mục Chí Dương, chờ phản hồi của đối phương.
Chẳng bao lâu sau, Mục Chí Dương đã gọi điện thoại đến đây, thở hổn hển nói: “Sư phụ, tôi đã bắt được kẻ xấu trai hơn tôi kia rồi.”
“Tốt! Bắt được rồi thì tốt, có bất trắc gì không? Có gặp nguy hiểm gì không?” Nguỵ Chấn Quốc liên tục đặt câu hỏi.
“Không có, tất cả đều thuận lợi, bốn người chúng tôi lao đến, trực tiếp còng tay nghi phạm.” Mục Chí Dương nói: “Tất cả mọi người đều an toàn.”
“Vậy thì tốt rồi, chú ý đến trình tự, vụ án này, nói không chừng ngay cả viện kiểm soát cũng sẽ trực tiếp tham gia…” Nguỵ Chấn Quốc nhỏ giọng dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, cả người nhẹ nhõm.
Cứ thế, phần quan trọng nhất của toàn bộ vụ án có thể coi là thuận lợi hoàn thành.
Nguỵ Chấn Quốc quay đầu lại đám người Đinh Lan vẫn đang ở trong tình trạng lo lắng, bản thân ông ấy cũng có cảm giác sống sót từ sau tai nạn.