Mục lục
Pháp Y Quốc Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguỵ Chấn Quốc là một người vô cùng linh hoạt.

Ít nhất, trong mắt Mục Chí Dương, người sư phụ này của mình rất nhanh nhạy, ông ấy am hiểu sâu sắc logic sinh tồn dưới đáy xã hội, am hiểu việc giao tiếp với đủ loại người, không chủ lợi dụng nhóm người sâu dân mọt nước để cung cấp thông tin giải quyết các vụ án lớn, mà còn thường xuyên bắt các tên hại dân hại nước để bù đắp số lượng vụ án được phá.

Nhưng lần này việc phải ngồi canh giữ và theo dõi ở đây, hoàn toàn đã khiến Mục Chí Dương phải hoài nghi nhân sinh.

Trong ba ngày liên tục, Mục Chí Dương chỉ có thể nghỉ ngơi vào buổi tối, thời gian còn lại anh ta đều tiêu tốn ở trên xe. Đến bây giờ, Mục Chí Dương tiểu trên xe còn không thèm nhìn xuống miệng chai cũng có thể hành xử chuẩn xác.

Điều khiến Mục Chí Dương có khổ cũng không thể nói nên lời chính là sư phụ của anh ta- Đồng chí Nguỵ Chấn Quốc, thời gian canh giữ của ông ấy còn dài hơn cả anh ta, thời gian ngủ trên xe cũng ít hơn, đi tiểu cũng chuẩn hơn.

Ngay khi Mục Chí Dương đang nghĩ rằng mình không thể chịu được nữa lần thứ n, thì cánh cửa xe đột nhiên bị người khác mở ra.

“Đội phó Nguỵ.” Giang Viễn mỉm cười chào hỏi rồi chen vào hàng ghế sau.

“Sao cậu lại đến đây, làm sao có thể tìm được?” Mục Chí Dương nhìn Giang Viễn, vẻ mặt hoảng hốt.

Trong đội cảnh sát hình sư, một cảnh sát bình thường như anh ta có lẽ chỉ thuộc về gia súc lớn giai cấp cày ruộng, chỉ có thể vùi đầu vào làm khổ sai. Còn các cảnh sát hình sự cao cấp, có lẽ bọn họ thuộc về gia súc lớn giai cấp chở người, bọn họ có khi cũng phải vùi đầu vào làm việc chăm chỉ, cũng có khi được chăm sóc chu đáo, còn với các kỹ thuật viên bình thường, có lẽ thuộc về gia súc lớn giai cấp lừa đực, những người không có năng lực nhiều thường bị ép phải làm việc chăm chỉ.

Nhưng, Giang Viễn không còn giống như trước, hắn vừa có kinh nghiệm trong các vụ án giết người, hơn nữa còn nhiều lần đóng vai trò xuất sắc trong việc giải quyết các vụ án tồn động, ít nhất cũng phải là một con ngựa, thuộc về kiểu có khả năng làm việc chăm chỉ, nhưng chủ nhân lại không nỡ để nó làm gia súc.

Một Giang Viễn như vậy, làm sao có thể chạy đến đây ngồi canh giữ hiện trường được chứ?

Giang Viễn bĩu môi: “Tôi đã hỏi đội phó Nguỵ rồi, nghe nói các anh đang thiếu nhân thủ nên đến đây canh gác giúp hai người.”

“Chuyện này…” Mục Chí Dương đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, có một con lừa vô dụng như mình liên luỵ đến con ngựa cũng phải chịu mệt mỏi.

“Trong tay tôi cũng không còn công việc nào khác.” Giang Viễn vặn vẹo vài cái, lại hít hít mũi, nói: “Môi trường trong xe của các anh không được tốt lắm.”

“Hạ cửa sổ xe bên phải xuống một chút thì sẽ ổn thôi mà.” Nguỵ Chấn Quốc cũng đưa ra một phương án giải quyết tình huống.

“Không sao cả, lát nữa sẽ quen dần thôi.” Giang Viễn cũng là người đã từng sống ở trong thôn làng, hắn chỉ hơi nhíu mày một chút, cũng không băn khoăn thêm nữa.

Có Giang Viễn đến đây giúp đỡ, Mục Chí Dương và Nguỵ Chấn Quốc cũng có thể nằm trong xe chợp mắt một chút, đến chạng vạng, ba người lại đi theo xe tan tầm cùng với Đàm Dũng, sau đó lợi dụng bóng đêm rời đi, giao việc canh gác cho hai cảnh sát hình sự khác của đội sáu.

Ngày hôm sau lại là một ngày canh giữ trong xe.

Nguỵ Chấn Quốc không quan tâm đến vấn đề này, nhưng cảm thấy có chút xấu hổ với Giang Viễn, giải thích nói: “Biện pháp ngu ngốc nhất chính là vậy đó, tốn nhiều thời gian, hao phí nhiều sức người, nếu cậu mệt mỏi thì hãy đến khách sạn ngủ một đêm đi…”

“Không sao cả, vẫn chưa đến mức không thể kiên trì được.” Mặc dù Giang Viễn cũng rất mệt, nhưng so với Nguỵ Chấn Quốc và Mục Chí Dương đã canh giữ suốt mấy ngày nay, hắn vẫn có thể coi là thoải mái nhẹ nhàng, hơn nữa trách nhiệm của Giang Viễn cũng không nặng lắm, chỉ mang tính chất giúp đỡ mà thôi.

Nhưng cho dù là vậy, Nguỵ Chấn Quốc vẫn rất cảm khái, ông ấy đã quen với việc làm gia súc lớn, bây giờ cũng muốn huấn luyện đệ tử của mình thành ra như vậy, nhưng không ngờ Giang Viễn sẽ chủ động đến thế.

Ù ù ù…

Tiếng rung của điện thoại di động đánh thức Nguỵ Chấn Quốc.

“Đội trưởng Hoàng?” Nguỵ Chấn Quốc cầm lấy điện thoại di động bắt máy.

“Ừ, Giang Viễn đang ở chỗ cậu sao?” Hoàng Cường Dân thậm chí còn không chào hỏi một tiếng, trực tiếp hỏi.

“Vâng, đang ở chỗ tôi.” Nguỵ Chấn Quốc vội vàng trả lời.

“An toàn không?”

“An toàn, chúng tôi đang ngồi canh giữ.”

“Cậu đang theo đuổi vụ án mất tích của Đinh Lan sao?” Hoàng Cường Dân tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy.” Nguỵ Chấn Quốc thậm chí còn không thèm suy đoán xem Hoàng Cường Dân biết được tin tức theo con đường nào, bản thân ông ấy vô cùng coi trọng công tác bảo mật đối với vụ án này, nhưng muốn giữ bí mật với đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vẫn quá khó.

“Đến bước nào rồi?”

Nguỵ Chấn Quốc cân nhắc giọng điệu một chút rồi nói: “Bây giờ chúng tôi dự định sẽ theo dõi kẻ tình nghi một khoảng thời gian, để xem có tìm được bằng chứng có ích nào không?”

Nghe thấy hai chữ “theo dõi”, Hoàng Cường Dân lập tức thở ra một hơi, sau đó cắt ngang câu nói của Nguỵ Chấn Quốc, hỏi: “Còn mất khoảng bao lâu nữa?”

“Chuyện này… Bây giờ chúng tôi cũng không thể chắc chắn được…”

“Nếu các cậu tiếp tục theo dõi thêm một tuần, chẳng lẽ cũng để Giang Viễn đi theo các cậu theo dõi một tuần?” Hoàng Cường Dân nổi cơn tam bành: “Thời gian một tuần đã đủ để Giang Viễn xử lý bao nhiêu vân tay hả? Cậu đang lãng phí lực lượng cảnh sát đấy!”

Cảnh sát hình sự theo dõi vụ án, có người theo dõi một ngày một đêm, cũng có người theo dõi mười ngày nửa tháng, thậm chí còn có người theo dõi lâu hơn nhưng cũng không thể phá được án. Bình thường, Hoàng Cường Dân sẽ không gây áp lực quá lớn lên thời gian của các cảnh sát hình sự bình thường.

Nhưng việc lãng phí thời gian của Giang Viễn, rõ ràng là điều khiến Hoàng Cường Dân không thể chấp nhận được.

Giang Viễn chỉ cần ở trong văn phòng, mỗi ngày hắn không cần phải giải quyết các vụ án lớn quan trọng nào, chỉ cần giải quyết một số vụ án nhỏ, rõ ràng cũng là một bước tiến thực sự về số lượng và chất lượng của các vụ án được giải quyết.

Người ngoài nghề sẽ cho rằng cảnh sát hình sự phá án vô cùng dễ dàng, nhưng trên thực tế, một đội cảnh sát hình sự có hơn mười người, một năm có thể phá được một trăm vụ án đã được xem là quá tải lượng công việc, bình quân mỗi người mười vụ án, trong đó bao gồm cả các vụ án liên hoàn và các vụ án giết người.

So ra, chất lượng phá án của Giang Viễn còn cao hơn nhiều, cộng thêm các bằng chứng như vân tay, công việc phá án cũng dễ dàng và chắc chắn hơn.

Trong mắt Hoàng Cường Dân, việc Giang Viễn đi theo Nguỵ Chấn Quốc theo dõi nghi phạm của vụ án mất tích, điều này tương đương với việc một con thiên lý mã chất lượng tốt bị con bò già kéo đi cày ruộng.

Nguỵ Chấn Quốc cũng cảm thấy oan uổng, nhẹ giọng nói: “Tôi đã bảo Giang Viễn trở về, nhưng cậu ấy không muốn về…”

“Giang Viễn là một người trẻ tuổi, việc cậu ấy tò mò về công việc của cảnh sát cũng không có gì kỳ lạ, thỉnh thoảng để cậu ấy trải nghiệm các loại hoạt động của cảnh sát cũng có ích cho việc phát triển của cậu ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là bảo cậu dẫn theo cậu ấy canh giữ suốt một tuần.” Hoàng Cương Dân đè nén lửa giận trở lại, sau đó lại thay đổi giọng điệu nói: “Được rồi, chỗ cậu có cách gì không? Có thể nhanh chóng kết thúc được không?”

Ông ấy cũng không muốn mạnh mẽ cưỡng kéo Giang Viễn trở về.

Những người trẻ tuổi ngày nay đều độc lập và kiêu ngạo, mấy câu chuyện như động một chút là từ chức, động một chút là thanh lọc nơi làm việc, Hoàng Cường Dân cũng đã từng nghe nói đến. Về các phương diện khác, Nguỵ Chấn Quốc dẫn theo nhiều người đến tỉnh lỵ để giải quyết vụ án như vậy, ông ấy cũng không tiện trì hoãn.

Cho nên điều đầu tiên Hoàng Cường Dân nghĩ đến chính là khiến Nguỵ Chấn Quốc kết thúc vụ án một cách hoàn hảo.

Nhưng Nguỵ Chấn Quốc lại phấn chấn tinh thần, rõ ràng đội trưởng đang bảo ông ấy đưa ra yêu cầu.

Những suy nghĩ trong đầu hơi chuyển động, Nguỵ Chấn Quốc đã nói: “Đội trưởng Hoàng, kẻ tình nghi Đàm Dũng này đang làm việc cho công ty công trình thuộc tập đoàn Lộ Kiều, nếu ngài có cách, hãy để cậu ta đi công tác một chuyến, thời gian lâu hơn một chút, ví dụ như khoảng chừng nửa tháng, sau đó để công ty sắp xếp người thay thế vị trí của cậu ta, tôi cảm thấy làm thế này có lẽ kẻ tình nghi sẽ để lộ một chút dấu vết.”

Cách thức này, đã được Nguỵ Chấn Quốc nghĩ ra từ lâu, nhưng ông ấy không có năng lực điều khiển tập đoàn Lộ Kiều.

Hoàng Cường Dân đương nhiên cũng không có tư cách điều động tập đoàn Lộ Kiều, một công ty lớn ở tỉnh lỵ không thể nào nghe theo mệnh lệnh của một đội trưởng đội cảnh sát huyện thành nhỏ như ông ấy được.

Nhưng nếu chỉ đơn thuần là xuất phát từ yêu cầu công việc, Hoàng Cường Dân vẫn có cách tìm người giúp đỡ và thực hiện một chút điều chỉnh đó.

Quyền lực của cảnh sát, chỉ cần được áp dụng đúng cách, bất kể là chiều sâu hay chiều rộng đều tương đối lớn.

Đồng thời cũng dễ dàng tạo ảnh hưởng đối với những doanh nghiệp như công ty công trình này.

“Tôi biết rồi. Về phía cậu, cố gắng đạt được kết quả trong vòng mấy ngày tới, ngoài ra bảo vệ Giang Viễn thật tốt, đặc biệt là lúc bắt giữ, hãy cho tôi biết trước, tôi sẽ giúp cậu liên lạc với vài người đi đến.” Sau khi nói xong, Hoàng Cường Dân lập tức cúp máy, cũng không cho Nguỵ Chấn Quốc con đường cò kè mặc cả.

Nguỵ Chấn Quốc cười ha ha, cũng không để tâm lắm.

Ông ấy nhất định phải nghe theo lời của Hoàng Cường Dân, nhưng đối với thái độ của đối phương, ông ấy cũng không để ý lắm. Đều là những cảnh sát hình sự lão làng, với độ tuổi, trình độ học vấn và kinh nghiệm của ông ấy, thực sự giống như các sĩ quan bên trong quân đội, sẽ thăng tiến trong nhiệm kỳ đầu tiên, nhiệm kỳ thứ hai, nhiệm kỳ thứ ba, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, các sĩ quan bình thường nếu không thể thăng đến cấp thứ tư thì không thể coi là sĩ quan được.

“Được rồi, tiếp tục quan sát thêm một hai ngày nữa, có lẽ sẽ có kết quả.” Nguỵ Chấn Quốc cất điện thoại di động, thở phào một hơi.

“Chúng ta không theo dõi nữa sao?” Mục Chí Dương khó hiểu.

“Ừ, nếu Đàm Dũng có vấn đề, có lẽ cậu ta sẽ bố trí địa điểm giam cầm ở một nơi gần nhà hoặc nơi làm việc của cậu ta, chúng ta cứ để cậu ta đi làm việc, đồng thời sắp xếp người cho cậu ta đi công tác vài ngày, có lẽ có thể tìm ra được chút manh mối.” Nguỵ Chấn Quốc cười nói: “Chẳng phải muốn khí thế sấm vang chớp giật sao? Chẳng phải đã đến rồi đây sao?”

“Cái này… Cái này khác xa so với sấm vang chớp giật mà tôi nghĩ.” Mục Chí Dương lắc đầu lẩm bẩm: “Vậy mấy ngày qua của chúng ta chẳng phải đã theo dõi uổng công rồi sao?”

“Cậu cho rằng chuyện này là đang trồng dưa sao? Trồng dưa thì phải cắt được dưa? Đây là phí tổn thử nghiệm sai.”

Mục Chí Dương mệt đến mức giống như đã già đi ba năm: “Thôi đi, suốt bao nhiêu ngày qua của chúng ta đều là thử sai sao?”

Nguỵ Chấn Quốc bày ra vẻ mặt thản nhiên: “Tôi chính là phí tổn thử sai.”

Trọng âm của ông ấy dừng lại ở hai chữ phí tổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK