Tiểu khu Giang thôn.
Hắn chưa kịp tới cửa đã nghe thấy tiếng pháo nổ tanh tách.
Huyện Ninh Đài là một huyện nhỏ, mặc dù có thể đi xe điện từ trung tâm thành phố đến chân núi Tư Ninh. Nhưng chỉ cần vượt qua sông Đài Hà, lập tức tiến vào vùng nông thông, khiến mọi lệnh cấm ở thành thì đều không có tác dụng.
Khẩu hiệu tuyên truyền tại ngã tư của tiểu khu vẫn là “cọng rơm còn ruộng, đất đai phát triển”, nhiều vùng đất gần đó cũng đã bị biến thành ruộng rau, mọi người vẫn muốn bảo trì lối sinh hoạt ban đầu.
Mấy năm đầu phá gỡ, còn có một ông già lái chiếc Land Cruiser của con trai mình mới mua để đi làm ruộng. Những năm gần đây đất đai bị chiếm nhiều hơn, tâm lý mọi người cũng dần nguôi ngoai, việc mua xe từ Land Cruiser đến Cayenne, dần dần cũng sáp nhập vào đại chúng.
“Giang Viễn trở về.” Bên ngoài cửa hàng nhỏ ở lối vào tiểu khu, có hơn chục người đang ngồi trò chuyện. Có người lớn tiếng nói "Hôm nay cháu có mổ xẻ ai không? Người chết ở nơi nào thế?"
Giang Viễn giảm tốc độ xe, thuận miệng nói: "Hôm nay cháu không khám nghiệm tử thi."
"Vậy cháu làm gì vậy? "
“Không khám nghiệm tử thi thì không làm gì, thích làm gì thì làm thôi.” Việc đối chiếu dấu vân tay là do Giang Viễn tự nguyện, không thể coi đây là công việc pháp y.
Mấy bà thím nhàn hạ trước cửa quán nhỏ khen nhau: "Vẫn hay nói làm công chức là tốt, nhìn người ta làm trong đơn vị nhà nước, suốt ngày không làm gì cũng được trả lương, làm công sao có thể được như vậy. Giống như đám người thuê nhà trước nhà tôi, toàn người trẻ tuổi, phải đi làm từ tờ mờ sáng tới tối mới về. Còn có một đôi vợ chồng trẻ, cùng nhau đi làm sáng sớm, tối mịt cùng nhau về, nên mặt mũi ai cũng lộ vẻ mệt mỏi."
“Người trẻ tuổi đang thuê phòng nhà tôi cũng thế, có mấy người đạp xe đạp, còn không nhanh bằng tôi.”
“Quá đúng. Làm quan vẫn sướng nhất. Bà nhìn thời điểm giải tỏa mấy cửa hàng, từng cái từng cái cả triệu tệ. Đợt giải tỏa khu đông, tôi thấy cái cây kia rõ ràng dài tới 10 mét, mà bọn họ nhất quyết nói 9 mét, rõ ràng ăn đậm.”
"Thằng nhóc nhà tôi học hành chẳng đến đâu, nên tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải xin cho làm cộng tác viên ở ngân hàng. Lúc đầu làm chẳng đâu với đâu, sau cũng có người đến gửi tiết kiệm, nói là nghiệp vụ tiết kiệm, gửi một lúc cả 500 nghìn đến 800 trăm nghìn, nên trong nhà toàn là dầu ngân hàng tặng, rõ ràng dùng không hết. À mà, nhà ai thiếu thì đến nhà tôi mà lấy."
“Không cần, giờ ở đâu cũng tặng dầu.”
Giang Viễn nghe những lời vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, giống như bản thân trước đây mỗi lần về trong thôn. Từ khi hắn học trung học đã phải ở lại ký túc xá của trường, cho đến khi học xong đại học trở về, thì thôn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhà giàu mới nổi mọc lên ầm ầm.
Giang Viễn lịch sự mỉm cười, sau đó chậm rãi đi qua quầy bán tạp hóa, vượt qua thêm khu vực quảng trường, nơi một nhóm bác gái khác đang chiếm đóng, rồi gặp một đám thanh niên chuyển phát nhanh, thì đã tới trước cửa nhà mình.
Tại hội trường sinh hoạt chung, lễ tang đang được tiến hành theo trình tự nghi thức mai táng.
Hòa thượng đầu trọc, đạo sĩ tóc dài và đạo sĩ tóc ngắn mỗi người chiếm một góc, mỗi người đều thể hiện thần thông. Tiểu khu Giang gia đã giàu có hơn 10 năm trước đây khá nhiều, nên các kiểu thiện nam tín nữ đông đảo, khiến các loại hình tập trung người đến thôn rất nhiều. Đừng nói, chú Thập Thất chết một cách oan uổng nên phải bỏ ra rất nhiều phí tổn ma chay, đến cả con mèo trong thôn bị chết, cũng có người muốn tổ chức thủ tục đầy đủ.
Cha của Giang Viễn, Giang Phú Trấn vẫn vào bếp hỗ trợ giống bình thường, bởi ông là người nấu thịt bò, thịt dê ngon nhất thôn. Mà trong thôn, chỉ cần xuất hiện kiểu người như vậy, thì các loại đám xá, tang ma không thể thiếu một chân trong bếp được.
Giang Viễn cũng đã quen với loại sinh hoạt này, cất xe điện xong, hắn tìm một chỗ trước rửa tay rửa mặt, sau đó mới đi vào phòng bếp phụ giúp.
Hắn phụ trách cắt khoai tây, bào sợi cà rốt, v.v...
“Hôm nay có bận không?” Giang Phú Trấn vừa vớt bọt luộc thịt bò, vừa lên tiếng hỏi.
Giang Viễn để dao bếp xuống, xua tay nói: “Con không bận lắm, con đang làm chuyện khác.”
“Hôm nay con không phải giải phẫu thi thể?” Giang Phú Trấn hỏi lại, dì Hứa bên cạnh hắn cũng nhìn sang.
"Con không có mổ ai cả. Con ở đơn vị lâu như vậy mà mới chỉ nhìn thấy tử thi có một lần." Giang Viễn giải thích cặn kẽ.
Dì Hoa ở bên cạnh không khỏi vỗ ngực cảm thấy an tâm, sau đó xấu hổ thay đổi vẻ mặt, lớn tiếng nói: "Chú Thập Thất ... hu hu hu, nói đến Chú Thập Thất, Dì rất hoảng, chỉ là một ngày tốt lành mới qua bao lâu, haiz ... "
Giang Viễn bình tĩnh chờ cô khóc xong, mới hỏi cha minhf: "Chú Thập Thất và dì Thập Thất đi rồi, ai sẽ chủ trì đám giỗ?"
"Do Chú Ngũ của con chủ trì, còn tiền phúng viếng, nói là để cho con của Chú Thập Thất đi học, là Giang Nhạc, con nhớ không?” Giang Phú Trấn vừa nói vừa khuấy nồi thịt bò.
Dì Hoa ở bên cạnh nói: "Giang Viễn ra ngoài nhớ chụp ảnh, thế hệ trẻ các cháu đều ra ngoài học tập, có người một năm không gặp một lần, cho nên nếu có cơ hội, chụp thêm mấy tấm hình, nhìn một cái, ít nhất cũng nhận ra khuôn mặt. ”
Giang Viễn gật đầu. Hắn vừa cắt xong mớ rau trên tay, đã nghe thấy có người gọi đến chụp ảnh.
Giang Viễn vừa bước ra khỏi bếp đã nhìn thấy hơn chục người trẻ đang sôi nổi tạo dáng chụp hình dưới gốc cây.
Vị nhiếp ảnh gia được mời tới còn đặc biệt nhắc nhở những người trẻ này: "Hãy đứng bên phải một chút"
Em Họ A nhìn thấy Giang Viễn, bèn nhanh chóng vẫy tay và đi về phía Giang Viễn : “Lục ca, anh đã đến rồi. Anh vừa tan làm ah?”
“Ừ.” Giang Viễn bước tới.
“Em và anh chụp ảnh trước đi.” Em Họ A giơ hai ngón tay hình chữ V lên trước mặt vừa nói, vừa kéo Giang Viễn: “Cùng chụp đi."
“Lật tay lại.” Giang Viễn chỉ bàn tay đang để hình chữ V cô em gái đối diện với ống kính máy ảnh, và giải thích: "Dấu vân tay có thể được trích xuất từ bức ảnh, vì vậy hành động này rất nguy hiểm."
Em Họ A ngoan ngoãn lật ngón tay của mình, sau đó quay phía đám người Phi Giang khoe: "Anh trai tôi là bác sĩ pháp y. Chính là người đã khám nghiệm tử thi cho Chú Thập Thất đó."
“Bác sĩ pháp y… bác sĩ pháp y đẹp trai thật đấy.” Đám người Phi Giang tụ tập lại cười khúc khích.
Một cô gái đang chụp ảnh tự sướng bỗng dừng lại, nhìn Giang Viễn mạnh dạn nói: "Anh bác sĩ pháp y, xem ảnh em chụp đi. Anh chỉ nói là có thể lấy ra dấu vân tay từ ảnh, nhưng thực tế thì cho dù có lấy ra được thì cũng dùng để làm gì đâu. "
"Cũng đúng, nhưng dấu vân tay sẽ tồn tại suốt đời. Có lẽ ... " Giang Viễn quyết định nghiêm túc hơn, và nói: "Đối phương có thể lấy dấu vân tay của cô để mở khóa điện thoại."
Trong nháy mắt, nữ sinh sửng sốt, vội vàng nói: “Em đã gửi rất nhiều ảnh cho bạn bè.”
“Ảnh chân dung thì không sao.” Giang Viễn tuỳ tiện an ủi đối phương.