Chiều hôm đó.
Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hoàng Cường Dân lại đi đến tầng bốn dạo quanh một vòng, chủ yếu là vào phòng pháp y để nói chuyện.
Đội trưởng đội Khoa học kỹ thuật Hình sự Lục Khiến Phong cũng nhiệt tình đi cùng.
Lục Kiến Phong cũng là một thành viên của đội Khoa học kỹ thuật Hình sự xuất thân là một ngôi sao kỹ thuật, nhưng đó đã là chuyện của hơn mười năm trước. Vào thời điểm đó, Lục Kiến Phong- Người đang đảm nhiệm công việc kiểm độc đã thành lập phòng thí nghiệm kiểm độc đầu tiên ở huyện Ninh Đài, đồng thời liên tục phá được các vụ án liên quan đến độc dược, nhiều lần lập công trạng.
Nhưng, mấy năm gần đây, khi các vụ án ma tuý càng ngày càng ít, nhu cầu kiểm tra xét nghiệm hoá học cũng không còn nhiều nữa, trọng tâm công việc kiểm độc gần như đều biến thành kiểm tra sức khoẻ, trọng tâm công việc của Lục Kiến Phong cũng càng ngày càng có xu hướng thiên về hành chính.
Hoàng Cường Dân khen thưởng biểu hiện của đội điều tra tội phạm trong khoảng thời gian này, nở một nụ cười rạng rỡ và tập trung vào khen ngợi “lòng can đảm làm việc” của Giang Viễn.
Trong cục cảnh sát huyện, pháp y là một món bánh thơm ngon trời sinh, đặc biệt là giám định dấu vết cấp cao.
Một người giám định dấu vết trình độ cao có thể trực tiếp chỉ thẳng vào hung thủ, có thể giúp mọi người tiết kiệm rất nhiều công sức chạy đi chạy lại và giảm tải lượng công việc. Nâng cao tỷ lệ phá án không chỉ là nền tảng để khen thưởng, mà còn có thể nâng cao thái độ hoàn thành công việc của mọi người. Nếu phô trương hơn một chút, nó còn có thể nâng cao nhận thức của mọi người về công việc cảnh sát này. Phá án, cho đến tận bây giờ chưa bao giờ là một công việc hay nhiệm vụ đơn giản dễ nhằn.
Về chuyện này, từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi, khoản trợ cấp đặc biệt trị giá 100 tệ mỗi ngày cũng chưa bao giờ là lý do để tăng ca.
Chờ đến khi mọi người giải tán, Nguỵ Chấn Quốc mới mỉm cười đi đến.
Nguỵ Chấn Quốc dẫn theo người đến, nói: “Mục Chí Dương, cậu đã gặp người này trước đây rồi đấy, hai ngày sắp tới cứ để cậu ấy đi theo cậu đến đồn cảnh sát, lập biên bản thẩm vấn, xem video gì đó cũng không thành vấn đề.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Giang Viễn cũng thực sự không đành lòng để một người cảnh sát hình sự lão làng đi theo mình tìm xe điện, hắn mỉm cười nói với Mục Chí Dương trạc tuổi mình: “Họ Mục, rất hiếm thấy.”
“Ở chỗ của chúng tôi cũng không nhiều lắm, nghe nói là Hoàng đế có một vị đại thần tên là Lực Mục, thế hệ sau lấy tên làm họ, cứ thế truyền thừa lại. Tôi đến từ nơi khác đến.” Rõ ràng Mục Chí Dương đã giới thiệu về tên họ của mình cho người khác không ít lần.
Nguỵ Chấn Quốc đứng bên cạnh tổng kết: “Những người trẻ tuổi được điều chuyển từ nơi khác đều có mối quan hệ xã hội tương đối đơn giản, làm việc hiệu quả, không có gánh nặng gia đình nên tiện tăng ca thêm giờ, có học thức và dễ dàng giải quyết vụ án. Bởi vì Giang Viễn cậu cần người, chứ người khác yêu cầu, tôi sẽ không phái Mục Chí Dương đến đâu.”
Thế là Giang Viễn lại thể hiện sự biết ơn của mình một lần nữa, nói: “Mấy dấu vân tay kia tôi đã hoàn thành rồi, lát nữa sẽ bảo Vương Chung gửi cho ngài.”
Trong cục cảnh sát này có vô số các vụ án, danh sách nhiệm vụ của mỗi một đội cảnh sát hình sự càng vĩnh viễn không bao giờ được xoá, tương tự, danh sách dấu vân tay mà mọi người cần xử lý cũng vĩnh viễn không bao giờ được xoá.
Khác với dấu vân tay của những vụ án còn tồn đọng, mỗi một vụ án đang xử lý có thể liên quan đến rất nhiều dấu vân tay, hầu hết trong số đó vẫn chưa được đưa ra kết luận.
Cảnh sát phụ trách phá án luôn hy vọng có thể so sánh được càng nhiều dấu vân tay càng tốt, nhưng các đồng nghiệp trong đội Khoa học kỹ thuật Hình sự có thể không bao giờ đáp ứng được mong đợi của bọn họ- Ngay cả một vụ án mạng, cũng không thể xử lý được đủ loại chứng cứ một cách tỉ mỉ kỹ càng chứ đừng nói là các vụ án khác.
Giang Viễn không phải là người giám định dấu vết, nhưng thay vào đó, hắn có thể lấy dấu vân tay, giúp Nguỵ Chấn Quốc làm them vài bộ dấu vân tay trước, cứ coi như đang bồi thường cho đội cảnh sát số sáu đi.
Mục Chí Dương, người đã được bán với giá hời vui vẻ đi theo Giang Viễn và xem video camera theo dõi trong văn phòng.
Video này được Giang Viễn sao chép từ thợ sửa, bao gồm các bản ghi hình của tổng cộng tám cái camera trong vòng ba tháng qua, số lượng cực lớn.
Đừng nói là cảnh sát mà ngay cả thợ sửa cũng lười xem lại đống băng ghi hình này.
Mục Chí Dương và Giang Viễn chia nhau ra mỗi người xem bốn camera, đồng thời đưa chúng lên màn hình tua nhanh, chẳng bao lâu sau đã nhìn đến hoa mắt chóng mặt.
Một lúc lâu sau.
“Tìm thấy rồi, đây là… Chiếc xe điện mới của Giang Vĩnh Tân.” Mục Chí Dương có kinh nghiệm hơn một chút, vừa vận hành vừa xem video, cuối cùng dừng lại ở một thời gian nhất định, xem lại một lần nữa, anh ta tua lại rồi tiếp tục dừng lại: “Là kiểu mở khoá bạo lực.”
Giang Viễn tạm dừng video của mình, quay sang xem.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo jacket đi dọc theo một dãy xe điện, giả vờ như đang gọi điện thoại, vừa đi loanh quanh vừa chọn xe.
Khoảng vài chục giây sau, gã ta đã chọn trúng một chiếc xe điện trong số đó, ngó nghiêng xung quanh một chút, móc một thứ gì đó từ trong túi áo, ngồi lên xe, cắn vào, sau đó dùng sức vặn một chút, chiếc xe đã tự động khởi động.
“Đây là trộm sao?” Trên mặt Giang Viễn tràn ngập nghi hoặc.
Mục Chí Dương gật đầu nói: “Mở khoá bạo lực đã có thể coi là trộm cắp, nhưng chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì cả. Chiếc chìa khoá mà cậu ta cầm là chìa khoá vạn năng, chìa khoá vạn năng cũng có mấy loại, hình phẳng và hình chữ thập gì cũng có. Cậu ta đã tìm thấy một chiếc xe có ổ khoá không phải là khoá lò xo với tâm ổ khoá không chạy tại chỗ, một khi cắm chìa khoá vạn năng vào, dùng sức xoay một cái là có thể trực tiếp phá hỏng tâm ổ khoá, sau đó lái xe rời đi.”
“Tâm ổ khoá cũng có thể vặn hư được sao?”
“Loại ổ khoá này đều được làm bằng đồng, chìa khoá vạn năng của cậu ta được làm bằng thép, có loại là thép hợp kim, chỉ cần không phải là khoá từ hoặc tâm ổ khoá không chạy tại chỗ, đều có thể bẻ gãy.” Mục Chí Dương đang ghi chép vào cuốn sổ tay của mình, nói thêm: “Không đeo găng tay, nhưng cũng không tiếp xúc với bất cứ thứ gì ngoài xe điện.”
“Khá lắm, có thể nói là thực hiện rất gọn gàng sạch sẽ.” Giang Viễn vận dụng kỹ năng điều tra hiện trường xem tình huống trong video, cũng không thể tìm ra được bất cứ sơ hở nào của tên trộm.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến các vụ án kiểu như trộm cắp xe điện này không được người khác chào đón. Một tên trộm mở khoá một cách thô lỗ, ngẫm lại cũng biết hàm lượng kỹ thuật không cao, nhưng chuyện trộm xe điện này lại đơn giản đến mức gã ta căn bản không cần để lại quá nhiều thông tin.
Một trong những nguyên tắc cơ bản của việc điều tra tội phạm học, nguyên lý Locard có nói đến vấn đề này: Khi hai vật thể tiếp xúc với nhau, chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng chuyển giao vật chất, mỗi người sẽ lưu lại một cái gì đó từ đối phương hoặc để lại cái gì đó chỗ đối phương.
Trộm cắp xe điện lại khá ổn, gã ta chỉ tiếp xúc với xe điện, sau đó lái xe điện đi, chỉ để lại dấu chân…
Nhưng dấu chân không giống dấu vân tay, dấu vân tay có thể trực tiếp dùng để truy tìm nghi phạm, nhưng dấu chân cùng lắm chỉ có thể dùng để làm chứng cứ. Hơn nữa, sau một thời gian dài như vậy, một dấu chân ở nơi công cộng chưa chắc đã được giữ lại.
Nếu không phải còn có camera ghi hình lại, nếu chỉ dựa vào hiện trường vụ án mà Giang Viễn nhìn thấy, vụ án này còn khó giải quyết hơn cả một vụ án giết người- Cho dù không có bất cứ chứng cứ nào ở trong hiện trường vụ án giết người đi nữa thì bọn họ còn có thể thông qua mối quan hệ giữa người với người để tìm kiếm động cơ. Trên thực tế, hầu hết các vụ án giết người đều được giải quyết như vậy, nhưng vụ trộm xe điện này, làm sao có thể có mối quan hệ con người nhúng tay vào…
Đương nhiên, nếu xét về nội dung tổng thể của vụ án mà nói, vụ án trộm cắp xe điện không thể phức tạp bằng vụ án giết người, sự cảnh giác của nghi phạm có giới hạn, năng lực hành động có hạn, cho nên mới xuất hiện trong camera giám sát, bản thân nó cũng có thể tự giải thích vấn đề.
Nếu thực sự muốn theo đuổi hướng hiện trường vụ án này, cũng không phải không có lối ra, chỉ cần lần theo các camera giám sát vào ngày xảy ra vụ án, sau đó tìm các camera giám sát khác để truy tìm, vẫn có xác suất tương đối lớn trong việc tìm ra manh mối.
Nếu như giữa chừng thực sự không còn hy vọng nào nữa, thì cứ đi theo đến chỗ ở của nghi phạm, hoặc chỗ gã ta có thể đi qua một lần nữa, đồng thời phái người mai phục, hoặc trực tiếp áp dụng các nghiệp vụ loại bỏ của cảnh sát hình sự, thì chắc chắn có khả năng tìm thấy người.
Nhưng, những thứ này không phải là điều mà Giang Viễn có thể dùng được.
“Xem tiếp một video nữa đi.” Giang Viễn chỉ trầm tư suy nghĩ trong một thời gian rất ngắn rồi từ bỏ ý định này.
Mục tiêu của hắn chỉ là giúp đỡ tìm lại mấy chiếc xe điện, chứ không phải là tìm lại toàn bộ xe điện.
“Vậy thì chúng ta tiếp tục xem băng ghi hình đi.” Mục Chí Dương cũng đã tập mãi thành thói quen, anh ấy luôn giúp mọi người tìm thứ này thứ nọ, dễ giúp dễ làm, nhưng phiền phức thì cũng rất phiền phức.
Dựa vào hồ sơ báo cảnh sát của khu dân cư Thôn Giang, hai người lại nhanh chóng tìm được một vụ án trộm xe điện khác giữa ban ngày ban mặt. Tên trộm đúng là cùng một người, cũng áp dụng thủ đoạn giống nhau, điều khác biệt duy nhất chính là đối phương còn mở ra được một ổ khoá hình chữ U, đồng thời ném nó vào thùng rác cách đó không xa.
“Ở đây.” Giang Viễn đưa tay chỉ một cái, lập tức ghi chú lại.”
“Video này cũng từ một tháng trước, tôi sợ không thể nào tìm được chiếc khoá hình chữ U đã bị vứt kia đâu.” Mục Chí Dương lấy làm tiếc nói: “Người dân báo cảnh sát muộn, cảnh sát đến làm việc không chú ý đến việc bảo vệ hiện trường cũng là vấn đề.”
Giang Viễn xua tay, tua video về phía trước mấy giây, chỉ vào màn hình nói: “Lúc cậu ta ném ổ khoá hình chữ U đi, bàn tay của cậu ta đã vịn vào dưới cây một một chút.”
Cây cột được làm bằng thép chữ I, mà vị trí ngón tay đối phương đưa vào lại là hướng vào trong và hướng xuống dưới, đây là nơi người bình thường sẽ không chạm vào, vì thế khả năng để lại dấu vân tay sẽ cao hơn.
Nhưng, sau một tháng, đối với dấu vân tay mà nói, bản thân nó đã bước vào trạng thái siêu hình, việc để lại dấu tay hay không để lại cũng là chuyện bình thường.
“Bây giờ qua đó?” Mục Chí Dương hỏi.
“Không vội, hãy xem những cái khác sao đã, đến lúc đó đi thu thập mẫu cùng một lúc.”
“Anh có muốn nhờ cục cảnh sát địa phương ở đó qua trước không?”
“Đừng.” Giang Viễn lập tức từ chối, nói: “Thời gian đã quá lâu rồi, tôi muốn đích thân đến đó cho yên tâm.”
Mục Chí Dương không sao cả, chỉ là cảm thấy không cần thiết lắm.