Chạng vạng tối.
Trên chiếc bếp củi truyền thống nặng nề hiếm có, là nồi thịt dê đang sôi sùng sục.
Đồng chí Giang Phú Trấn trời sinh tính tình khẳng khái, lúc còn trẻ, nếu bắt được một con thỏ rừng cũng sẵn sàng chia cho bạn bè một nửa, bây giờ có tiền rồi, mấy kiểu như mời người ta ăn thịt dê đương nhiên cũng không đáng kể gì.
Nhiều lần mời, kỹ năng nấu thịt dê của đồng chí Giang Phú Trần cũng được cải thiện một cách rõ rệt, đồng thời thu hút được càng nhiều bạn bè đến đây chia sẻ hơn nữa, chẳng mấy chốc đã tiến vào một trạng thái tuần hoàn gần như hoàn mỹ, ngoại trừ tiêu tiền và thời gian ra thì gần như không thể tìm thấy bất cứ lỗ hổng nào.
Giang Viễn vừa mới bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt dê tươi. Không giống như các đầu bếp bên ngoài khác theo đuổi hiệu xuất, cha Giang Viễn ở nhà lúc này có rất nhiều thời gian để làm đầy đủ các trình tự công việc, ví dụ như vớt bọt, rất nhiều người luôn đợi bọt nhỏ tích tụ lại với nhau mới lấy thìa vớt vài cái, sau đó tuỳ tiện để một lượng nhỏ bọt và thịt dê chìm nổi.
Nhưng cha Giang Viễn không làm như vậy, lúc nào ông cũng canh giữ trước nồi để vớt bọt từ khi mới xuất hiện, có bao nhiêu bọt nổi lên thì vớt bấy nhiêu bọt, thỉnh thoảng quá trình này còn kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ.
Quá trình này không chỉ làm giảm mùi hôi của thịt dê, mà còn có thể kiểm soát được mức độ mềm thịt, dù sao nấu một con dê đơn giản hơn nhiều so với nướng thịt dê, nhưng cũng cần kỹ xảo khéo léo.
Bên trong chiếc nồi to lớn đang sôi sùng sục, thịt dê đỏ trắng đan xen, trong đỏ có trắng nhẹ nhàng đung đưa, trôi nổi lơ lửng… Chỉ cần nhìn vào điều này thôi, mọi người hoàn toàn không để ý đến đây là căn phòng bếp thật đến không thể thật hơn của một gia đình bình thường.
“Viễn Tử về rồi sao?” Những người thân bạn bè đến ăn chùa thịt dê mở miệng chào hỏi, hai trong số họ còn cầm theo gia vị và bát đũa của mình, còn những người còn lại thì không để ý đến những chuyện này.
“Lại quấy rầy nhà cháu rồi.” Cũng có người khách sáo nói một vài câu.
Giang Viễn vô cùng tự nhiên khoát tay: “Trong nhà chỉ có hai người đàn ông, cũng không quấy rầy hơn được nữa.”
Trước kia khi còn ở trong thôn, hắn cũng thường ăn cơm trăm nhà, lúc đó mỗi nhà không chỉ mang theo đồ của mình đến ăn thịt thỏ, mà những lúc không có chuyện gì cũng đến cho đồ, thường là đồ ăn của mấy nhà góp lại thành một bữa cơm.
Giang Phú Trấn cũng từ trong phòng bếp đi ra liếc mắt nhìn một cái nói: “Về đúng lúc lắm, sắp được ăn cơm rồi, hôm nay con không giải phẫu tử thi sao?”
“Hôm nay không có tử thi.” Giang Viễn nói.
“Nếu không có tử thi thì có thể dùng tay bốc ăn, nếu đã giải phẩu rồi thì không được động vào nồi thịt dê lớn này, dù có giải phẫu hay không thì cũng nhớ phải rửa tay.” Giang Phú Trấn nói với Giang Viễn một tràng, một lát sau, ông đã bưng một nồi thịt dê lớn ra ngoài.
Giang Viễn ngồi giữa đám người, cầm đũa lên, cũng nóng lòng muốn thử.
“Có thể ăn xương sườn trước.” Giang Phú Trấn vui vẻ nói: “Hôm nay chúng ta có 32 cân thịt dê, tôi đoán xương sườn ở chỗ này ăn ngon hơn một chút.
Giang Phú Trấn lại đưa tay lên vẽ trên không trung mấy lần, chờ đến khi ông thu hồi khuỷu tay lại thì các miếng xương sườn nhỏ đã nằm gọn trong chén dĩa của tất cả mọi người.
Giang Viễn cầm đĩa, rắc muối và tiêu lên, những hạt muối trắng trắng đan xen trong những hạt tiêu đen gọi là muối tiêu, khi rắc lên thịt dê, vị tươi ngon giống như đã tăng lên một bậc.
Thịt dê tươi nhưng không mềm, có một chút dai nhưng vừa phải, sau khi cắn miếng đầu tiên, vị tươi nồng xộc thẳng vào sống mũi, độ béo ngậy xộc thẳng lên trán.
“Vẫn là thịt dê của chú Giang nấu ngon, vừa không có chút mùi hoi nào vừa ngon.” Có một người lịch sự đưa ra một câu đánh giá trong lúc đang bận rộn thưởng thức đồ ăn.
Những người còn lại đều vùi đầu vào ăn trước.
Giang Phú Trấn đứng trong phòng bếp chỉ mỉm cười, nhân tiện nấu một ít thịt dê còn lại.
Tuổi tác của ông đã khá lớn, ăn thịt thì cũng chỉ có thể ăn được hai miếng là ngừng, nhất là loại thịt vừa béo vừa nhiều dầu mỡ như thịt dê, ăn liên tục hai ngày, dạ dày của ông đã có chút không thể chịu được. Nhưng ông vẫn thích làm, thích nhìn con trai và hàng xóm trong thôn ăn cùng với nhau, đây là giấc mơ đã có từ thời niên thiếu của ông, là cảm giác hạnh phúc chỉ dám tồn tại trong tưởng tượng.
Nhưng Giang Viễn thì hoàn toàn khác biệt, năm nay hắn chỉ mới 22 tuổi, lại làm công việc nặng về đầu óc và thể lực, nên mỗi lần có thể ăn thoải mái. Hắn không quan tâm là thịt dê bò lợn hay thịt gà, chỉ cần nấu ngon thì hắn đều sẽ không từ chối, nếu không ngon, hắn cũng có thể ăn no khoảng bảy phần, sau đó mới ngừng đũa bình luận.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với nhau, bầu không khí khá hài hoà.
Nếu xét về mức độ quen thuộc, những người đang ngồi trong bàn ăn hôm nay đều là bà con hàng xóm đã quen biết với nhau mười hai mươi năm, có lẽ bởi vì đã quá thân thiết với nhau nên chủ đề nhanh chóng chuyển sang những điều mới mẻ nhất khoảng thời gian này- Pháp y Giang Viễn.
“Giang Viễn, bây giờ cháu làm cảnh sát rồi, đã phá được bao nhiêu vụ án rồi?” Thím Hoa không ăn nhiều nên càng có tâm trạng tán gẫu hơn nữa.
Giang Viễn mỉm cười vài tiếng nói: “Cháu làm bác sĩ pháp y, chỉ tham gia vào vài vụ án mà thôi.”
“Vụ án gì vậy?” Thím Hoa lập tức truy hỏi, nhân tiện đứng dậy múc thêm một chén canh.
Giang Viễn nói: “Chuyện về vụ án, không thể tiết lộ được.”
“Làm cảnh sát cũng có yêu cầu mà.” Có một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh, rất hiểu chuyện giải thích một câu.
Giang Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Chúng tôi cần phải giữ bí mật nội dung của vụ án.”
“À đúng rồi, Viễn Tử là cảnh sát, giúp chú một chuyện nhé, chú Thập Tam ngẩng đầu lên, húp hai ngụm canh rồi thoải mái thở dài vài hơi, sau đó nói: “Chú có một chiếc xe điện đã bị mất hơn nửa năm rồi, báo cảnh sát cũng không tìm được lại, cháu có thể giúp chú tìm lại được không?”
Kể từ khi được phá bỏ và di dời cho đến nay, người dân trong Thôn Giang trở nên giàu có, rất nhiều nhà cũng đã mua xe, nhưng xét theo điều kiện đường sá và khoảng cách lên huyện thành, ngày thường đi lại, rất nhiều người thích chọn đi xe điện hơn, kể cả Giang Viễn, đi làm cũng chạy xe điện.
Mà vụ án mất trộm xe điện… Từ trước đến nay tỷ lệ phá án thành công luôn ở mức rất thấp.
Giang Viễn thả thịt dê xuống nói: “Chú Thập Tam à, giữa cảnh sát và cảnh sát cũng có những nhiệm vụ không giống nhau, mấy vụ án mất trộm xe điện như thế này nói chung đều thuộc thẩm quyền quản lý của cảnh sát địa phương.”
“Vậy các cháu cũng là đồng nghiệp với nhau mà.”
“Cháu chỉ có thể giúp chú hỏi thử.” Giang Viễn suy nghĩ, nếu tìm đến sư phụ Ngô Quân giúp đỡ, có lẽ có thể đánh tiếng với đồn cảnh sát một chút, dù sao một khi xảy ra những cái chết bất thường nào trong khu vực đồn cảnh sát quản lý thì cần phải cử pháp y ra mặt, tóm lại Ngô Quân quen biết khá nhiều người.
Chú Thập Tam nhíu mày nói: “Có hỏi hay không cũng không quan trọng, chú chỉ muốn chiếc xe đạp điện của mình thôi, hãng xe Yashitai này có giá hơn năm ngàn tệ, lúc đó chú còn cố ý chọn loại tốt nhất nữa, đi chưa được bao lâu thì đã bị mất, thím của cháu không ngừng trách móc chú, đau đầu muốn chết.”
Giang Viễn bất đắc dĩ: “Không phải làm cảnh sát là có thể giúp người ta nhìn những thứ đồ này nọ, vụ án mất trộm xe điện là một vụ án khá phức tạp trong số các vụ án trộm cắp.”
“Chú đoán là do bọn thu mua ve chai thường xuyên đến chỗ của chúng ta ăn trộm, nếu không cháu giúp chú điều tra mấy người này một chút xem sao?” Hai hàng lông mày của chú Thập Tam khẽ chuyển động, linh hoạt nói: “Tên của mấy người đó là gì nhỉ, để chú hỏi một chút.”
Nghe thấy mọi người muốn điều tra người khác, Giang Viễn giật mình một cái, bây giờ việc điều tra người khác không phải vi phạm kỷ luật nữa, mà là trực tiếp vi phạm pháp luật. Hắn vội vàng ngăn cản chú Thập Tam lại: “Đừng… Đừng nóng vội, cháu sẽ hỏi giúp chú một chút.”
Khoan hẵng nói đến chuyện có tìm được xe điện bị mất không, việc giúp đỡ điều tra người khác là điều tối kỵ, hơn nữa một người mới như Giang Viễn không muốn chủ đề tiến tới mức độ này chút nào.
Giang Vĩnh Tân- Người mới mở một cửa hàng rửa xe ở dưới lầu giơ cái tay vừa mới ăn thịt lên: “Coi giúp tôi một cái với, tôi cũng bị mất hai cái.”
“Bị mất năm ngoái có được tính không? Năm ngoái thím cũng bị mất một cái.” Thím Hoa bày ra dáng vẻ không buông tha náo nhiệt.