Giang Viễn lấy ra dấu vân tay đầu tiên, đó chỉ là nửa đầu dấu vân tay, vị trí cũng rất mơ hồ.
Đối mặt với dấu vân tay như vậy, việc đầu tiên Giang Viễn phải làm là xác định xem đó là ngón tay nào.
Sau đó, tiến hành chỉnh sửa dấu vân tay.
Cuối cùng là đánh dấu các điểm đặc trưng.
Sau khi Giang Viễn có được kỹ năng giám định vân tay, dùng nó vài lần khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn phóng to hình ảnh thì thấy hơi mờ, bèn lướt con chỏ không ngừng, liên tục phóng to thu nhỏ, thỉnh thoảng thêm chút màu sắc, chỉnh độ sáng tối. Theo từng thao tác, Giang Viễn không ngừng liệt kê ra các điểm đặc trưng.
Vương Trung chỉ cảm thấy hoa mắt, mới xem một chút đã không chịu được rồi.
Photoshop, đây là loại phần mềm có rất nhiều chức năng, kèm theo đó là đủ loạt phím tắt, giúp người dùng có thể làm việc thuận tiện.
Nhưng đối với người ngoài nghề, bản thân chưa hiểu về phần mềm này, sẽ bị loạt thao tác gõ phím làm cho hoa mắt chóng mặt.
Cũng giống như trạng thái của Vương Chung lúc này.
“Được rồi, tôi về trước đây.” Nghiêm Cách ngồi càng thêm buồn chán, chào rồi quay lại văn phòng làm việc.
Ngô Quân tự nhiên nhìn Vương Trung cười nói: "Tiểu Vương không nhìn nữa sao?”
"Tôi chỉ nhìn một lát, học tập một chút, còn phải quay lại làm việc." Vương Trung không hiểu rõ thao tác của Giang Viễn cho lắm, nhưng cậu ta biết hiện tại Giang Viễn đang xử lý dấu vân tay.
Loại thao tác này, kỳ thực cho dù Giang Viễn có giải thích cặn kẽ cho cậu ta, thì cậu ta cũng không nhớ được, nếu có nhớ ra, nhất thời sẽ không dùng được.
Nhưng mà Vương Trung chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm như vậy, học được nhiều hay ít thì học.
Ít nhất, bây giờ cậu có thể học được điều gì đó. Bởi vì, Vương Chung theo Nghiêm Cách một thời gian, đã học hết thứ cần học rồi.
Trong quá trình xử lý hình ảnh, Giang Viễn thuận tiện đánh dấu 4 điểm đặc trưng. Sau khi hoàn thành bước này, hắn chọn một hướng khác từ một góc khác, đánh dấu thêm 5 điểm đặc trưng và nói: “Trước hết, chúng ta nên kiểm tra lại một chút.”
Vương Trung vẫn trong trạng thái hoa mắt, còn chưa bình tĩnh lại, chỉ thấy Giang Viễn chạy phần mềm kiểm tra dấu vân tay trong kho dữ liệu.
Một lúc sau, 20 dấu vân tay xuất hiện trong danh sách ứng cử viên.
Giang Viễn tiếp tục loại trừ, rồi lần nữa đánh dấu điểm đặc trừng lại.
Vương Chung nhanh chóng trở nên mệt mỏi.
Làm công việc giám định dấu vết, đối sánh dấu vân tay, vốn dĩ là công việc cực kỳ khô khan.
Quá trình này giống như một người cố gắng tìm một đôi nhím sinh đôi.
Trước tiên, hắn có thể nhổ 8 lông nhím xuống, đối sánh chúng trên khắp thế giới, nếu không thấy, có thể một lần nữa rút ra một số lông khác, hoặc là trộn lẫn với 8 cái lông trước tạo ra một nhóm mới, hoặc để cả thành một nhóm, tiếp tục đối sánh tiếp, thẳng đến khi so trúng, sẽ kiểm tra lại toàn bộ số lông của hai con đó.
Có một câu cổ ngữ: 8 lông so 8 lông, 8 lông rồi 8 lông, từng cái không giống nhau, cứng rắn lại thon dài.
Giang Viễn đối sánh không mệt mỏi nửa buổi chiều, đến giờ tan sở, hắn cuối cùng tuyên bố lần đầu tiên đối sánh vân tay thất bại.
“Về nhà thôi.” Giang Viễn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm đúng giờ.
Vương Chung, giống như một người yêu thích vật lý, cậu có thể ngồi nghe buổi tọa đàm vật lý trong trạng thái vừa lo lắng vừa buồn ngủ. Cậu tưởng bản thân hẳn phải thích cùng hưng phấn, nhưng thân thể và não bộ lại chỉ rằng cậu đã sai, khiến cậu sinh ra cảm giác nghi ngờ sự tồn tại của bản thân mình.
Giang Viễn không quan tâm lắm. Hắn về nhà ăn thịt, chia sẻ niềm vui nhận thương với cha mình.
“Vừa đi làm đã được thưởng, không tệ, không tệ.” Giang Phú Trấn vui vẻ nói, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Giang thẩm, nói: “Cô có biết bây giờ thanh niên kiếm được bao nhiêu không? Kiếm được 10 nghìn là nhiều hay ít? "
"Chắc là khá nhiều. Một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, cũng khoảng 1200/tháng." Giang thẩm trả lời một cách tự nhiên: "Hồi trước, tôi có mua một phòng ở trên tỉnh, một tháng cho thuê khoảng 3,4 nghìn, tính ra chẳng có lời gì cả…"
“Ý tôi là, thời điểm chúng ta còn làm nông, 10 nghìn là quá nhiều. Nhưng bây giờ không biết nữa, ngày ngày nhìn tiền vào tài khoản, cũng không biết nhiều ít ra sao. ”
“Mà ông giàu nhất thôn, khẳng định còn nhiều hơn. ”
“Tôi nghe con trai kể, hai ngày trước có phá được một vụ án, phần thưởng nhận được là 10 nghìn. Tôi tự hỏi, dạo này đơn vị nhà nước thưởng nhiều thế sao? Ha ha ha, tôi đoán số tiền đó là nhiều đấy…"
Giọng điệu của Giang thẩm thay đổi: "Làm cảnh sát còn được thưởng cao như vậy à? "
"Tôi cũng chưa nghe qua. Nhưng thằng bé nói phá một vụ án mà 20 năm chưa giải quyết được. Trên TV nói là vụ án tồn đọng. "
“Ồ, ghê vậy. "
"Ừ, lãnh đạo thằng bé ai cũng khen ngợi. Tôi nghĩ vẩn vơ nên mới hỏi, tưởng rằng những năm gần đây tiền lại mất giá…” Giang Phú Trấn cười vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Giang Viễn ngẩng đầu nhìn cha mình nói: : “Không phải ngày nào cha cũng đi chợ sao?”
"Cha chỉ xác nhận lại thôi. Con không biết lạm phát kinh khủng thế nào đâu. À đúng rồi, cha quên hỏi..." Giang Phú Trấn lại lấy điện thoại ra, ngay tại chỗ gọi lại số vừa rồi.
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, bên trong điện thoại vang lên giọng nói máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận.
Giang Phú Trấn nở một nụ cười vui vẻ.
...
Ngày hôm sau.
Giang Viễn đến đơn vị, hắn bắt đầu so sánh dấu vân tay thứ hai.
Không có kết quả.
Ngày thứ ba.
Tiếp tục công việc ngày hôm qua, vô ích.
Ngày thứ tư.
Giang Viễn từ bỏ dấu vân tay thứ hai và bắt đầu so sánh dấu vân tay thứ ba.
So với hai dấu vân tay trước, tuy dấu vân tay này cũng khuyết thiếu nhưng chi tiết lại tương đối phong phú. Nó tương đương với một phần lông khỏe mạnh cân đối, mọc ra đầy đủ trên mặt da.
Sau đó Giang Viễn đi nhiều hơn về phần chi tiết để so sánh.
Điểm bắt đầu, điểm phân kỳ, điểm nối các vân, vân to vân nhỏ...
Giang Viễn phóng to dâu vân tay, đến mức trên màn hình chỉ hiện một phần nhỏ, sau đó di chuyển con chỏ, tập trung phác họa.
Sau khi Vương Chung làm xong công việc hàng ngày, rồi theo thói quen đến đây nhìn.
Cậu ta nhìn chằm chằm thao tác của Giang Viễn, cảm thấy bản thân hình như làm được, mà cũng có thể không làm được.
Nó giống như đối mặt với một đề vật lý, bản thân nắm rõ công thức tính, nên nghĩ mình có thể viết ra một cách mạch lạc. Nhưng nói là nói vậy, đến khi bắt tay vào làm, chỉ câu mở đầu thôi đã giống như đứng trước một cánh cửa đóng chặt.
Vương Chung xem rồi lại ngủ thiếp đi.
Bỗng liên tục nghe thấy Giang Viễn nói “Tôi so trúng rồi”, Vương Chung mở to hai mắt như một con cóc bị bỏ bùa, hỏi: “So trúng rồi à?”
“Chắc là vậy.” Giang Viễn chỉ nhẹ vào màn hình.
Vương Trung kinh ngạc, nghiêng người, tranh thủ kiểm tra lại.
“Như thế nào?” Giang Viễn lễ phép hỏi.
“Hình như… là so trúng?” Vương Trung không biết trả lời như thế nào. Đối với cậu ta, so trúng dấu vân tay của một vụ án mới cũng rất phổ biến, nhưng so trúng dấu vân tay của một vụ án cũ, thậm chí cả những vụ án cũ có liên quan dến vụ án hiện tại cũng thường không phổ biến.
Nếu là Vương Chung, có lẽ bây giờ cậu ta sẽ nhảy dựng lên, hét 2,3 câu thật lớn.
Nhưng Giang Viễn hiển nhiên không muốn ăn mừng.
Đối với hắn, tìm ra dấu vân tay của vụ án này nói dễ không phải dễ, nhưng chưa tới mức độ quá khó.
Điều này thực sự bình thường. Đừng nghe Vương Chung nói là vụ án có tổ chức, gây ra hàng loạt vụ án trộm cướp. Nhưng so với vụ án ‘gây thương tích cho Lưu Vũ’ mà nói, mức độ ảnh hưởng gây ra cho xã hội thua xa, bởi vì vụ án gây thương tích đã được chuyên gia thành phố Thanh Hà nhận, đồng thời lập ban chuyên án, tỉ mỉ điều tra.
Mà “Hàng loạt vụ án trộm dầu ở trạm dừng nghỉ trên cao tốc” này thoạt nhìn không phải là cấp cao, tuy có phạm vi rộng hơn một chút, nhưng các cuộc kiểm tra dấu vết liên quan đến việc phát hiện chủ yếu là của huyện cục. Mặc dù Huyện cục cũng có thể có các chuyên gia, nhưng các vụ án không nhất thiết phải được chỉ định cho những chuyên gia đó.
Ví dụ, ở huyện Ninh Đài, Vương Chung đang làm việc đó, cậu không làm được, chính là vụ án không được giải quyết được.
“Xem ra người này đã ở trong tù rồi.” Giang Viễn mở thông tin nghi phạm ra, nhìn thấy một bức ảnh chụp khi bị bắt với đôi mắt nhỏ, mũi cụp, miệng mỏng và lông mày xếch.
“Gã đã bị bỏ tù một tháng trước. Thời gian không có xung đột.” Vương Trung liếc nhanh, nhẹ nhõm, sau đó nhìn ra lý do của vụ án nói: “Cậu xem, gã đánh nhau với một người ở quán ăn đêm, gây thương tích nhẹ. Có lẽ, gã dùng tiền ăn trộm dầu, để chi tiêu trong quán ăn đêm không chừng."
Giang Viễn hỏi: "Vậy bây giờ? "
"Cậu có thể gọi cho đội trưởng Hoàng. Cứ lần theo dấu vết, không chừng lôi ra được cả đống tội phạm." Vương Trung nhếch miệng nói: "Nếu đội trưởng Hoàng nghe nói cậu lại phá được vụ án, hẳn sẽ rất vui. "
Giang Viễn cười: "Gần đây tôi có chút rảnh rỗi, cũng không phải tham gia vụ án nào khác ... "
"Cậu không thể nói như vậy được." Ban đầu biểu cảm của Ngô Quân khá thoải mái nhàn nhã, nhưng nghe được câu này của Giang Viễn thì sắc mắt bỗng thay đổi.
Giang Viễn sững sờ một lúc, sau đó ngượng ngùng cười cười: “Cháu quên mất, hẳn không được nói rảnh quá đúng không?”
“Đừng nói mấy chữ này…” Ngô Quân thở dài, cúi đầu liếc nhìn điện thoại một cách vô thức, giống như nó có thể vang lên bất cứ lúc nào.