Giang Viễn cũng không biết Lý Lỵ đang khen mình, hay là cà khịa mình. Có điều, trên núi trời tối sớm, hiện tại nhìn Lý Lỵ, thấy không rõ mặt, lại thấy rõ dáng người, giọng điệu Giang Viễn cũng rất bình tĩnh: “Xem hiện trường trước đi.” “Đại Tráng có thể phải nghỉ ngơi một lát.” Lý Lỵ đau lòng ôm Đại Tráng trước ngực. Người say xe đều sẽ rất khó chịu, đừng nói chi là chó. Giang Viễn gật đầu, bắt đầu tháo nguồn điện, đèn thăm dò từ trong xe xuống. Một nửa trong số...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.