Mục lục
Pháp Y Quốc Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Một cuộc họp nhỏ vào sáng sớm vừa mới kết thúc, Giang Viễn đã ăn mặc chỉnh tề đi đến dưới lầu Nguỵ Chấn Quốc chờ người.

Đối tượng bắt chỉ là một tên trộm xe điện, đương nhiên không cần phải lợi dụng màn đêm để xuất quân.

Nhưng, cho dù chỉ là bắt một tên ăn cắp vặt đi nữa, Giang Viễn vẫn có chút căng thẳng, lúc trước hắn chưa bao giờ thực hiện một vụ bắt giữ tội phạm trực tiếp.

Sự căng thẳng của Giang Viễn đột nhiên biến mất sau khi đám người Nguỵ Chấn Quốc đến.

“Có phải ngài đã điều động quá nhiều người rồi không?” Trước mặt Giang Viễn là một đội hình bao gồm bảy nam một nữ, tính cả hắn nữa là tám nam một nữ.

Theo như những gì Giang Viễn nhìn thấy trên video, dáng người hay hành động của nghi phạm đều thiên về sự yếu ớt, bây giờ có đến tận chín người, bao gồm cả nữ cảnh sát kia nữa, thoạt nhìn giống như có thể nhấc bổng và quẳng tên trộm kia đi.

Nguỵ Chấn Quốc nói: “Muốn bắt người thì phải cần nhiều người, chúng ta là binh, binh bắt trộm thì phải sử dụng nhân số gấp ba gấp bốn lần, lập tức ấn bả vai tội phạm xuống! Lát nữa cậu cứ đi theo tôi là được rồi.”

Thực ra Nguỵ Chấn Quốc cũng có ý bảo vệ Giang Viễn, có được một người giám định dấu vân tay tốt như thế này, đối với huyện Ninh Đài mà nói thực sự là một miếng bánh gato từ trên trời rơi xuống, vừa hay Nguỵ Chấn Quốc cũng muốn cắn một miếng lớn…

Về phần Giang Viễn muốn đi theo bắt người, việc có kinh nghiệm trong chuyện này hay không, Nguỵ Chính Quốc cũng không quan tâm, chỉ cần ông ấy dẫn thêm nhiều người hơn là được.

Bình thường, những lãnh đạo cục cảnh sát cấp cao thích ăn chơi kia, chẳng phải mỗi khi tham gia vào hành động bắt người đều làm theo cách này sao?

Chín người lái hai chiếc xe ô tô, cũng không bật đèn cảnh sát và hú còi, lặng lẽ lái xe đến một khu dân cư bên cạnh cầu, sau khi xuống xe lại nhìn thấy có hai cảnh sát mặc đồng phục làm nhiệm vụ bước xuống từ trong chiếc xe đang đậu ven đường.

“Đội phó Nguỵ.” Đối phương vừa mới tiến đến đã nhiệt tình chào hỏi.

“Lão Cố.” Nguỵ Chấn Quốc bắt tay với đối phương, sau đó giới thiệu ông ấy cho những người khác: “Lão Cố là phó đồn trưởng đồn cảnh sát Bì Châu của chúng ta, những người này đều là đồng nghiệp trong đội chúng tôi. Tiểu Giang là người mới của đội Khoa học kỹ thuật Hình sự… Chúng ta đã nắm được địa chỉ của nghi phạm chưa?”

“Có lẽ đang ở trong nhà, có ghi chép về địa chỉ nhà của đối phương, hôm qua chúng tôi đã phái người đi quan sát, ban đêm có bật đèn, có lẽ lúc này vẫn chưa rời giường.” Lão Cố nhìn chín người cảnh sát chạy tới, chậc chậc vài tiếng rồi nói: “Bản án lớn đến mức nào vậy?”

Ông ấy không hỏi chi tiết, chỉ hỏi về mức độ nghiêm trọng của vụ án.

Về chi tiết của những vụ án đang trong quá trình tiến hành, thậm chí cả những vụ án tồn đọng chưa được giải quyết, bình thường mọi người đều khá cẩn trọng, dưới tình huống không cần thiết sẽ không nói rõ cụ thể. Bởi vì phần nội dụng này không chỉ là tài nguyên đã phá án, mà còn có thể là tài nguyên để định tội, về chuyện này, ngay cả cảnh sát huyện cũng chấp hành rất tốt.

Nguỵ Chấn Quốc nở nụ cười, nói: “Không phải là vụ án nghiêm trọng gì.”

Lão Cố chỉ nhìn thấy Nguỵ Chấn Quốc dẫn theo nhiều người như vậy, vẻ mặt càng nghiêm túc, nói: “Nghi phạm sống trong một khu dân cư cũ, tình hình tương đối phương tạp, nếu cần bố trí nhân thủ, trong đồn còn mấy người đang trực ban…”

“Đủ rồi đủ rồi, chúng tôi chủ yếu là đề phòng mà thôi.” Nguỵ Chấn Quốc nhã nhặn từ chối, sau đó nhờ Lão Cố dẫn đường, một nhóm 11 người chia làm ba nhóm nhỏ, tiến vào khu dân cư mục tiêu từ hai hướng trước và sau.

Cái gọi là khu dân cư này, bên trong thực chất chỉ có ba toà nhà, độ cao từ 20 đến 24 tầng, nhưng bởi vì đều là toà nhà hình tháp nên một tầng có hơn 10 phòng nhỏ, hơn nữa tất cả đều theo kiểu dáng đặc trưng, ở giữa có một cái sân thật dài, xung quanh còn có cầu thang thoát hiểm từ trong ra ngoài.

Kiểu địa hình này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng kiểm soát lại vô cùng phức tạp.

Trước sau khu dân cư có hai cánh cửa, cộng thêm hai cửa nhà để xe, tất cả đều có thể sử dụng cho người và xe cộ.

Trong khu dân cư cũng vậy, dưới đất có thể đỗ xe, bãi đậu xe dưới tầng hầm cũng có thể đi tản bộ, cộng thêm hai lối vào và hai cầu thang dẫn đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Mỗi toà nhà có đến bốn thang máy, lần lượt được xây dựng ở hai bên, hơn nữa mỗi bên đều có thang máy đi xuống bãi đậu xe dưới đất, cùng với hai cầu thang thoát hiểm ở mỗi toà nhà, ngay cả nhà để xe cũng có cầu thang thoát hiểm hai đầu, điều này khiến cho ba toà nhà trong khu dân cư đều có cảm giác như thông suốt bốn phía.

Giang Viễn lắng nghe đồng nghiệp giới thiệu khu dân cư, trong đầu chợt loé lên cảnh tượng cảnh sát bắt cướp trong một bộ phim xã hội đen Hồng Kông.

Hôm nay, nếu để kẻ tình nghi phát hiện ra và đào thoát, thì ngay sau đó, bạn có thể lấy góc quay từ trên xuống dưới, quay trọn toàn bộ cầu thang bộ của toà nhà 22 tầng, nhìn hai bên đuổi bắt nhau lên xuống, trái phải, trước sau… Thậm chí có thể nhảy qua lan can, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, trực tiếp nhảy lên tầng lầu, nhảy xuống mặt đất.

Ánh sáng cầu thang nửa sáng nửa tối có thể khiến màn đuổi bắt bên trong cầu thang thoát hiểm trở nên ly kỳ, làm nổi bật sự căng thẳng và gay cấn.

Nếu phát triển lên đuổi nhau bằng xe, bộ phim còn có thể phát triển theo hướng cướp đoạt một chiếc xe hoặc bắt cóc xông vào nhà, ba mươi diễn viên quần chúng trong ba toà nhà thừa sức tạo thành một bộ phim.

Trên mặt Nguỵ Chấn Quốc không thể nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào.

Đồng phục cảnh sát của ông ấy hơi nhăn nhúm, giống như nếp nhăn trên mặt ông ấy.

Nhưng từ trong mắt ông ấy, một Nguỵ Chấn Quốc đang hành động bên ngoài, rõ ràng tự tin hơn rất nhiều so với làm việc trong văn phòng.

“Hai người đứng ở cửa trước cửa sau, trong nhà để xe mỗi cái một người, cầm bộ đàm để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào. À phải rồi, nhớ hãy bật máy ghi âm của cơ quan thực thi pháp luật lên.” Nguỵ Chấn Quốc vừa đi vừa lắng nghe, sau đó trực tiếp phái người đi ra ngoài.

Còn lại năm người tạo thành một nhóm, đi vào trong thang máy, trực tiếp đi lên tầng mười hai.

Cánh cửa thang máy mở ra, một cặp tình nhân ngẩng đầu lên nhìn đến năm người mặc đồng phục cảnh sát, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm.

“Mỗi người đứng một bên hành lang.” Nguỵ Chấn Quốc dứt khoát dặn dò, sau đó dẫn người đi đến trước cửa phòng nghi phàm.

Số nhà là 1209.

“Gõ cửa đi, nói là dưới lầu rỉ nước, muốn vào xem sao.” Nguỵ Chấn Quốc nói một câu, những người khác đồng loạt đứng hai bên cửa phòng.

Nếu đối phương thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài, có lẽ cũng chỉ có thể nhìn thấy ông già gõ cửa.

Trong cửa chẳng bao lâu sau đã vang lên một giọng nói mất kiên nhẫn.

Giang Viễn vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu người ở nhà, tỷ lệ bắt thành công sẽ cao hơn nữa.

Giang Viễn đang nghĩ ngợi, sau khi trong cửa vang lên hai câu nói, thì một tiếng “răng rắc” vang lên, mở cửa.

Không cần phải chào hỏi, hai cảnh sát với cơ thể cường tráng nghiêng người một cái, lập tức chui vào trong phòng, đồng thời đẩy kẻ tình nghi vẫn còn đang bối rối không hiểu chuyện gì lên tường.

“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích, anh tên là gì?” Giọng nói vừa nghiêm khắc vừa nặng nề.

“Thái Bân…”

“Thái Bân, anh đã bị bắt…” Trong khi tra còng tay, cảnh sát lại hỏi thêm: “Trong nhà có mấy người, còn có ai ở trong nhà nữa không?”

“Có… Vợ tôi, không phải, bạn gái tôi đang ở bên trong.” Thái Bân lớn tiếng hét lên: “Vân, cảnh sát đến, không phải việc của em đâu, em không cần lộn xộn.”

Giang Viễn đang đứng trước mặt quan sát, không có chỗ nào để nhúng tay vào.

Người ta thậm chí còn không phản kháng chút nào, cùng lắm cũng chỉ hét lên hai tiếng, toàn bộ quá trình bắt người thuận lợi giống như đang diễn tập.

“Có căng thẳng không?” Nguỵ Chấn Quốc để nữ cảnh sát đi cùng đưa bạn gái của nghi phạm ra ngoài, còn mình đi đến bên cạnh Giang Viễn, cười hỏi một tiếng.

Giang Viễn khẽ gật đầu: “Có một chút.”

“Hiện trường bắt người bình thường đều là như vậy đấy.” Nguỵ Chấn Quốc lải nhải, nói: “Có hai loại người chống cự quyết liệt, một loại là đã phạm tội nghiêm trọng, một loại khác là thực sự vô tội, cho nên nếu gặp phải những trường hợp chống cự quyết liệt thì phải cẩn thận trong quá trình thẩm vấn.”

Giang Viễn nhìn Thái Bân đang bị giữ chặt, lại chậm rãi gật đầu một lần nữa.

“Chúng ta đi xuống thôi.” Nguỵ Chấn Quốc lại cho người thông báo với các cảnh sát đang canh giữ bên dưới, sau đó đứng trước cửa khu dân cư chờ xe.

Hai cảnh sát canh giữ cửa trước cửa sau và cửa nhà để xe lúc nãy chậm rãi quay trở lại.

Mười một người đứng tụ tập lại với nhau, bao vây xung quanh hai kẻ tình nghi và xuất hiện trước cửa khu dân cư vào lúc sáng sớm, vô cùng dễ thấy.

Thái Bân đang bị còng hai tay càng lo lắng giãy dụa, nhìn thấy một nhóm cảnh sát đông như vậy, cả người đều tràn ngập dấu chấm hỏi.

Hai ba cảnh sát, ba bốn cảnh sát bắt một tên cướp là chuyện rất bình thường.

Nhưng mười một cảnh sát xuất hiện giống như bầy ong vỡ tổ, nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng có vấn đề.

Thái Bân càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Tại sao mấy người lại bắt tôi?”

“Bản thân cậu đã làm gì mà cậu còn không biết sao?” Nguỵ Chấn Quốc dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thái Bân.

Thái Bân lại đếm số lượng cảnh sát một lần nữa, ra sức lắc đầu: “Tôi không làm gì cả, các anh bắt nhầm người rồi, thực sự…”

“Bắt nhầm? Cậu hãy thử suy nghĩ cẩn thận lại xem, bây giờ tôi không hỏi cậu.” Khuôn mặt đen xì của Nguỵ Chấn Quốc nhăn nhó giống như Bao Thanh Thiên phiên bản xấu xí, ngón tay vẽ thành một hình vòng tròn, chậm rãi nói: “Cậu nghĩ chúng tôi rảnh rỗi không có chuyện gì nên ra ngoài chơi sao?”

“Không phải, tôi ... Không…” Thái Bân chỉ cảm thấy oan quỷ quấn quýt lấy người.

“Trở về cục hẵng nói.” Nguỵ Chấn Quốc chỉ vào máy ghi âm của cơ quan thực thi pháp luật, dáng vẻ đang làm theo quy củ.

Mà Nguỵ Chấn Quốc càng nghiêm túc làm việc, Thái Bân càng cảm thấy cả người khó chịu, ngay cả bạn gái của Thái Bân lúc này cũng không nhịn được dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Thái Bân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK