Buổi chiều, Ngụy Chấn Quốc dẫn đội ra đi, phải đến sáng ngày hôm sau ông mới về kèm theo đôi mắt thâm quầng và nếp nhăn hằn sâu hơn.
Ông dẫn theo trở về một tên thanh niên không đến 20 tuổi, dáng người thấp bé, thon gầy. Khuôn mặt lạnh tanh không thay đổi, chỉ có đôi mắt không ngừng chuyển động.
Ngay sau khi các thủ tục hoàn thành, Ngụy Chấn Quốc lập tức đưa người vào phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn của cục cảnh sát nằm ở tầng một, chỉ là một căn phòng nhỏ ba mươi bốn mươi mét vuông.
Giữa phòng có một khung sắt, cửa sắt có khóa để ngăn cách. Bên ngoài khung sắt, mở cửa bước vào là khu vực phỏng vấn, có một chiếc bàn làm việc, một ghế và máy tính. Bên trong khung sắt là nơi giam kẻ tình nghi, chỉ có lẻ loi trơ trọi một cái ghế dựa thẩm vấn.
Ghế dựa phóng vấn bên trong khung sắt được gọi bằng cái tên rất trang nhã ‘ghế hùm’. Cái ghế được chế tạo hoàn toàn bằng thép, phần dưới cố định xuống nên, chân ghế có cả vòng chân, vừa vặn khóa chặt mắt cá chân của kẻ tình nghi. Phía trên tay cầm được thiết kế hai vòng tay, dùng để khóa tay lại, kèm theo dây đai ở phần tựa lưng để cố định thân thể.
Bộ thiết bị kiềm chế này không chỉ ngăn nghi phạm gây thương tích cho người khác một cách thô bạo mà còn ngăn kẻ đó tự làm hại bản thân.
Đối với lực lượng cảnh sát, những vết thương trong phòng hỏi cung vì bất cứ lý do gì cũng cần phải xử lý thận trọng, không thể giải thích bằng một hai câu đơn giản.
“Mở cửa.” Ngụy Chấn Quốc đưa tay đỡ nghi phạm và ra hiệu cho đồng nghiệp mở cửa.
Két.
Cửa sắt mở khóa.
Ngụy Chấn Quốc đưa nghi phạm vào cùng, sau đó ra hiệu cho đồng nghiệp đóng cửa lại.
Két.
Cửa sắt bị khóa lại.
Sau hai tiếng két vang lên, vẻ thờ ơ trên gương mặt nghi phạm lặng lẽ biến mất.
Ngụy Chấn Quốc sau đó chỉ vào ghế đẩu hổ và nói: "Ngồi vào."
Nghi phạm nuốt nước bọt: "Tại sao? Tôi đã phạm tội gì?"
“Đừng dài dòng nữa.” Lông mày Ngụy Chấn Quốc nhíu lại, có thể kẹp chặt một xiên thịt cừu không rơi xuống đất. Lần này ông không thèm nói nhiều, mà cùng với một đồng nghiệp khác cưỡng ép kẻ tình nghi ngồi lên ghế thẩm vấn.
Lại thêm vài tiếng “cạch cạch”, ổ khóa đã đóng hết. Mặt nghi phạm không khỏi nhíu mày, lần này giữa trán có thể kẹp được một que bông tăm không rơi.
Két.
Ken két.
Ngụy Chấn Quốc cùng đồng nghiệp mở cửa sắt đi ra ngoài, đóng cửa lại, ngồi vào ghế văn phòng đối diện.
Tường của phòng thẩm vấn cực kỳ dày lại thêm khả năng cách âm, sau khi đóng cửa ngoài, toàn bộ căn phòng đều im lặng.
Một sự im lặng đáng sợ.
Ngay cả những người đã từng ở trong phòng thẩm vấn khi bước vào lần nữa vẫn rất khó kiềm chế cảm xúc.
Ngụy Chấn Quốc im lặng, yêu cầu đồng nghiệp của mình hỏi trước.
Sau khi màn hỏi tên tuổi theo thông lệ trôi qua, Ngụy Chấn Quốc bắt đầu tra hỏi khi tâm trạng của kẻ tình nghi ổn định: “Lữ Hâm, có biết tại sao chúng tôi bắt cậu không?”
“Tôi… các anh bắt nhầm người rồi.” Lữ Hâm cứng cổ nói.
"Người để lại dấu, ngỗng để lại tiếng. Bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, cậu đã làm gì, thật sự cho rằng chúng tôi không biết sao?" Ngụy Chấn Quốc tăng giọng nói lên: “Tôi không cần lấy khẩu cung cũng có thể cho cậu đi. Cậu nếu không thú tội, thời gian cậu đi sẽ càng dài."
Lời này nửa đúng nửa sai. Hiện nay, có nhiều vụ án mà kẻ tình nghi không nhận tội, lại còn không phải hiếm gặp. Nhưng so với vật chứng, khẩu cung có tác dụng và giá trị vẫn lớn hơn. Không nói những việc khác, câu hỏi đầu tiên của các vị lãnh đạo sẽ là "gã đã thú tội chưa?" Nên cảnh sát đang xử lý vụ án hy vọng nhất sẽ là câu trả lời, tất nhiên là "Đã thú tội rồi."
Vụ án hôm nay còn đặc biệt hơn, Ngụy Chấn Quốc hy vọng dùng một vụ án nhỏ để dẫn đến một vụ trọng án, nhưng ông ta không những không có đủ chứng cứ trong vụ trọng án, mà còn không có đủ chứng cứ trong vụ án nhỏ để xử lý.
Mặc dù Giang Viễn đã đối sánh ra Lữ Hâm chỉ với dấu vân tay không trọn vẹn, nhưng yêu cầu kết tội cao hơn so với yêu cầu điều tra. Chỉ cần 8 điểm đặc trưng để điều tra là đủ, nhưng muốn buộc tội phảm giám định ra 13 điểm đặc trưng giống nhau và trong đó không thể tìm ra điểm khác biệt. Đối với lần này, dấu vân tay không trọn vẹn, sao mà đủ đáp ứng điều kiện đó được.
Chưa kể, dấu vân tay chỉ là một bằng chứng gián tiếp, không thể dùng nó kể kết luận có tội được.
Tuy nhiên, trên mặt Ngụy Chấn Quốc không hề lộ ra một chút lo lắng và sợ hãi nào, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đen xì cùng với vết hằn sâu của từng nếp nhăn.
“Cậu đã bị cơ quan cảnh sát xử lý qua chưa?” Ngụy Chấn Quốc cố ý hỏi dù đã biết rõ.
Nhờ vào việc này mà dấu vân tay mới được giám định thành công.
Lữ Hâm vẫn im lặng.
“Đang hỏi cậu đấy?” Người cảnh sát bên cạnh Ngụy Chấn Quốc hét lên.
Lữ Hâm giật nảy mình, chờ vài giây rồi mới nói: “Tôi đã có tiền án.”
Chính vì đã có tiền án nên gã mới biết “Thú nhận sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị” là đúng, nhất là khi đến giai đoạn xét xử, nếu càng chống đối sẽ càng nặng tội. Nặng nghĩa là xét xử nghiêm khắc hơn, số năm ngồi tù khả năng kịch khung.
Đồng dạng, loại tin tức này đều được ghi lại, gã cũng không giấu được.
Ngụy Chấn Quốc tiếp nhận, giọng nói không cao cũng không thấp hỏi: “Tại sao?”
“Không phải đã kết thúc…”
“Tôi hỏi cậu cái gì thì cứ nói đi.”
Lữ Hâm nhíu mày chờ một lúc rồi nói: "Đánh nhau thôi, đã bị xử phạt. Tôi cũng lấy đồ của người khác".
"Vì cậu làm cháy bếp của nhà hàng nên cậu đã đánh nhau với người ta phải không?"
"Đúng, do tôi bất cẩn, mà thằng đó không chịu bỏ qua.” Lữ Hâm tỏ ra khinh thường nói.
Ngụy Chấn Quốc bĩu môi, viên cảnh sát thụ lý vụ án lần trước không đủ thông tin, hiển nhiên bị tên này làm cho mù quáng, không thể đào sâu hơn. Nghi phạm phóng hỏa đốt bếp quán ăn nhỏ, làm sao có thể bất cẩn, rõ ràng chạy vào thành phố sau đó lại ngứa tay.
Sau khi gõ nhẹ lên mặt bàn, Ngụy Chấn Quốc thản nhiên nói: “Cậu nói dối.”
Lữ Hâm tỏ ra vô tội nhìn Ngụy Chấn Quốc.
"Cậu không vô tình làm cháy nhà bếp mà là cố ý phóng hỏa. Chai dầu ở hiện trường có dấu vân tay của cậu." Ngụy Chấn Quốc nhìn Lữ Hâm với ánh mắt sắc lẹm, rồi ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh mình lấy ra mấy bức ảnh.
Cách khung sắt, nên dấu vân tay trên màn hình nhìn không rõ lắm, chỉ thấy nó là dấu vân tay hoàn chỉnh.
"Đó ... đó là lúc đánh nhau, tôi giật lấy chai dầu"
"Cậu lấy chai dầu để làm gì?
"Thì để đánh người, về sau lại buông xuống, đánh được ai với chai dầu chứ. ” Lữ Hâm trả lời lưu loát.
Ngụy Chấn Quốc mỉm cười nói: “Bởi vì cậu muốn dùng chai dầu để phóng hỏa, phải không?”
Đôi mắt Lữ Hâm lóe lên, gã vội nói: “Không có chuyện đó.”
“Cậu thích phóng hỏa, phải không?”
“Không phải. "
"Vậy cậu giải thích thế nào về dấu vân tay tôi tìm thấy ở điểm cháy này?" Ngụy Chấn Quốc lấy ra một dấu vân tay khác rồi chậm rãi nói: “Một lần là trùng hợp, hai ba lần, có thể là trùng hợp không? Cậu nghĩ hệ thống tư pháp rất ngu ngốc phải không? ”
Môi Lữ Hâm mấp máy, ngoài mặt tỏ ra không kiềm chế được.
Hiện tại, gã bắt đầu hối hận, tại sao lúc đầu không đeo găng tay ... Nhưng lúc đó toàn vô tình cao hứng, lấy đâu ra găng tay trên người. Bên cạnh đó, việc cầm theo cũng bất tiện, nếu bị người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ bị nghi ngờ sao?
Ngụy Chấn Quốc đợi một lúc lâu, rồi gằn giọng nói: “Nói đi.”
“Tôi… tôi không…”
“Nếu cậu không giải thích, tôi sẽ dùng dấu vân tay để kết tội."
"Không, tôi ... "
Ngụy Chấn Quốc vỗ bàn nói: "Nói đi!"
Giọng Lữ Hâm run lên, gã do dự vài giây, lại nhìn hai người, cuối cùng nói: "Tôi thực sự không muốn phóng hỏa đốt nó, tôi chỉ thấy khó chịu cái trạm thu gom phế liệu đó, lúc xảy ra chuyện tôi đang hút thuốc nên tiện tay vứt vào chỗ giấy..."
Đó là lần đầu gã phóng hỏa, bản thân mới trải qua cảm giác phóng hỏa là như thế nào, nên tổn thất gây ra không lớn. Gã rời đi chưa được bao lâu thì ngọn lửa đã bị dập tắt. Có lẽ, không phải ông chủ trạm thu thu gom phế liệu đó dập tắt, thì cũng là người dân xung quanh tận tình dập lửa.
Một vụ án ở cấp độ này, theo hiểu biết của Lữ Hâm, có lẽ không bị phạt quá nặng.
Ngụy Chấn Quốc và đồng nghiệp nhìn nhau rồi từ từ ngước mắt lên.
Vụ án mà Lữ Hâm thú tội rõ ràng không phải là một trong số ít vụ án họ nắm trong tay.
Điều này cho thấy tên Lữ Hâm trước mặt này phạm tội không chỉ một lần.
Đầu Ngụy Chấn Quốc bắt đầu nhảy số, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, nhìn Lữ Hâm, lạnh giọng nói: “Nói theo thứ tự thời gian và địa điểm.”
"Vào tháng 3 năm nay, tại huyện Tây Hồng, trong trạm thu gom phế liệu." Lữ Hâm bắt đầu nói chuyện, vẻ mặt dần buông lỏng, kể rõ sự việc một năm một mười.