“Chúng ta… Phải quét như thế nào đây?” Vương Chung rất tự giác đứng bên cạnh Giang Viễn.
Sau khi đã loại bỏ những dấu vân tay đã trùng khớp, số còn lại cũng có hơn chục dấu vân tay, chắc là do vài người để lại, khối lượng công việc này đối với một người giám định dấu vết mà nói, cũng là một vụ án lớn.
“Anh còn nhớ rõ vụ án này không?” Giang Viễn hỏi một câu. Ba năm trước đây, Vương Chung đã từng là người giám định dấu vết, hơn nữa còn là nhân viên giám định dấu vết duy nhất của cục cảnh sát huyện.
Nhưng Vương Chung lại lắc đầu nói: “Tôi không có bất cứ ấn tượng gì cả, cũng đâu phải vụ án đặc biệt, lúc chúng tôi đối chiếu vân tay, cũng không cần thiết phải biết rõ vụ án, cứ trực tiếp đối chiếu là được.”
Vương Chung rất giống với kiểu học sinh vạn tuế đạt tiêu chuẩn, trước khi điểm thi thấp hơn nhiều so với sáu mươi điểm, anh ta sẽ vô cùng cố gắng, nhưng khi điểm thi cao hơn sáu mươi điểm một cách đáng kể, anh ta ngược lại sẽ dễ dàng từ bỏ. Trong quá trình đối chiếu dấu vân tay, nếu có thể so sánh được vân tay ngón giữa thì tốt nhất, nếu không trúng, những kiểu người thế này rất giỏi tự an ủi bản thân mình.
Giang Viễn cũng không cần lo lắng những thứ này, tìm một quyển notebook ra ghi chép, nói thêm: “Đầu tiên, chúng ta sẽ phân loại dấu vân tay trước, để nhìn xem tổng cộng thuộc về bao nhiêu người, sau đó lần lượt chọn ra cái phù hợp rồi so sánh.”
“Được, vậy thì căn cứ vào số thứ tự trong ảnh chụp mà ghi lại?” Vương Chung cũng cầm một quyển notebook, ngồi xuống bên cạnh.
Giang Viễn ừ một tiếng rồi tập trung toàn bộ sự chú ý của mình lên trên dấu vân tay, thỉnh thoảng còn đưa tay ra, so sánh qua lại rất nhiều lần.
Hầu hết những dấu vân tay trên xe đạp đều xuất hiện theo cặp, ngoại trừ dấu vân tay của chủ nhân chiếc xe Đinh Lan ra, còn có rất nhiều dấu vân tay lần lượt xuất hiện ở đầu xe, thanh ngang và bên dưới yên xe.
Sau khi suy luận hiện trường vụ án, có thể hình dung ra được số vân tay đó có lẽ là do một người nào đó, hoặc vài người nào đó để lại khi vứt xe, nói không chừng còn có thể phán đoán ra được tình hình ngay lúc đó.
Nhưng, kiểu lý luận này chỉ xoay quanh trong đầu Giang Viễn.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, Giang Viễn không chỉ là một người mới, mà bản thân hắn cũng không phải xuất thân từ điều tra viên chuyên nghiệp, đối với những công việc như điều ra, trinh thám và xử lý vụ án, hắn vừa không có kinh nghiệm vừa thiếu kiến thức.
So ra, gần như tất cả các cảnh sát trẻ tuổi trong các đội của đội cảnh sát hình sự đều có xuất thân chính quy, ngay cả thế hệ cảnh sát hỗ trợ trẻ tuổi cũng có nhiều người xuất thân từ các trường cảnh sát công an tỉnh, bọn họ thường xuyên vừa làm việc vừa thi công chức, chờ đợi cơ hội lên bờ. Mà một khi nhận được biên chế, tất cả đều sẵn sàng cống hiến.
Trong các phòng ban của cục cảnh sát cấp tỉnh thành phố trở nên, càng có không ít người tốt nghiệp các trường đại học Công an nhân dân, học viện cảnh sát hình sự- Là những trường top 2 trong giới cảnh sát, xét về phương diện chỉ số thông minh, thể lực, kỹ thuật và tri thức, các sinh viên tốt nghiệp đều thuộc tầng lớp chuyên nghiệp, nhưng một khi vào đơn vị công tác, bọn họ vẫn phải đi theo các tiền bối học tập.
Một sinh viên theo học chuyên ngành pháp y tại một trường đại học y khoa như Giang Viễn cũng không cảm thấy mình càng giống Holmes hơn những đồng nghiệp đó.
Nếu không có một hệ thống từ trên trời giáng xuống, có lẽ Giang Viễn chỉ có thể ngoan ngoãn thành thật vùi mình trong phòng làm việc chờ thi thể, hoặc đi theo cảnh sát hình sự chạy mấy việc vặt, cũng có thể đi theo Ngô Quân làm chút giám định thương tích.
Nhưng có hệ thống, trạng thái của Giang Viễn đã hoàn toàn khác biệt.
Và hắn cũng chỉ muốn tận dụng tốt những lợi thế vốn có của mình.
Dùng cách nghĩ của danh nhân Tằng Quốc Phiên mà nói, để các tuyển thủ trẻ trường thành nhanh hơn, thì liều mạng chơi ngu chính là cách nhanh nhất.
Giang Viễn thậm chí còn không cố gắng xác định xem những dấu vân tay đó có thể là ai, hắn chỉ phân loại chúng thành các nhóm, sắp xếp chúng theo thứ tự, sau đó ghép chúng lại thành từng cặp từng cặp.
Sau một ngày, Giang Viễn chỉ mới hoàn thành ba nhóm chín vân tay.
Mức độ khó khăn của vân tay cũng không cao lắm, đều là dấu vân tay được lưu lại trên khối kim loại hình trụ, dấu vân tay trên xe đạp, tất cả đều ở cấp độ LV2.
So với vụ án bị thương của Lưu Vũ, cũng chính là vụ án bị thương do các học sinh chè chén say sưa sau khi thi đại học, dấu vân tay để lại trên chiếc ghế tròn ít nhất cũng phải ở cấp độ LV3.
Nhưng bởi vì vụ án bị thương của Lưu Vũ là một vụ chấn thương nghiêm trọng, hơn nữa còn có liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi nhóm thanh niên ưu tú nữa, cho nên có một lãnh đạo cấp tỉnh tham gia vào, lúc đó không thể phá án là vì mức độ khuyết thiếu của dấu vân tay quá cao.
Vụ án mất tích của Đinh Lan lần này hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Vụ án này cùng lắm cũng chỉ nhận được sự quan tâm của một phó đội trưởng của trung đội số sáu- Đồng chí Nguỵ Chấn Quốc, về mặt kỹ thuật, từ đầu đến cuối chưa từng nhận được sự hỗ trợ tốt nhất.
Đối với Giang Viễn mà nói, trừ phi trong kho không có dấu vân tay trùng khớp, nếu không việc đối xứng cũng không khó. Hắn làm chậm, chủ yếu là vì dấu vân tay để lại trên hình trụ có mức độ biến dạng quá lớn, cần nhiều thời gian để điều chỉnh hơn một chút.
“Giang Viễn, về nhà không?” Vương Chung lại chui vào trong văn phòng, có chút tò mò hỏi: “Cậu đã phân loại được bao nhiêu vân tay rồi?”
“Ba người.” Giang Viễn đã xử lý được chín dấu vân tay, lần lượt thuộc về ba người, đều là đồng nghiệp của nạn nhân Đinh Lan.
“Giỏi thật.” Vương Chung cảm thấy có chút xấu hổ, về mặt lý thuyết mà nói, những dấu vân tay này đều đã được anh ta so sánh một lần, chỉ là chúng không khớp. Giang Viễn chỉ mất thời gian nửa buổi chiều đã có thể làm được nhiều như vậy, chỉ có thể chứng minh năng lực của hai người bọn họ chênh lệch hơi lớn.
Giang Viễn nở nụ cười khiêm tốn: “Vận may mà thôi.”
Vương Chung lắc đầu, sau đó đưa ra lời mời: “Tối nay cùng nhau ăn cơm đi, cậu đã đến đây lâu như vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với nhau đâu.”
“Được, bao nhiêu người vậy?” Giang Viễn nhanh chóng đồng ý.
“Tôi gọi mấy người cũng trạc tuổi chúng ta, cậu có muốn gọi Nguỵ Nhân đi cùng không?” Vương Chung đưa mắt ra hiệu.
Giang Viễn bật cười: “Con gái của đội trưởng Nguỵ? Tôi vẫn chưa có phương thức liên hệ của em ấy.”
“Bên trong danh sách liên lạc nội bộ cũng có số điện thoại của Nguỵ Nhân đấy, trong group chát cũng có thể thêm Wechat.” Vương Chung thúc giục.
“Vậy được rồi.” Giang Viễn mỉm cười mở điện thoại di động ra, tìm nhóm chat Wechat, tìm kiếm tên của Nguỵ Nhân và bấm kết bạn.
Nhìn thấy một loạt động tác trôi chảy của Giang Viễn, Vương Chung không nhịn được sửng sốt.
Trong nhóm người cẩu độc thân, những lời trêu chọc hay xúi giục như thế này thường xuyên kết thúc bằng việc người bị trêu chọc chấp nhận xấu hổ, nhưng Vương Chung không thể nào ngờ được rằng Giang Viễn lại không xấu hổ chút nào.
Điều càng khiến Vương Chung không thể tưởng tượng hơn được chính là, chỉ trong vòng một giây, Nguỵ Nhân cũng đã chấp nhận lời mời kết bạn của Giang Viễn.
Nhìn thấy Giang Viễn thoải mái đánh chữ, Vương Chung rơi vào mê mang, chẳng lẽ là mình chọn nhầm trường rồi sao?