Hai ngày liên tục sau đó, Giang Viễn đều tập trung tinh lực xử lý các dấu vân tay của vụ án Đinh Lan.
Bởi vì liên tục giải quyết được mấy vụ án, trong đó bao gồm cả vụ án giết người thu hút sự chú ý của toàn bộ cục cảnh sát, thuộc tính người mới trên người Giang Viễn gần như đều đã bị rửa sạch sẽ, hoặc có thể nói rằng đang toả sáng lấp lánh.
Bây giờ, ít nhất là ở trong cục cảnh sát huyện Ninh Đài, phần lớn mọi người đều đã nghe đến cái tên “Giang Viễn”.
Vì thế, thái độ trực tiếp nhất của chuyện này chính là không còn ai gọi Giang Viễn đi làm việc vặt nữa.
Ngay cả Ngô Quân, khi nhìn thấy Giang Viễn đang bận rộn xử lý các dấu vân tay của vụ án Đinh Lan mất tích, ông ta cũng không yêu cầu hắn đến làm việc nữa. Thuộc tính “có thể phá án” này vẫn vô cùng hữu dụng ở các cục cảnh sát huyện cơ sở, các cảnh sát bình thường sẵn sàng tăng ca làm thêm giờ để phá án, đồng thời cũng sẽ không xâm chiếm thời gian “có thể phá án” của Giang Viễn.
Hơn nữa, những dấu vân tay trong vụ án Đinh Lan mất tích này thực sự chỉ có Giang Viễn mới có thể xử lý.
Có quá nhiều vân tay khó khăn, hai nhân viên kiểm định dấu vết của huyện Ninh Đài không thể làm được, cũng như không thể hoàn thành, muốn xin sự giúp đỡ từ giám định dấu vết của cấp tỉnh hay thành phố, thì đối với một vụ án mất tích mà nói hoàn toàn không đủ tư cách.
Ở một mức độ nào đó mà nói, điều này cũng có thể coi là một loại râu ria khác.
Cũng may trên người Giang Viễn không có bất cứ áp lực nào, không giống như đám người Vương Chung hay Nguỵ Chấn Quốc, bọn họ ngày nào cũng được giao nhiệm vụ xuống, thỉnh thoảng có thể bớt chút thời gian rảnh rỗi, không thể yêu cầu họ dồn hết tâm trí vào vụ án này đúng không?
Trên thực tế, hầu hết mọi người nếu có thể rảnh rỗi thì vẫn rảnh rỗi, nếu mọi người thích học tập và làm việc một cách triệt để thì làm sao còn có những con phố đèn đỏ, tiệm uốn tóc, những câu lạc bộ đêm với ánh đèn neon rực rỡ và mồ hôi tuôn như mưa trong những vũ trường mờ tối?
Đương nhiên cũng không thể bỏ qua được vai trò của hệ thống pháp y, cho dù không có hệ thống hỗ trợ, thì sự tồn tại của chính nó cũng đã khiến Giang Viễn càng ngày càng tiến bộ.
Ngay cả Ngô Quân khi nhìn vào trạng thái làm việc của Giang Viễn cũng không nhịn được bình luận: “Lúc tôi còn trẻ, nếu có thể sở hữu kỹ năng giải phẫu thi thể như cậu thì đã sớm điều chuyển đến thành phố rồi?”
“Làm pháp y ở cục thành phố tốt hơn sao?” Giang Viễn nhấp một ngụm trà, nhân tiện cho hai mắt nghỉ ngơi một chút.
Ngô Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiền lương ít nhất cũng phải hơn mấy trăm tệ.”
Giang Viễn thậm chí còn không thèm chớp mắt: “Điều đó chẳng có gì khác biệt cả.”
“Phúc lợi khi phân chia nhà ở, người ở cục cảnh sát huyện được chia nhà trong huyện, người ở cục cảnh sát thành phố được chia nhà trong thành phố.” Ngô Quân nói, ánh mắt nhìn về phía Giang Viễn, đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng, xua tay nói: “Đối với người ở thôn Giang các cậu mà nói, có lẽ chuyện này cũng không có gì khác biệt.”
“Nhà tôi cũng không có nhiều bất động sản ở thành phố.” Giang Viễn giải thích một câu.
Ngô Quân cười ha hả, cảm thấy chủ đề trò chuyện này thật nhàm chán, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Vân tay chỗ cậu thế nào rồi? Nếu có bất cứ manh mối gì thì cứ để cho Lão Nguỵ đi điều tra, mấy thứ như bằng chứng này, không phải cứ càng nhiều càng tốt đâu.”
“Lại thêm một ngày nữa, tất cả những dấu vân tay nên xử lý có lẽ đều đã được xử lý, tinh toán thời gian, có vẻ như cũng đến lúc rồi.” Giang Viễn đưa mắt nhìn về phía notebook, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Nguỵ Chấn Quốc.
Chỉ một lát sau, Nguỵ Chấn Quốc đã chạy tới.
Chạy một mạch lên bốn tầng cầu thang, Nguỵ Chấn Quốc có chút thở hồng hộc, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui vẻ, hỏi: “Có kết quả rồi sao?”
“Gần như đã xong rồi, chỉ có mấy cái không thể xử lý được, tôi sẽ làm lại một lần nữa, để xem ngày mai có thể so sánh được bao nhiêu.” Giang Viễn dùng ghim bấm vào số giấy tờ vừa mới được in ra, sau đó đưa cho Nguỵ Chấn Quốc.
Trên trang đầu tiên chính là tên của một tội phạm đang lao động cải tạo.
“Tìm cớ gây rối, đánh nhau ẩu đả… Hay lắm, cậu đã điều tra đến được loại người này rồi, sao vẫn chưa gọi điện thoại?” Sau khi đọc được trang thứ nhất, Nguỵ Chấn Quốc trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị hành động.
“Đã chết rồi.” Giang Viễn đưa ra một câu trả lời không thể cãi lại.
Nhưng suy nghĩ của Nguỵ Chấn Quốc lại không giống, ông ta cúi đầu nhìn xuống bản ghi chép của Giang Viễn, nhíu chặt chân mày nói: “Lúc cậu ta để lại dấu vân tay vẫn còn chưa chết mà, Đinh Lan mất tích vào ngày 26 tháng 3, lúc đó cậu ta mới ra tù chưa được bao lâu, nếu vụ án này do cậu ta gây ra… Thì rất có thể đây là một vụ án cụt.”
Lúc này, Nguỵ Chấn Quốc cảm thấy hơi hối hận vì đã tìm đến Giang Viễn, lãng phí nhiều thời gian của người ta như vậy, kết quả con đường này lại rơi vào ngõ cụt, ông ấy cũng khá xấu hổ.
Giang Viễn không có kinh nghiệm, cũng không suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, chỉ nói: “Ngài nhìn phía sau đi.”
“Ừm… Cãi nhau gây rối, gây thương tích… Người khác?” Lúc này Nguỵ Chấn Quốc mới chú ý đến mấy đoạn ngắn phía sau, người thứ hai.
“Người nọ cũng đã chết.” Giang Viễn lại nói.
“Chuyện này không ổn lắm.” Nguỵ Chấn Quốc thốt lên một tiếng, nói: “Chỉ một chiếc xe đạp hỏng lại có dấu vân tay của hai người đã chết, hơn nữa cả hai đều là tội phạm?”
Thân là cảnh sát hình sự, trong đầu Nguỵ Chấn Quốc đã loé lên một loạt vụ án, phạm tội theo nhóm, phân chia tài sản không đồng đều, giết người diệt khẩu…
“Người này bị ung thư mà chết, ung thư tuyến tuỵ cấp tính, đã từng thực hiện phẫu thuật và nằm viện nửa năm, chịu không ít đau đớn.” Giang Viễn nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho mẹ của anh ta nói chuyện.”
Giang Viễn cũng không phải hoàn toàn không có sự nhạy cảm, mà hắn đã có thể nói tỉ mỉ như vậy, là muốn chứng minh cái chết của người thứ hai không có quá nhiều điểm đáng nghi.
Nguỵ Chấn Quốc thở dài, trong lòng vẫn rất lo lắng, nếu người này dẫn đến cái chết của Đinh Lan, vậy thì vẫn sẽ tạo thành một vụ án cụt.
Người đứng thứ ba trong danh sách của Giang Viễn tương đối bình thường, chỉ là một chàng trai trẻ đã từng bị xử phạt, hiện giờ vẫn còn sống.
Đọc đến đây, Nguỵ Chấn Quốc không khỏi lắc đầu: “Một cô gái nhỏ như Đinh Lan làm sao có thể quen biết với những người này được chứ.”
“Thông qua ứng dụng mạng xã hội chăng?” Về phương diện này, năng lực thích ứng của Giang Viễn vượt xa Nguỵ Chấn Quốc, nói thêm: “Tôi đã đọc bản ghi chép trước đó của mọi người, mấy người bạn trai cũ mà Đình Lan qua lại đều quen biết thông qua mạng xã hội.”
“Chuyện này…” Nguỵ Chấn Quốc giống như đang quay lại thời kỳ đầu tiếp nhận vụ án, một đám bạn trai cũ xuất hiện khiến vụ án ngay lập tức trở nên khó có thể phân biệt được.
Chỉ một chiếc xe đạp bị bỏ lại trên đường vành đai xanh căn bản không đủ để truy tìm nhiều manh mối như vậy.
Càng khiến người khác cảm thấy lo lắng hơn cả chính là, giả sử thực sự có một vụ án mạng nào đó xảy ra, nghi phạm cũng có thể không để lại dấu vân tay của mình trên chiếc xe đạp.
Còn về phần các ứng dụng mạng xã hội… Ứng dụng mạng xã hội đương nhiên là có lịch sử, nhưng sự phiền phức của việc trích xuất lịch sử có thể sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường. Có thể lấy thông tin cần biết thông qua internet và tổng đài điện thoại thì thật tốt biết bao, nhưng rất nhiều công ty lại không cung cấp sự tiện lợi như vậy, mà cần phải đến cục cảnh sát quản lý của khu vực đó để xin tài liệu trước, bởi vì cần phải xếp hàng nên mỗi lần đi công tác thường phải mất một hai tuần.
Nếu muốn kiểm tra các phần mềm mạng xã hội chính thống trên thị trường thì đội cảnh sát hình sự đó đừng nghĩ đến chuyện nhận các vụ án khác trong tháng đó.
Bắt đầu từ vị trí thứ tư, chủ nhân của dấu vân tay tương đối bình thường, ít nhất cũng không có tiền án tiền sự.
Giang Viễn đã cố gắng hết sức rút được nhiều thông tin nhất có thể từ hồ sơ của cục cảnh sát, quyền hạn của hắn không cao, có một số còn kiểm tra thông qua điện thoại di động của Ngô Quân, nhưng vấn đề vẫn như thế, muốn đưa ra được kết luận từ những thông tin đơn giản này, nếu là Holmes có lẽ sẽ được, nhưng Giang Viễn thì không làm được.
Nguỵ Trấn Quốc cũng cảm thấy trán mình nóng lên, bất đắc dĩ nói: “Khi tôi tiếp nhận vụ án này, nó đã không còn manh mối nào nữa cả nên đành phải gác lại, bây giờ có quá nhiều manh mối thì lại không biết bắt đầu từ đâu, người ta thường nói phong thuỷ luân chuyển, hôm nay nó mắc kẹt rồi đúng không?”
“Nếu không có manh mối nào đặc biệt nổi bật, vậy chúng ta tìm từng cái một đi.” Qúa trình xử lý vân tay của Giang Viễn cũng là như vậy, trên thực tế, kỹ năng về phương diện điều tra tội phạm của hắn tương đối vụng về, hiếm có loại kỹ thuật nào có thể khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy mình là thiên tài.
Rất nhiều công nghệ điều tra tội phạm, ngay cả kỹ thuật thứ ba thứ tư, thậm chí thứ năm thứ sáu đã trở nên phổ biến từ hội đồng khoa học đến phòng thí nghiệm của các trường đại học, lại đến các doanh nghiệp tư nhân, thậm chí là trong nội bộ ngành sản xuất, mới có người áp dụng vào trong lĩnh vực điều tra tội phạm.
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến vấn đề này, một trong số đó chính là chi phí tín nhiệm trong lĩnh vực điều tra tội phạm rất cao, đòi hỏi công nghệ vững chắc và ổn định hơn nữa.
Nói tóm lại, ngu ngốc một chút cũng không sao cả, công nghệ có thể hoàn thành công việc một cách ổn định mới là thứ công nghệ mà lĩnh vực điều tra tội phạm yêu thích.
Nguỵ Chấn Quốc vừa mới bắt đầu tiếp nhận công nghệ của Giang Viễn và trải nghiệm phương pháp trực tiếp đâm thẳng vào nghi phạm, bây giờ lại nói đến chuyện tìm “từng cái một”, lại có chút hoảng hốt.
“Điều tra là công việc của tôi mà.” Nguỵ Chấn Quốc cười ha ha, sờ cái đầu bóng loáng của mình, ánh mắt trở nên hung ác: “Được rồi, vậy tôi sẽ nói chuyện với đám bạn trai cũ này.”