“Nhận tội rồi.”
Đến giữa buổi chiều, Nguỵ Chấn Quốc cười ha hả đến báo tin vui.
Giang Viễn đang đọc sách, không khỏi đứng dậy, ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy sao?”
“Gã ta còn tưởng rằng mình bị cuốn vào một vụ án lớn nào đó nên đã chủ động khai chuyện mình trộm xe điện, sợ bị oan uổng.” Nguỵ Chấn Quốc cười ha ha nói: “Chờ đến khi chúng ta hỏi ra được số lượng vụ án cụ thể, cộng thêm có dấu vân tay trong tay, một lần phá được sáu vụ án, con đường tắt tiêu thụ tang vật cũng bị bại lộ.”
“Đội phó Nguỵ thật giỏi, xem ra việc dẫn theo nhiều người cũng có lợi.” Giang Viễn lập tức nói một câu lấy lòng, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng vì mình nên người ta mới nhận vụ án này.
“Người nhiều đương nhiên tốt rồi, các nghi phạm bình thường khi nhìn thấy chúng ta ba bốn người đứng chung một chỗ về cơ bản sẽ không quá phản kháng, nhưng nếu chỉ có hai người đi, người ta chắc chắn sẽ nghĩ, hay là mình thử trốn chạy xem sao?” Nguỵ Chấn Quốc nói ra kinh nghiệm của mình, bổ sung thêm: “Hôm nay, tôi sợ nhất là mình đang bị đưa vào một ổ trộm cướp, mấy tên trộm vặt này khác với mấy kẻ phạm vào tội nghiêm trọng, có người thích hô bạn gọi bè, bọn họ là những kẻ phạm vào tội nhỏ nên sẽ không cảnh giác lẫn nhau… Lúc trước tôi đã từng gặp một trường hợp, năm người cùng thuê chung một căn nhà, ngủ trên giường tầng, số tiền năm người bọn họ kiếm được cộng lại còn ít hơn cả thu nhập của công nhân nhà máy, nhưng nếu cậu hỏi bọn họ, người nào cũng cảm thấy rất vui và rất hạnh phúc.”
“Ở trường đại học, tổng chi phí sinh hoạt của các sinh viên nam trong phòng ký túc xá cũng ít hơn công nhân nhà máy.” Giang Viễn nói.
Tiểu Vương- nhân viên giám định dấu vết thường xuyên ở trong văn phòng pháp y nở một nụ cười không mấy tử tế: “Đúng vậy.”
Nguỵ Chấn Quốc nói: “Tóm lại, chúng ta cũng phải đề phòng những trường hợp bất ngờ xảy ra, ngộ nhỡ bọn họ tụ tập… Nếu một tên đàn ông tay chân thô ráp bị thương thì không sao, nếu để pháp y Giang đây bị thương, lại là một tổn thất lớn.”
Giang Viễn vội vàng nói: “Đâu đến mức…”
“Chỉ cần cẩn thận thì sẽ không mắc sai lầm lớn.” Nguỵ Chấn Quốc nghiêm túc nói: “Nói thật, chỉ cần cậu có thể tìm ra được manh mối, không cần biết là giao cho tôi hay giao cho người nào khác, chúng tôi cũng sẵn sàng tìm ra cho cậu, à phải rồi, vụ án lúc nãy tôi vẫn chưa nói xong.”
“Còn có phía sau nữa sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã phái đi mười một người cơ mà.” Nguỵ Chấn Quốc cười hai tiếng, lại nói: “Trước nói về tên Thái Bân kia đi, về phần bạn gái của tên trộm vặt này cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là hết ăn rồi nằm, nhìn trúng Thái Bân có một căn nhà nhỏ nên suốt ngày ở nhà lướt điện thoại, thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố, chờ đến khi Thái Bân gây án xong về nhà lại mua đồ ăn nấu cơm hầu hạ cô ta. Từ tính cách và thói quen sinh hoạt hàng ngày của cô ta mà nói, có lẽ sẽ không tham gia vào trộm cắp hoặc thủ tiêu tang vật…”
Nghe vậy, Tiểu Vương kết luận: “Trộm xe điện để nuôi cô ta?”
“Cũng gần như là vậy, căn cứ vào manh mối tiêu thụ tang vật mà Thái Bân đưa ra, chúng ta vừa mới bắt thêm hai người nữa, đồng thời tịch thu mấy chục chiếc xe điện, xe xích lô chạy bằng điện và mấy bình điện trị giá hơn trăm tệ. Bây giờ nếu tiếp tục bắt người theo đường dây này, có lẽ còn có thể thu hoạch thêm nữa, sau khi vụ án kết thúc, chúng ta có thể trả lại đồ bị đánh chắp cho không ít người.”
Này này, ngay cả Ngô Quân cũng ngồi không yên, bưng chén trà lên nói: “Vậy thì cây sào này của anh chọc được không ít quả táo đấy nhỉ?”
Nguỵ Chấn Quốc cười một tiếng: “Cứ coi như giăng lưới trước, cắt một cái hồ.”
“Có ý gì?”
“Chẳng phải những năm qua chúng ta cũng đã thành lập đội ngũ chuyên phá những vụ án trộm cướp này sao? Năm ngoái là trộm cắp lẻn vào nhà, năm trước nữa là móc túi trên xe buýt… Năm nay, với quy mô mà bọn chúng đã làm ra, nói không chừng chính là loại trộm xe điện, chúng ta làm vậy giống như đang thực hiện một cuộc tấn công sớm.”
“Vậy thì cũng khó mà nói trước, với tình hình hiện tại, nói không chừng là kiểu chuyên lừa đảo.” Ngô Quân nhấp một ngụm trà, đưa ra một kết luận khá khả thi. Bây giờ các trường hợp lừa đảo viễn thông đã chiếm hơn 50% tổng số trường hợp được báo án, thậm chí số tiền càng cao hơn nữa, so ra, mấy vụ án trộm cắp này giống như trò trẻ con.
Nguỵ Chấn Quốc im lặng, không thể không thừa nhận điều này rất có khả năng.
So với những vụ án lừa đảo viễn thông động một tí là mấy chục ngàn tệ hoặc mấy trăm ngàn tệ, tiếng gào thét đau đớn khi bị trộm xe điện hình như cũng không lớn như vậy.
Nguỵ Chấn Quốc lắc đầu: “Dù sao phá được án cũng là chuyện tốt.”
“Câu nói này đúng lắm.”
“Thực ra lúc trước khi chúng ta thành lập các chuyên án, quá trình cũng giống hệt nhau, trước tiên là bắt một tên trộm vặt nào đó để nắm rõ tình hình, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, nhưng vụ án trong huyện chúng ta cũng không mấy phức tạp… À phải rồi…” Nói đến đây, Nguỵ Chấn Quốc vỗ đùi nói: “Pháp y Giang, Thái Bân nói rằng gã biết hai tên trộm đã dùng máy cắt thuỷ lực và xe tự chế để trộm xe điện kia, chúng ta sẽ đi bắt người ngay.”
Giang Viễn bật cười “ha ha” thành tiếng, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Xem ra số rác rưởi kia cũng chẳng có ích gì?”
“Sao có thể chứ, đến lúc kết án, việc có bằng chứng DNA và không có bằng chứng DNA tuyệt đối không giống nhau.” Nguỵ Chấn Quốc hất cằm nói: “Hơn nữa, sau khi bắt được hai người này, nếu trong tay chúng ta có chứng cứ DNA, chắc chắn có thể tìm ra được nhiều vụ án hơn nữa, so với việc thẩm vấn không có chứng cứ, chuyện này nhẹ nhõm hơn biết bao nhiêu. Nếu vụ án nào cũng có những chứng cứ vững chắc này, bảo tôi nhặt rác mỗi ngày, tôi cũng bằng lòng.”
“Vậy thì thuê công nhân vệ sinh là được rồi, thuê ngài tốn tiền lắm.” Tiểu Vương ở bên cạnh nghe vậy cũng cười vui vẻ.
Nguỵ Chấn Quốc phá lên cười sảng khoái, ngay cả nếp năm trên khuôn mặt cũng trở nên sâu hơn.
Nguỵ Chấn Quốc quay đầu lại nhìn Giang Viễn, cười hỏi: “Pháp y Giang, hôm nay có manh mối mới gì không?”
“Hôm nay…” Giang Viễn cúi đầu nhìn cuốn tiểu thuyết “Đại Y Lăng Nhiên” trên màn hình máy tính của mình, không khỏi có chút xấu hổ, có phải hôm nay mình đã quá thả lỏng rồi không?
Ngô Quân ho khụ khụ vài tiếng, giải vây nói: “Đội phó Nguỵ, với một loạt bản án mà anh vừa mới kể qua, chẳng phải sẽ bận rộn một hai tuần sao? Còn muốn đầu mối gì nữa?”
“Sao có thể mất lâu như vậy được, cùng lắm là mười ngày thôi…” Nguỵ Chấn Quốc biết Giang Viễn không có vụ án mới phải làm, lập tức nghiêm mặt nói: “Pháp y Giang, nếu cậu có thể bớt chút thời gian rảnh giúp tôi xem một vụ án được không?”
“Vụ án gì?”
“Vụ án mất tích 326, vụ án Đinh Lan mất tích.” Nguỵ Chấn Quốc trả lời rất nhanh.
Giang Viễn lập tức tìm kiếm trong phần mềm, Ngô Quân và Tiểu Vương ở bên cạnh cũng bu lại.
“Bây giờ Giang Viễn chủ yếu là so dấu vân tay hình cung.” Tiểu Vương cảm thấy mình nên có trách nhiệm giải thích cho Giang Viễn, đặc biệt nói: “Còn có xu hướng làm người giám định dấu vết.”
“Chuyện là…” Giang Viễn không thể không cắt ngang Tiểu Vương, nói: “Khoảng thời gian này tôi có nghiên cứu… Một kiểu vân tay khác, có lẽ cũng sẽ có tác dụng.”
Trước đó nhiệm vụ mà Giang Viễn hoàn thành chính là nâng cấp mẫu giám định vân tay hình cung LV3 thành mẫu giám định toàn bộ vân tay dạng LV4.
So với các hoa văn khác, số lượng của hoa văn hình cung tương đối ít, nói cách khác, sau khi có được phương pháp phân tích dấu vân tay đơn kiểu Trùng Khánh (LV3), tầm bắn của Giang Viễn đã được mở rộng hơn rất nhiều.
Tiểu Vương không thể nào tin tưởng vào chuyện này, Giang Viễn có trình độ cao, anh ta thừa nhận điều này, nhưng loại mà trước đó bọn họ không thể làm được, nếu nói chỉ trong vòng mấy tuần ngắn ngủi, hắn đã có thể nghiên cứu một cách triệt để, điều này rõ ràng đã vượt quá khả năng nhận thức của anh ta.
Tiểu Vương biết rất ít cao thủ, nhưng anh ta tin rằng các cao thủ đều có tính cách lập dị. Giang Viễn nói rằng bản thân mình am hiểu vân tay hình cung, anh ta có thể hiểu được, nhưng bây giờ, hắn lại nói có thể loại bỏ được hạn chế đó, Tiểu Vương lại cảm thấy hơi bất an.
Giang Viễn thuận miệng nói: “Khoảng thời gian này tôi hơi rảnh… Đội trưởng Nguỵ, anh nói bản án của anh đi.”