“Còng tay lại, vứt súng đi, vứt đi!” Nguỵ Chấn Quốc tuổi tác đã lớn, cho dù thêm adrenalin cũng không thanh thoát, sốt ruột lớn tiếng hét lên mười hai con người đang rớt lại phía sau đó mười mét. Ôn Minh đang nhiệt huyết dâng trào, không quan tâm được nhiều như vậy, đầu tiên là dùng sức bẻ cánh tay của Lão Hồ ra sau lưng, đồng thời đưa chân đá khẩu súng lục của gã ta ra xa, khi đang định lấy còng tay thì Nguỵ Chấn Quốc từ phía sau đã đi đến. “Còng tay,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.