Theo sau cảnh sát giám định dấu vết đi vào hiện trường còn có, đại đội trưởng Hoàng Cường Dân, phó cục trưởng Trương Đào và cục trưởng Quan Tịch cũng lần lượt bước vào.
Những nhân vật này không mấy khi xuất hiện vào ngày thường, đặc biệt là cục trưởng, mặc dù họ làm việc trong Cục cảnh sát hàng ngày, nhưng cảnh sát bình thường về cơ bản không có cơ hội nói chuyện với họ. Trừ khi có án mạng.
Đối với một huyện cục, án mạng gần như là vụ án quan trọng nhất.
Nếu là các vụ án khác, cục trưởng không cần xuất hiện, thậm chí chỉ cần ngồi trong văn phòng để nghe báo cáo, nhưng một khi có án mạng, cục trưởng không những phải có mặt tại hiện trường, mà còn phải ký tài liệu điều tra tại hiện trường.
Vì lý do này, ông ta không nghĩ đến phá án là không được.
Tuy nhiên, hằng năm, huyện Ninh Đài xuất hiện một hai vụ án mạng là bình thường. Nhưng bây giờ liên tiếp xảy ra hai vụ, lông mày cục trưởng cũng nhíu sâu hơn.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Cục trưởng vừa đeo khẩu trang vừa lên tiếng hỏi Hoàng Cường Dân.
Là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nên công việc hàng ngày nghiêng về quản lý hơn là làm nghiệp vụ. Chỉ ngoại trừ những vụ án mạng, người chỉ huy hiện trường nhất định phải là ông.
Và người đầu tiên phải chịu áp lực chắc chắn là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Hoàng Cường Dân không ngần ngại nói: "Nạn nhân là Tiết Minh, năm nay 36 tuổi, là giám đốc một công ty hậu cần. Hiện đang độc thân, căn nhà nơi xảy ra án mạng thuộc về cha mẹ nạn nhân ... Khoảng 23h, chị gái người này đi làm về có ghé qua nhà lấy hàng chuyển phát nhanh thì phát hiện thi thể, nên vội vã gọi 110 báo cảnh sát. Khi đội cảnh sát hình sự số 2 đến hiện trường thì phát hiện, hiện trường vụ án có dấu vết bị lục tung, tủ quần áo lộn xộn và chiếc điện thoại di động của nạn nhân cũng đã bị lấy mất. Nhưng qua xem xét đồ vật còn sót lại ở hiện trường, chúng tôi cho rằng có thể loại trừ được trộm, cướp. Suy đoán sơ bộ, làm ra việc này hẳn là người quen… ”
Ông ta kể rất chi tiết, đồng thời đưa ra phán đoán của mình cách trực tiếp. Đây là thói quen của Hoàng Cường Dân. Cả cục trưởng và phó cục trưởng đều không phải chuyên ngành hình sự, mà ông còn nói mập mờ thì rất dễ dẫn đến lãnh đạo phán đoán sai lầm.
Cục trưởng Quan Tịch chỉ gật đầu, chỉnh lại quần áo rồi bước vào phòng.
Sau một hồi quan sát, Cục trưởng Quan Tịch đến gần xác chết và hỏi Ngô Quân: "Lão Ngô, thế nào rồi? Nói một chút tình hình đi." Không giống như những cảnh sát kỹ thuật khác tới rồi đi, Ngô Quân đã làm pháp y không sai biệt lắm 30 năm rồi, nên lãnh đạo từ trên xuống dưới đều quen mặt cả.
Trong các vụ án mạng, tầm quan trọng của bác sĩ pháp y là không cần bàn cãi.
Ngô Quân đã chuẩn sẵn câu từ, nên sắp xếp lại một chút rồi nói: "Người chết bị đâm vào ngực, động mạch chủ trong lồng ngực bị vỡ, chết vì mất máu. Lượng máu mất đi rất lớn. Tôi đặc biệt nhìn trong phòng tắm thấy có dấu vết cọ rửa, dùng rất nhiều nước để cọ rửa”
Cục trưởng nghe gật đầu, chờ Ngô Quân báo cáo xong, phân phó nói: "Nhất định phải tận khả năng cẩn thận lấy dấu vết, càng cẩn thận càng tốt, nếu cần thì mở rộng phạm vi điều tra ... "
Một lúc sau, cục trưởng Quan Tịch lại nhìn Hoàng Cường Dân nói: "Cục sẽ hỗ trợ đội các cậu toàn diện, cứ thoải mái mà làm... "
Sau khi cục trưởng nói xong, phó cục trưởng cũng lên tiếng:" Hiện trường phải được bảo vệ tốt, tôi nghĩ hoàn cảnh tiểu khu ở đây khá phức tạp, cần phải bảo vệ tốt hiện trường cho lần điều tra tiếp theo... Bác sĩ pháp y cũng thế, nếu khám nghiệm lần thứ nhất không được, phải đến kiểm tra lần thứ hai, đảm bảo kiểm tra không để lại một dấu vết nào…”
Hoàng Cường Dân cẩn thận nghe chỉ thị của cục trưởng và phó cục trưởng, sau đó quay người lại và bắt đầu ra lệnh. Ông cho thành lập một tổ, kết hợp với trung đội cảnh khuyển, mở rộng phạm vi điều tra, nhằm tìm kiếm hung khí.
Đồng thời, cảnh sát điều tra các mối quan hệ của nạn nhân, kiểm tra tất cả camera xung quanh, cùng nhau tiến hành.
Hoàng Cường Dân nghiêm mặt, duỗi thẳng thắt lưng, không ngừng liên lạc với các trung đội.
Dưới con mắt của những người bình thường, phá án và bắt giam phạm nhân là một việc đầy tính trí tuệ, tràn ngập nguy hiểm, cùng đủ loại bí ẩn. Nhưng đứng ở góc độ một cảnh sát hình sự, phá án là công việc đốt tiền, đua thể lực.
Những vụ giết người thần bí tinh vi kiểu như: căn phòng bí mật hay những vụ giết người hàng loạt, có lẽ vẫn phát sinh ở một nơi nào đó, nhưng đối với cảnh sát ở các địa phương nhỏ, thì các loại án đó chỉ được thấy trên TV.
Đối với cảnh sát bình thường, án mạng khó phá nhất là án ngẫu nhiên giết người. Loại án này có tính nhất thời quá lớn, chẳng may tên tôi phạm kia đủ may mắn, thì việc tìm ra manh mối sẽ vô cùng khó khăn, chứ đừng nói gì đến việc phá án. Ngoài ra, phần lớn án mạng được phá và quy án, thì bản thân đã có vận may, cùng phụ thuộc rất lớn vào tài nguyên bỏ ra.
Đối với vụ án hôm nay, Hoàng Cường Dân chỉ cần lướt qua hiện trường vụ án, tuy không dám khẳng định 100%, nhưng trong lòng đã vạch ra hướng điều tra cơ bản.
Người quen gây án tương đương chỉ điều tra mối quan hệ xã hội của người bị hại. Thứ hai, thi thể được tìm thấy tương đối sớm, cũng chỉ vài giờ trước khi xảy ra vụ án, cho nên bắt đầu từ việc giám sát khu vực xung quanh, biết đâu tìm ra manh mối. Thứ ba, việc mất điện thoại di động của nạn nhân, có khả năng trong điện thoại của nạn nhân chứa thông tin bất lợi cho hung thủ. Theo kinh nghiệm của Hoàng Cường Dân, quá trình đọc thông tin Wechat hay tin nhắn của người bị hại, rất có thể tìm ra thứ gì đó...
Hướng phá án cùng suy nghĩ của Hoàng Cường Dân rất rõ ràng, nhưng không vì thế mà ông giảm bớt đi sự khẩn trương và lo lắng.
Cảnh sát lâu năm ai cũng hiểu điều này, đường lối phá án không phải là vấn đề, mà khó khăn nhất là quá trình thực hiện, cần tìm ra kẻ tình nghi, bắt giữ thẩm vấn là một việc, tìm bằng chứng, ghép các bằng chứng thành hồ sơ, sau nữa công việc sẽ càng phức tạp và khó khăn hơn. Nhất là án mạng, hoàn thành hồ sơ tố tụng, trải qua hai lần hội thẩm, trình lên viện kiểm soát, mọi quy trình đều vô cùng hà khắc.
Bởi vì điều này, điều đầu tiên Hoàng Cường Dân sắp xếp là tìm ra hung khí giết người.
Ngoài ra, vận may cũng là thứ không cách nào giải thích nổi.
Những vụ án mạng tồn đọng đó, mọi người nghĩ rằng nó vô cùng phức tạp sao? Thật ra có phức tạp, nhưng bảo nó không có cách nào phá án và bắt giam, hình như không phải.
Đổi một góc độ khác mà nói, những vụ án mạng được giải quyết có đơn giản không?
Hoàng Cường Dân ổn định lại cảm xúc, rồi khẩn trương chỉ huy công việc.
Là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, mỗi năm ông đảm nhiệm hàng trăm vụ án, nhưng những vụ án mạng vẫn gây ra áp lực nặng nề nhất.
“Sợi lông này không phải của nạn nhân.” Lúc này, Giang Viễn kẹp một sợi tóc từ đáy quần người đã chết.
Giọng nói đó cũng truyền đến tai Hoàng Cường Dân.