Tử thi không trả lời Giang Viễn, nhưng điều này cũng không cản trở Giang Viễn phán đoán.
Thập thất thúc là em họ xa của cha hắn, lúc bình thường không có nhiều cơ hội gặp nhau, nhưng trong những ngày lễ tết thì thường xuyên nhìn thấy nhau, hơn nữa vóc dáng khá nổi bật. Giang Viễn tự hỏi mình có lầm không.
Nhất thời, tâm trạng của Giang Viễn dao động.
Ngay sau đó, Giang Viễn không khỏi nhớ lại những gì cha mình đã nói khi thuyết phục hắn về quê dự thi: "Ở quê có họ hàng, người quen, làm gì cũng thuận lợi hơn. Về quê còn thoải mái hơn nhiều so với ở thành phố lớn. "
Chắc cha hắn nói đúng. Dù có là bác sĩ pháp y, vẫn có thể bắt gặp tử thi của người thân, người quen.
...
Ngay sau đó, lão pháp y Ngô Quân đã đến hiện trường.
Ông mặc một chiếc áo khoác trắng, bụng hơi phồng lên, giống như một cán bộ kỳ cựu ngồi lâu năm trong văn phòng. Ông ta liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Viễn, cười nói: "Tiểu Giang tới đây trước, có cầm hộp dụng cụ đến đây không? "
"Có chứ." Giang Viễn vẫn trong trạng thái hoang mang. Hắn đã lấy ở trong xe điều tra một chiếc hộp lớn màu đen, khá dày và nhiều họa tiết từ trước.
Khi mở ra, có thể thấy phần bìa phía trên được treo gọn gàng với các loại kìm, kẹp, máy cưa xương, máy nắn xương, búa đập xương, kéo cắt xương,… nhưng nắp phía dưới được chia ngẫu nhiên thành ba khu vực ống tiêm có băng gạc, thước đo, hộp cơm inox, và khăn tắm ...
"Lấy thêm vài chiếc khẩu trang đưa cho mọi người, mỗi người một chiếc" Chính Ngô Quân cầm một cái đeo lên, nhìn Giang Viễn tại hiện trường phát khẩu trang cho cảnh sát, mới hỏi lại kiến thức : "Biết vì sao việc đầu tiên là phải phát khẩu trang cho mọi người không?"
Giang Viễn nói: "Nó đóng vai trò bảo vệ và tránh làm ô nhiễm hiện trường."
“Đây chỉ là lý thuyết trong sách vở." Ngô Quân đã đeo vào hai lớp găng tay, đưa tay phải đặt trên chiếc găng tay thứ ba nói, “Một lý do khác khi phân phát khẩu trang cho mọi người là để che đi biểu cảm của họ.”
Giang Viễn sửng sốt trong giây lát.
Ngô Quân tiếp tục: "Là một cảnh sát, là một bác sĩ pháp y nên đã nhìn thấy rất nhiều thi thể. Một số người, đặc biệt là người trẻ, không thể kiểm soát được biểu cảm của mình khi nói chuyện. Nếu ai đó cười mà gặp phải giới truyền thông hay quần chúng chụp ảnh lại, sẽ rất phiền phức. Vì vậy, trong hộp dụng cụ của tôi, nhiều nhất luôn là khẩu trang. Mỗi người đến hiện trường trước sau gì cứ đeo lên một cái rồi nói tiếp.”
Giang Viễn sững sờ.
Lúc này Ngô Quân mới nghiêng người bắt đầu điều tra hiện trường.
Giang Viễn cũng học theo đeo thêm hai lớp găng tay, rồi nói: "Sư phụ, người này ... thi thể này, tôi đã biết là ai rồi."
"Ồ? Nói xem nào." Ngô Quân, người đang quan sát vị trí của thi thể, quay lại nhìn Giang Viễn.
“Hình như là Thập thất thúc của tôi.” Giang Viễn thở dài nói.
Ngô Quân im lặng trong hai giây, hỏi: “Chắc chắn không?”
“Cằm đôi, bụng bự, mũi to, bên cạnh có nốt ruồi to… Chắc là thập thất thúc.” Giang Viễn miêu tả hơi dè dặt. .
"Xin chia buồn. Hãy kể cho tôi nghe về thập thất thúc của cậu." Ngô Quân cúi đầu, nói thêm ‘nhiệt kế’.
Giang Viễn quay mặt đi, lấy nhiệt kế trong hộp dụng cụ đưa cho Ngô Quân, rồi nói, "Thập thất thúc của tôi năm nay 50 tuổi, là con trai út của ông nội tôi, sinh năm Kỷ Hợi. Gia đình chú ấy chuyển đến sống tại huyện Nhất Trung từ rất sớm. Chú ấy có mở một nhà hàng nhỏ bên cạnh và có xe hơi. Thúc ấy thích hút thuốc và nghe nói có một số tranh chấp nợ nần ... "
Ngô Quân vừa nghe vừa làm công tác kiểm tra, còn không quên yêu cầu Giang Viễn lập biên bản, sau đó yêu cầu lấy kim và một ống tiêm, lấy máu và nước tiểu để dự phòng.
Một lúc sau, đội trưởng cảnh sát hình sự cũng vội vàng chạy tới, theo sau là cục phó quản lý đội cảnh sát hình sự và cục trưởng.
“Kết luận của bác sĩ pháp y là gì?” Cục trưởng tự mình hỏi thăm, tiếp theo là đại đội trưởng Hoàng Mạnh Dân quản lý đội cảnh sát hình sự, và một số đội trưởng khác của đội cảnh sát hình sự, bao gồm cả đội trưởng Lưu.
Các vụ án giết người là quan trọng nhất trong án hình sự, nhất là các vụ án mạng mới phát sinh, việc phân bổ được tính theo cấp hành chính gấp hàng trăm lần các vụ án thông thường.
Trong những năm gần đây, tỷ lệ các vụ giết người rõ ràng đã giảm, nhưng đối với cảnh sát, mức độ chú ý lại tăng vọt.
Ngô Quân bình tĩnh đứng dậy, ưỡn thẳng bụng và nói: “Nguyên nhân cái chết được ước tính ban đầu là chấn thương sọ não do bị một dụng cụ sắc nhọn đâm vào gáy, và không có vết thương nào khác được tìm thấy cho đến nay. Chúng tôi sẽ quay về và cần khám nghiệm tử thi để biết cụ thể. Chờ thêm một lúc nữa. "
Cục trưởng "Ừ" một tiếng rồi tự mình quan sát hiện trường.
Ngô Quân nói tiếp: "Tử thi có dấu vết bị di chuyển, trên mặt đất có rất ít máu, người chết hẳn là bị vứt xác tại đây ..."
“Đây có thể là vụ án giết người sau đó vứt xác.” Đại đổi trưởng Hoàng Mạnh Dân đợi Ngô Quân nói gần hết rồi đưa ra phán đoán.
Cục trưởng chậm rãi gật đầu, nhìn cảnh sát hai bên đang chụp ảnh, trích xuất vết máu, hỏi: “Hiện giờ đã có thông tin gì về nạn nhân không?”
“Người chết năm nay 50 tuổi, sinh năm Kỷ Hợi.” Ngô Quân báo cáo với cùng một giọng điệu.
Ánh mắt của cục trưởng và những người khác không thể không tập trung vào bác sĩ pháp y một lần nữa.
Ngô Quân nhìn đám đông một cách bình tĩnh, nói "Người chết có nhà ở huyện Nhất Trung, mở một cửa hàng nhỏ, sở hữu một chiếc xe hơi, thích hút thuốc và có một số tranh chấp nợ nần.”
Đội trưởng Lưu đang cúi xuống xem xét vết thương, bất giác đứng lên, kinh ngạc nhìn Ngô Quân: "Lão Ngô, như vậy mà lão cũng có thể suy ra được, thật tài tình như Sherlock Holmes. Tuy nhiên, có thể biết người chết mở một nhà hàng và nghiện hút thuốc có lẽ vì trên ngón tay có muội khói với dính dầu, nhưng sao lão biết người này có tranh chấp nợ? ”
Ngô Quân cười không nói lời nào, vô cùng thích thú.