“Chuyện này…” Giang Viễn cũng không biết cách an ủi người khác, hơn hết cả vẫn là bị câu nói của Nguỵ Chấn Quốc làm cho sửng sốt.
Bọn họ vừa mới hoàn thành xong vụ án mất tích của Đinh Lan, trong quá trình này còn đào ra được một thi thể, lúc này Nguỵ Chấn Quốc lại nhắc đến người vợ mất thích của mình, điều này rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến phương hướng không tốt.
Nguỵ Chấn Quốc hút một điếu thuốc, phun sương nhả khói, lúc này mới nói: “Khi tôi đi công tác trở về thì không tìm thấy người nữa, điện thoại không gọi được, bặt vô âm tín, mấy người đội trưởng Hoàng cũng hỗ trợ tìm kiếm nhưng không có kết quả. Những manh mối để lại… Cũng có thể coi như không có manh mối gì… Ha ha, sau khi trở về mời pháp y Giang nhìn xem.”
“Được… Được.” Giang Viễn cũng không dám nói mình có thể làm gì. Vợ của một cảnh sát hình sự mất tích, trong cục cảnh sát chắc chắn đã huy động một lực lượng khổng lồ để tìm kiếm, nhưng vẫn không thể nào tìm được, vậy thì đây không phải là vấn đề mình mạnh miệng thì có thể giải quyết được.
“Đi thôi, đến khách sạn ngủ một giấc, ngày mai còn bận rộn lắm đấy.” Nguỵ Chấn Quốc muốn trút bỏ cảm xúc một phen chứ không trông cậy vào Giang Viễn có thể giúp đỡ được gì. Ở trong đội Khoa học kỹ thuật Hình sự huyện Ninh Đài, Giang Viễn là hạc trong bầy gà, nhưng ở thành phố Trường Dương này, trình độ của hắn lại không quá nổi bật, các chuyên gia kỹ thuật ở cục cảnh sát thành phố và cục cảnh sát tỉnh có không ít, năm đó Hoàng Cường Dân đã thử mời người về, nhưng vẫn không có manh mối nào.
Thân là cảnh sát hình sự, thực ra Nguỵ Chấn Quốc hiểu rõ, có một số vụ án không thể nào giải quyết được, có một số vụ án chỉ được giải quyết nhờ vào vận may.
Cũng giống như trong một bộ phim truyền hình, khi một vụ án xảy ra, bọn họ ngay lập tức tập hợp tất cả các lực lượng ở khắp nơi, để xem xét bản chất của vụ án… Hơn nữa, đây thực sự là con đường và trình tự tốt nhất để phá án, tuy nhiên trong thực tế, một số vụ án khi xảy ra không bị phát hiện ngay lập tức, cho dù bị phát hiện cũng không được để ý đến ngay, ngay cả khi được để ý, cũng thường xuyên xuất hiện đủ loại sai lầm…
Ngay cả bản thân Nguỵ Chính Quốc khi không tìm thấy vợ mình, suy nghĩ đầu tiên cũng không phải là báo cảnh sát và bảo vệ chứng cứ, cho dù là cảnh sát hình sự đi chăng nữa, ông ấy cũng sẽ không nghĩ ngay đến chuyện bên cạnh mình sắp xảy ra một vụ án lớn có thể ảnh hưởng đến cả nhà.
Chiếc xe nhẹ nhàng khởi động, Nguỵ Chấn Quốc lái xe trở về khách sạn.
Mấy người lần lượt trở về, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lựa chọn đầu tiên vẫn là ngủ.
Giang Viễn cũng không ngoại lệ, trong đầu còn ngổn ngang biết bao nhiêu thứ, nhưng vẫn không thể thắng được cơn buồn ngủ, ngủ thẳng một giấc đến tận ngày hôm sau mới có thể coi là tỉnh táo lại.
Hôm sau.
Giữa trưa.
Bình minh dâng lên, ánh nắng tươi sáng, chiếu rọi khắp nơi đều là ấm áp.
Trong đại sảnh của một khách sạn nhỏ, hầu hết những người đăng ký nhận phòng và trả phòng đều rất thoải mái, trên mặt nhiều người còn nở nụ cười rạng rỡ, chứng tỏ tối qua bọn họ đã có một đêm ngon giấc.
Cây trầu bà nho nhỏ trên bàn trà cũng mọng nước, xanh mướt, vừa nhìn đã biết có vẻ như đã được nhiều người chăm sóc.
Một số cảnh sát hình sự vừa mới bị bóng tối của xã hội bao phủ, đột nhiên được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời của cuộc sống, trong lúc nhất thời lại có chút không quen.
“Có cảm giác giống như vừa mới xuống âm phủ đánh một trận rồi quay trở lại trần gian vậy.” Mục Chí Dương cầm cái chai gõ nhịp, uống một cách thích thú.
Nguỵ Chấn Quốc duỗi eo ra, nói: “Chúng ta cùng lắm chỉ là đến âm phủ chạy việc vặt thôi.”
“Hình như cũng phải, chỉ bắt một mình Đàm Dũng.”
“Loại người ma quỷ này, một người thôi đã quá nhiều rồi.” Nguỵ Chấn Quốc thở dài nói.
Mục Chí Dương biết tại sao tinh thần của sư phụ trở nên sa sút, vội vàng nói: “À phải rồi, Đàm Dũng đã nhận tội chưa?”
Nguỵ Chấn Quốc “ừ” một tiếng, nói: “Nhận rồi, lát nữa tôi sẽ qua đó xem rồi nói chuyện một chút.”
“Nhận tội rồi thì tốt.” Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, những ngày theo dõi vất vả như vậy, cuối cùng cũng gặt hái được chút thành quả.
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, tìm một nhà hàng nhỏ nào đó ngồi xuống.
Giang Viễn ổn định ngồi xuống, thuận tiện hỏi: “Động cơ gây án ban đầu của Đàm Dũng là gì? Là không thể theo đuổi được Đinh Lan? Hay là gì?”
Đây là một câu trả lời không có chứng cứ nào có thể cung cấp được, Giang Viễn cũng có chút tò mò.
“Cũng gần như vậy, Đinh Lan thích những người đẹp trai… Tiểu Mục nói như thế nào nhỉ?” Nguỵ Chấn Quốc vỗ vào đầu, đã quên mất chữ này.
“Nhan cẩu.” Mục Chí Dương bổ sung thêm một câu.
“Đúng vậy, chính là nó.” Nguỵ Chấn Quốc nói: “Cô ta thay bạn trai như thay áo, có lẽ còn thường xuyên làm ra mấy chuyện như tình một đêm, nhưng yêu cầu đều là nhan cẩu này…”
Mục Chí Dương nhẹ giọng nói: “Sư phụ, từ kia không phải dùng như vậy.”
“Nói tóm lại, Đàm Dũng thấy Đinh Lan chăm chỉ đổi bạn trai như vậy nên cũng nổi lên lòng háo sắc.” Nguỵ Chấn Quốc hút một điếu thuốc, hít mây nhả khói: “Theo lời khai của cậu ta, mỗi lần tặng quà cho Đinh Lan đều bị từ chối, mời ăn cơm cũng bị từ chối, sau đó Đàm Dũng đã nảy sinh tâm tư khác.”
Mấy cảnh sát hình sự khác nhìn thấy Nguỵ Chấn Quốc hút thuốc nên người nào người nấy cũng duỗi tay ra lấy thuốc… Rút toàn bộ gói thuốc Trung Hoa của Nguỵ Chấn Quốc, từng người bắt đầu hít mây nhả khói.
Giang Viễn lặng lẽ móc từ trong túi ra một gói thuốc lá Trung Hoa ném trên bàn, hắn không hút thuốc lá, nhưng hắn có tiền.
Mục Chí Dương không chút khách khí xé mở hộp thuốc lá của Giang Viễn, đưa đến cho Nguỵ Chấn Quốc trước, nói: “Sư phụ, thầy tiếp tục đi.”
“Cuối cùng, có lẽ Đàm Dũng gặp được Đinh Lan trên đường đi, cậu ta ngăn cản cô ấy lại, hai người nói chuyện với nhau không hợp, Đàm Dũng đã đánh cô ấy, sau đó trực tiếp cưỡng hiếp cô ta ở trên xe mình.” Nguỵ Chấn Quốc thở dài, nói: “Đàm Dũng nói, lúc đầu cậu ta chỉ muốn ném Đinh Lan ở bên lề đường cao tốc để doạ dẫm cô ấy một chút, kết quả không nhịn được đã cưỡng bức cô ấy.”
Mấy người im lặng lắng nghe, không có hứng thú bình luận.
“Căn hộ kia vốn dĩ là một căn phòng gán nợ mà Đàm Dũng có được thời còn trẻ, sau đó bởi vì quy định hạn chế mua bán nên đứng dưới danh nghĩa một người bà con xa trong thôn làng của cậu ta. Cậu ta đưa Đình Lan qua đó, lúc đầu có ý định giết người chôn xác, nhưng sau đó… Nghe nói dưới sự cầu xin không ngừng của Đinh Lan, cậu ta quyết định đào một tầng hầm ngầm, tầng hầm ngầm kia được đào lên dưới sự giúp đỡ của Đinh Lan.” Nguỵ Chấn Quốc lắc đầu nói: “Hơn nữa, ba người phụ nữ kia đều là những người phụ nữ phóng túng lẳng lơ, bao gồm người đã chết kia, sau khi bị Đàm Dũng lừa gạt cưỡng bức, bọn họ cũng muốn đào tầng hầm ngầm, nếu lần này không thể bắt được người, có lẽ cậu ta vẫn còn bắt cóc người khác và mở rộng cái địa lao kia.”
“Người phụ nữ đã chết kia là do Đàm Dũng giết? Bởi vì không nghe lời.” Mục Chí Dương truy hỏi.
“Đàm Dũng không thừa nhận, cậu ta chỉ nói sau một ngày không qua đó, thì thấy người đã chết rồi, cậu ta cũng không hỏi tỉ mỉ, cũng không hỏi ra được, nhưng câu trả lời này chắc chắn không thể trót lọt.” Nguỵ Chấn Quốc nói.
Mục Chí Dương khinh thường nói: “Gã ta nói không phải là do mình giết thì không phải gã giết sao? Dưới tầng hầm ngầm khắp nơi đều có chứng cứ của gã.”
“Bên trên chắc chắn sẽ thành lập thiết án, những khẩu cung có được vẫn rất quan trọng, đương nhiên, việc Đàm Dũng không thừa nhận, chủ yếu là không muốn chết.” Nguỵ Chấn Quốc hít một điếu thuốc.
Trong phương diện này, khẩu cung từ đầu đến cuối vẫn luôn quan trọng hơn vật chứng, đặc biệt là bên ngoài hệ thống tư pháp, khi một hung thủ giết người không ngừng lặp đi lặp lại “tôi vô tội”, cho dù tất cả mọi bằng chứng đều chỉ về phía anh ta, nhưng trong mắt nhiều người, màn định tội này, đặc biệt là khi kết án tử hình, vẫn không thể hoàn mỹ.
Đối với những cảnh sát hình sự mà nói, lấy được khẩu cung và khiến nghi phạm tâm phục khẩu phục cũng là một phần quan trọng, chỉ cần có thể đạt được thì vẫn sẽ có xu hướng này.
Mục Chí Dương bĩu môi, nói: “Gã ta như vậy rồi mà vẫn chưa chết?”
“Ai biết được, nếu thoát khỏi liên quan đến vụ án giết người thì khả năng tương đối cao là sẽ thoát khỏi việc bị kết án tử hình.” Nguỵ Chấn Quốc nói đến đây, thấy đồ ăn đã bưng lên, ông ấy dứt khoát xua tay: “Ăn cơm thôi, không nói chuyện nữa, ngoài ra, nghe nói cục cảnh sát tỉnh sẽ phái người đến đây, sau khi trở về hãy thu dọn một chút.”
“Sở cảnh sát tỉnh?” Giang Viễn có chút khó hiểu.
Sở cảnh sát tỉnh, nghe tên tuổi có vẻ rất lớn, trên thực tế nhân viên biên chế cũng không nhiều lắm, những vụ án mạng bình thường đều không khiến sở cảnh sát tỉnh chú ý. Đương nhiên, sức ảnh hưởng của vụ án lần này không nhỏ, nhưng mắt thấy sắp kết thúc, phân đoạn phá án còn lại chẳng qua cũng chỉ là râu ria mà thôi.
Trừ phi…
Giang Viễn suy đoán nói: “Bọn họ đã phát hiện ra cái gì mới?”
“Có lẽ là vậy.” Nguỵ Chấn Quốc ngầm thừa nhận, nói: “Người âm phủ trong âm phủ không thể nào tuân thủ pháp luật được.”