“Xin chia buồn cùng gia quyến.”
“Xin chia buồn.”
Giang Viễn đi theo cha đến trước quan tài vái lạy, rồi lập tức bước nhanh đi ra ngoài.
Giang Phú Trấn thở dài bước đi: "Cha chết còn mẹ đang ở trong tù, những đứa trẻ đáng thương. Còn các cô, dì, chú, bác đều vất vả.”
Dì Thập Thất còn chưa tuyên án, nhưng có thể thấy trước được điều đó, ngay cả khi Dì Thập Thất không bị kết án tử hình thì cũng phải ngồi tù một khoảng thời gian khá dài. Hai đứa con Giang Nhạc của họ vẫn còn đi học, giờ lại trở thành người đau buồn nhất, tổn thương nhất.
Mặc dù dân làng Giang Gia thôn rất giàu có, nhưng những gì họ có thể làm trong tình huống này là rất hạn chế. Giang Viễn không chịu được khi nhìn thấy một màn như vậy, hắn nhanh chóng rời khỏi hội trường trở về phòng bếp.
“Chú Thập Thất, bản thân chú thật sự quá hà tiện.” Giang Phú Trấn nhớ lại: “Khi đó điều kiện trong thôn không tốt, chú ấy là một người luộc thịt còn ngại vớt bọt. Vậy mà sau đó còn chạy tới mở nhà hàng, nhà hàng của chú ấy tuy kiếm được nhiều tiền nhưng chi phí duy trì không phải là số nhỏ. Tiền thuê mặt bằng, tiền nhân công, tiền nguyên liệu… không chịu tính toán, mà lấy hết cả vốn lẫn lãi đi đầu tư, đã thế còn bị đến rất nhiều. Nên dì Thập Thất làm vậy cũng dễ đoán."
"Con thấy Chú Thập Thất khá mập." Giang Viễn nói.
“Ăn đồ ăn thừa của nhà hàng.” Giang Phú Trấn cong môi: “Không có tiền thì quên đi, nếu có tiền mà lại keo kiệt như vậy, không có gì ngạc nhiên khi dì Thập Thất của con không tức giận.”
Giang Viễn không có mấy ấn tượng và sự hiểu biết về Chú Thập Thất, nhưng xét từ kỹ năng cơm chiên trứng mà chú có được, những gì cha nói rất có thể là đúng.
“Ăn thử đi.” Cha gắp cho Giang Viễn một miếng thịt bò, rắc một chút muối lên trên.
Cho muối vào khi nấu thịt sẽ làm thịt săn lại, dai mà không bị bở nát. Nếu thích thịt mềm thì nên làm ngược lại.
Thịt bò luộc của Giang Phú Trấn tuy mềm nhưng không nát, dùng tay xé có thể tách ra, nhưng khi nhai lại có độ đàn hồi tốt, Giang Viễn gật đầu khi ăn.
“Mang một đĩa cho nhóm người trẻ tuổi kia.” Sau khi Giang Phú Trấn đợi Giang Viễn ăn xong hai miếng thịt bò, ông bưng một đĩa lớn thịt bò mỡ hơi vàng rồi đưa cho Giang Viễn .
Thịt bò vừa chín tới bật tung lên trên đĩa, như cơ tim đang bị kích thích.
Giang Viễn trực tiếp đem thịt bưng tới ngoài sân, quả nhiên được đám thanh niên tiếp đón.
“Còn ngon hơn nếu có xiên nướng.” Em Họ A ăn một miếng thịt, lấp đầy bụng một chút.
“Để tôi đi lấy.” Một bạn học nam tích cực trả lời.
“Có cua thì hay biết mấy.” Em Họ B nhìn về phí bạn học nam bên cạnh mình.
“Tôi đi lấy.” Bạn học nam lau miệng rồi chạy.
Một lúc sau, có một đống đĩa đồ ăn để trước mặt mọi người, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu như đi dã ngoại, cũng khá thoải mái.
Cho đến khi điện thoại của Giang Viễn vang lên.
Nhìn thấy Giang Viễn lấy điện thoại ra, Em Họ A nuốt nước miếng vào miệng, sốt sắng hỏi: “Anh Giang Viễn, có phải là có tử thi không?”
Giang Viễn chỉ có thể mỉm cười, sau đó đứng dậy đi qua bên cạnh nghe điện thoại.
“Giang Viễn, cậu đã tìm ra nghi phạm trong vụ án cố ý gây thương tích?” Giọng nói của đội trưởng Hoàng Cường Dân vang lên, nói khá nhanh.
Giang Viễn "vâng" một tiếng và nói: "Dấu vân tay đã so khớp. Tôi đã gửi nó lên hệ thống và đợi chuyên gia xem xét nó ..."
"Chuyên gia đã xác nhận nó." Hoàng Cường Dân cắt ngang lời của Giang Viễn rồi tiếp tục nói: "Cậu đã làm được rồi. Chà, cậu làm rất tốt ..."
Khi đội trưởng nói, giọng nói của ông càng ngày càng kích động.
Giang Viễn tiếp tục trả lời "vâng". Trước khi đội trưởng tiếp tục nói, hắn chỉ nghe thấy một giọng ra lệnh hỗn loạn trong tai nghe:
"Đội thứ hai đứng dậy, đi thẳng đến tỉnh Thanh Bạch, đến nhà của nghi phạm. Đội thứ ba sẽ đến nhà của cha mẹ nghi phạm tìm kiếm cẩn thận. Tôi sẽ cho người gửi văn kiện và gọi điện thoại. .. Nếu như tìm không thấy người, hai đội trực tiếp đến nhà máy điện, chú ý giữ bí mật, tạo quan hệ tốt với đồn công an địa phương, miệng ngọt một chút, có gì tùy thời báo cáo... "
Sau khi Hoàng Cường Dân đưa ra một loạt chỉ đạo, thì giọng nói vang lên trong điện thoại tắt ngúm, bởi ông đã ngắt kết nối.
Giang Viễn cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn bầu trời vốn đã tối, không khỏi vì hai đội số 2 và số 3 cảm thán một tiếng. Bây giờ tập hợp đi ra ngoài, nếu bắt được người thì tiến hành thẩm vấn, xử lý vụ án, chuẩn bị các loại vật chứng; nếu là không bắt được người, theo đội trưởng Hoàng yêu cầu, vậy thì phải đi đến đơn vị nghi phạm làm việc chờ gã ta xuất hiện, sau đó quay lại chu kỳ trước ...
"Anh Giang Viễn, anh đi làm sao?" Người em họ A đưa lên hai xiên nướng với sự mong đợi.
Giang Viễn cầm lấy cái xiên, cắn một miếng, nuốt xuống, sau đó nói: "Không cần phải đi, không phải việc của anh."
Buổi tối.
Các cảnh sát thuộc đội số 2 và số 3 của Đội cảnh sát hình sự thuộc huyện Ninh Đài, tỉnh Thanh Hà lo lắng chạy đến tỉnh Thanh Thạch, cách đó 200 km. Chuẩn bị nịnh bợ cảnh sát địa phương nơi đó, để bố phòng chu đáo tất cả các công việc.
Giang Viễn cùng anh em họ và những người thân, bạn bè khác đến dự tang lễ của Chú Thập Thất rất nghiêm túc.
Rạng sáng.
Lưu Văn Khải nhìn chăm chú vào nhà của nghi phạm thở dài.
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, làn gió nhẹ thổi qua, ngọn cỏ bên đường đung đưa, thỉnh thoảng có tiếng cụng ly và trò chuyện rôm rả.
Vào ban đêm.
Lưu Văn Khải và các sĩ quan của đội số 2 và số 3 vội vã trở về Ninh Đài trong đêm, không cần phải nói, trên đường rất gập ghềnh và buồn ngủ.
Giang Viễn trở mình, mím môi, vẻ mặt ủ rũ, giống như trong mộng xuất hiện một mê án độ khó cực cao.
Nói tóm lại, đó là một đám tang yên bình.