Hoàng Cường Dân đang kiểm soát tình hình toàn cục, bỗng nghe được lời Giang Viễn nói, thì lập tức đi tới hỏi: “Cậu nói sao?”
“Nhìn hình dáng, có lẽ đây là lông mu của nữ.” Giang Viễn dùng một cây nhíp kẹp sợi lông lên, quan sát dưới ánh đèn rồi cho vào túi đựng vật chứng.
Người chết là nam giới, vậy mà trên hiễn trường bỗng xuất hiện lông của nữ giới, hiển nhiên đây là chứng cớ vô cùng quan trọng rồi.
Cục trưởng Quan Tịch đi tới, hỏi: "Cậu nói xem, từ hình dáng có thể chắc chắn được không?"
"Lông mu của phụ nữ nói chung ngắn và thô hơn của nam. Còn so với của nạn nhân thì dễ dàng phân biệt hơn nhiều." Giang Viễn giải thích ngắn gọn.
Vị cục trưởng mỉm cười khó hiểu, rồi ho hai tiếng nói: “Cũng có lý…”
Một kỹ thuật viên trẻ tuổi ở hiện trường, có tinh thần hiếu học, cũng thuận miệng hỏi một câu: “Lông nách và râu cũng cong mà.”
Lão Nghiêm đang quét dấu vân tay bỗng phụt cười thành tiếng, rồi nhìn người thanh niên đang làm khám nghiệm hiện trường, nghiêm túc nói: “Tiểu Dương, cậu vẫn còn non lắm.”
Mọi người trong phòng nở một nụ cười thần bí.
Đồng chí Tiểu Dương vẫn không phục, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là phán đoán có thể dựa vào kinh nghiệm để khẳng định, phải có căn cứ khoa học rõ ràng.”
Cục trưởng nghe thấy cũng có lý, bèn tò mò hỏi Giang Viễn: “Cậu nói một chút xem, căn cứ vào điểm nào?”
“Lông mu có tính co dãn, lông nách có mặt cắt ngang hình bầu dục, râu có mặt cắt ngang là tam giác, kèm theo độ cứng cao hơn..." Giang Viễn thuận miệng trả lời.
Đồng chí Tiểu Dương sững sờ tại chỗ: “Thật sự có ngươi nghiên cứu cái này?”
Cục trưởng mỉm cười hài lòng, sau đó nói với đại đội trưởng Hoàng Cường Dân bên cạnh: “Chứng cứ đã có, mau chóng đưa tới phòng thí nghiệm kiểm tra, nhớ kiểm tra thật cẩn thận.”
Hoàng Cường Dân ngay lập tức gật đầu, bởi vì vừa rồi ông ta vẫn còn khá lo lắng về mặt chứng cứ.
Đối với cảnh sát, bằng chứng kiểu sinh vật này luôn nằm trong nhóm bằng chứng cao cấp nhất. Đặc biệt, DNA và dấu vân tay là cao cấp nhất, tính chuyên môn mạnh, độ tán thành cao. Trong quá trình tố tụng, nếu có chứng cớ kiểu DNA, thì kẻ tình nghi sẽ nhận tội nhanh hơn.
Bây giờ, bộ tư pháp yêu cầu rất nặng vấn đề vật chứng, nhẹ hơn là khẩu cung, đồng thời lý giải tầm quan trọng của vật chứng DNA.
Giang Viễn đưa túi đựng vật chứng qua, rồi tiếp tục làm việc hăng say.
Cục trưởng và những người khác ở lại một lúc, sau đó đi ra khỏi nhà, nhỏ giọng nói chuyện.
Đội khám nghiệm hiện trường, đội điều tra dấu vết, pháp y cũng lục tục rút lui khỏi hiện trường.
Sau khi mặt trời lặn.
Giang Viễn, cùng với một cảnh sát trẻ khác, khiêng xác lên xe Iveco để đưa về nhà tang lễ.
Ngô Quân cũng lên xe đi theo.
Nhà tang lễ vào ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Cây tùng to lớn tối đen, ban ngày trông cao lớn oai phong, nhưng ban đêm nhìn vào lại khiến người ta liên tưởng đến nhiều thứ….
Ông lão gác cổng dụi mắt mở cửa, mỉm cười chỉ đường: "Đừng đi bên trái có rất nhiều ma. "
Vị cảnh sát trẻ tuổi đi cùng với hắn sửng sốt, không nhịn được hỏi:" Chuyện này có ý tứ gì? "
Ông lão gác cổng ỉu xìu, từ tốn nói:" Nếu cậu không tin, thì cứ bên trái mà đi. Tôi không quan tâm. ”
“Đi bên phải.” Ngô Quân rất nghiêm túc nói.
Viên cảnh sát trẻ tuổi thả phanh tay, đánh lái về phía bên phải, nhưng cậu ta không thể không nói: "Ban đêm, ông ta phải mở cửa cho chúng ta vào, hẳn là thấy khó chịu nên cố tình dọa chúng ta thôi”.
"Cũng là một khả năng." Ngô Quân trả lời.
“Còn có khả năng khác sao?”
Ngô Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là do Bồ tát phù hộ?”
Viên cảnh sát trẻ sửng sốt hồi lâu mới hiểu ra những gì Ngô Quân nói là chọc cười, khiến cậu nhất thời không phản bác lại được.
Cả ba người cùng nhau hợp lực, dùng cách nhanh nhất đến phòng giải phẫu.
Khi ánh sáng trắng lóe lên, chiếc bàn khám nghiệm bằng inox phản chiếu ánh sáng, lại khiến con người ta cảm thấy yên tâm.
Ngô Quân và Giang Viễn tiếp tục bận rộn chuẩn bị cho việc khám nghiệm tử thi.
Ở các thành phố lớn, một số huyện phát triển hơn, muốn giải phẫu thi thể có khi còn phải xếp hàng. Nhưng ở những huyện nhỏ như Ninh Đài, về cơ bản không có phòng khám nghiệm tử thi riêng, ít có trường hợp giết người và chết bất thường, có thể thoải mái làm việc nếu có thi thể.
Đối với vấn đề thức khuya, gặp phải một vụ án mạng bất ngờ xảy ra, ai cũng căng thẳng, không riêng gì bọn họ phải thức khuya.
Tương tự như lần khám nghiệm tử thi lần trước, sau khi anh rể của người chết đến ký tên, Ngô Quân tiếp tục để cho Giang Viễn phẫu thuật.
Ông muốn Giang Viễn được luyện tập, đương nhiên cũng có một phần do cái eo đã quá mệt trong quá trình khám nghiệm hiện trường.
Ngô Quân nhìn Giang Viễn cầm con dao mổ nói: "Chúng ta làm chuyên ngành pháp y, công việc là mổ thi thể. Chúng ta hướng tới sự thoải mái và dứt khoát. Cậu cứ yên tâm mổ đi, động tác mạnh dạn lên chút.”
Giang Viễn gật gật đầu, đầu tiên là cúi xuống quan sát thi thể một lượt.
Khi thi thể ở hiện trường, mặc dù đã dần lạnh đi nhưng vẫn có chút cảm giác của hơi ấm.
Bây giờ, khi thi thể được chuyển đến bàn mổ bằng inox, các thuộc tính của người sống đã gần như mất hoàn toàn.
Giang Viễn cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Đây là thi thể thứ hai hắn xử lý trong quá trình làm việc, lại là một thi thể hoàn toàn xa lạ ... Nghĩ lại, Giang Viễn cảm thấy thi thể của Chú Thập Thất thân thiết hơn một chút.
Giang Viễn siết chặt con dao, vạch từ cổ tử thi xuống xương mu liên hợp.
Màu đỏ xuất hiện trên da thịt, kèm theo có cả màu trắng vàng, khiến cảm xúc của Giang Viễn lập tức nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Anh rể của người chết đến chứng kiến cũng không có gì tốt, gã liếc mắt nhìn, thái độ có gì đó sai sai.
Người cảnh sát trẻ tuổi vừa rồi vẫn còn xung sức thì bây giờ lông mày nhíu lại, đầu cúi xuống không dám nhìn kỹ.
Ngô Quân đưa một cái thùng rác cho anh rể người chết để tránh cho gã ta đột nhiên thay đổi, không kịp phản ứng lại: "Bây giờ con người chỉ suốt ngày lo ăn uống, vận động ít, khiến cơ thể mềm nhão, mỡ tích tụ nhiều…”
Giọng nói của ông có kèm theo ý xin lỗi, điều này khiến anh rể người chết càng lộ ra cảm giác méo mó.
Ngô Quân lắc đầu, quay lại bàn mổ, nói với Giang Viễn đang đứng ở phía đối diện: "Tôi không giỏi an ủi người ta. Nếu có một nữ bác sĩ pháp y thì hay rồi.”
"Một nữ bác sĩ pháp y sẽ dịu dàng hơn sao? " Khi Giang Viễn còn đi học, một nửa số bạn học là nữ. Nhưng sau khi ra trường, phần lớn sẽ lựa chọn thi công chức bình thường, hoặc phỏng vấn bên tư pháp chuyên ngành giám định, cũng có thể trở thành pháp y bên viện kiểm soát là lựa chọn không tồi.
Ngô Quân cúi đầu xem vết mổ, sau đó giúp đỡ Giang Viễn tách ra: "Vẫn tốt hơn tôi, đến việc khiêng thi thể cũng không làm được.’
Giang Viễn không để ý đến việc nói chuyện, mà điều khiển dao dọc theo xương sườn cắt ra. Sau khi tách xương ngực ra, bắt đầu kiểm tra.
Không giống như bác sĩ phải cẩn thận từng li từng tí, bác sĩ pháp y hướng đến càng ít thao tác càng tốt. Từng hành động đều dùng sức lớn, từng vết dứt khoát. Đến mức, bên trong phòng giải phẫu vô cùng yên tĩnh vang lên từng tiếng dao cắt vào thịt.
Anh rể của nạn nhân thậm chí không dám ngẩng đầu lên, trong đầu chỉ ước có thứ gì bịt kín lỗ tai mình lại.
“Nếu thật sự không chịu nổi, anh nên ra bên ngoài phòng khám nghiệm.” Ngô Quân không thể ép mọi người xem khám nghiệm, hơn nữa ông rất ghét mùi nôn của thân nhân người chết.
Anh rể của nạn nhân bước được hai bước, bỗng đột ngột dừng lại: “Không có ai ở bên ngoài, tôi… tôi không dám…”
“Cậu tự quyết định đi.” Từ đầu đến cuối, sự chú ý của Ngô Quân đều dồn về phía Giang Viễn.
Ông hỗ trợ Giang Viễn một tay, phối hợp có phần ăn ý.
"Một nhát dao đâm thẳng lồng ngực, trên xương sườn có vết cắt, nên cú đâm này khá mạnh đấy." Giang Viễn mở khoang ngực, quan sát tình hình bên trong, đồng thời đưa ra phán đoán.
Ngô Quân gật đầu đồng ý: "Một nhát dao chí mạng. Chỉ cần lệch một chút sẽ bị xương sườn ngăn lại..."
Giang Viễn xác định vết thương chí mạng, rồi chờ Ngô Quân chụp ảnh lại. Sau đó, hắn xốc cơ ngực lên, tìm đến vị trí khác cũng có vết thương, tiếp tục chụp ảnh.
Tiếp theo, Ngô Quân đưa cho Giang Viễn một cái môi múc canh, nói: “Múc máu từ trong lòng ngực ra, cân xem thế nào.”
Sau đó Giang Viễn lấy một chiếc môi sứ bình thường, múc từng chút một, từng chút một vào chậu inox.
Hắn hầu như múc sạch máu ra, rồi cầm cái chậu inox đặt lên cái cân điện tử. Cân điện tử cũng không chuyên dụng, hay nói cách khác, nó là một chiếc cân điện tử bình thường mà Ngô Quân mua ngoài chợ. Toàn bộ quá trình, nếu không cân nhắc thi thể, thì thật ra người bình thường cũng chấp nhận được tình huống này.
"Hình như là 850 ml. Cộng với máu ở hiện trường... Trong phòng sẽ có bao nhiêu máu?" Giang Viễn vừa tính toán vừa quay qua hỏi Ngô Quân.
“Ít ra cũng phải bằng như vậy.” Ngô Quân dựa vào kinh nghiệm phán đoán.
Giang Viễn nói: "Nếu vậy, cộng lại vào khoảng 1700 ml, đủ để chết. Nguyên nhân cái chết là do dụng cụ sắc nhọn làm thủng động mạch chủ, gây mất máu lớn khiến nạn nhân tử vong?"
"Ừ." Ngô Quân nhận ra Giang Viễn biết rất rõ về lồng ngực. Ông chỉ vào những chấm đen trên thi thể nói: "Ước tính thời gian chết?"
"Khoảng 8 giờ đến 10 giờ? Có nghĩa là ông ta chết vào khoảng 4 hoặc 5 giờ chiều?" Giang Viễn nhấn vào chỗ thi ban, có phai màu nhưng không khôi phục lại. Điều đó chứng minh thi ban đã phát triển đến giai đoạn 2 ‘khuếch tán’, kèm theo độ ấm thi thế và các tình huống khác. Như vậy, hắn có thể phán đoán ra thời gian.
Việc xác định thời điểm tử vong thường lúc khó lúc dễ. Giống như xác chết ngày nay, trong một căn phòng có nhiệt độ bình thường, thời gian tử vong ngắn, nên dựa vào các loại nghiệp vụ đưa ra phán đoán, là điều không khó khăn gì. Nhưng nếu thời gian chết lâu hơn một chút và nhiệt độ môi trường phức tạp hơn một chút, thì việc phán đoán thời gian chết sẽ trở thành một môn học vấn nâng cao.
Cảnh sát đi cùng là một thanh niên thuộc Đội 2, nên khi nghe thấy phán đoán của Giang Viễn bèn gọi điện cho đội trường báo cáo.
“Nhớ báo cáo kỹ nguyên nhân cái chết.” Ngô Quân nhắc nhở, rồi quay qua Giang Viễn nói: “Tiếp tục.”
Giang Viễn nói “vâng” một tiếng, rồi tiếp tục điều tra ổ bụng, sau đó lôi hết nội tạng ra cho lên cân.
Khi đang lôi ra, một viên sáng lấp lánh rơi từ thận ra ngoài.
Viên sáng màu bạc, đây là thứ Giang Viễn đã gặp một lần.
Lần trước, thứ mà hắn nhận được chính là di sản của Chú Thập Thất, món cơm chiên trứng đặc biệt LV3.
Thành thật mà nói, Giang Viễn cho rằng thứ đó khá thực tế. Coi như cuộc sống của hắn không cần phải mờ quán hàng rong, nhưng tự mình nấu một bữa ăn, cũng là kỹ năng không tồi.
Và lần này ...
Giang Viễn chạm nhẹ vào viên sáng, lập tức hệ thống nhắc nhở hiện lên trước mắt hắn:
Di sản của Tiết Minh: Cắm trại (LV2) - đây là sở thích của Tiết Minh và là hoạt động mà gã giỏi nhất. Mỗi khi gã đến một nơi xa lạ, việc Tiết Minh muốn làm nhất là dựng một cái lều vải, pha một ấm trà phổ thông. Nhưng, dưới phần lớn tình huống, công việc sẽ điều khiển Tiết Minh, nên bản thân chỉ có thể tưởng tượng cảnh cắm trại ở trong đầu. Mà khi bản thân thay đổi vị trí, thời gian Tiết Minh đi dã ngoại ngày càng ít. Công việc mà Tiết Minh am hiểu nhất được sắp xếp theo thứ tự, lợi dụng các loại dụng cụ nhóm lửa, nhìn cảnh vật đoán hướng gió, dùng băng vệ sinh cầm máu, vận dụng các vật dụng lấy nước, lợi dụng các công cụ dựng lều vải…
Giang Viễn đã dùng tay vỗ ổ bụng Tiết Minh, giống như biểu lộ thái độ cảm ơn.
Tiếp theo, Giang Viễn bắt đầu mở khoang sọ của người chết.
Về lý thuyết, bác sĩ pháp y có thể không giải phẫu hoàn toàn đối với một tử thi có nguyên nhân tử vong rõ ràng. Cũng giống như tử thi hôm nay, về cơ bản đã xác định được nguyên nhân tử vong, đó là do dụng cụ sắc nhọn làm đứt động mạch chủ, ông ta chết do mất nhiều máu. Nghe nói sau khi mở khoang ngực, nhiều nhất có thể mở thêm một khoang bụng nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, Giang Viễn chỉ là một bác sĩ pháp y mới, nên hắn làm mọi thứ theo quy chuẩn.
Ngô Quân cũng muốn để hắn tập luyện nhiều hơn, nên nguyện ý hỗ trợ thêm mấy giờ.
Sau khi mở khoang sọ, khẳng định không có xuất huyết não và không tổn thương nền sọ nên không cần phải xẻ não như cắt gan ngỗng.
Mặc dù vậy, hai người cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, khi ra khỏi phòng khám nghiệm thì trời cũng đã sáng.
Sau khi vội vã nảy qua nhảy lại qua chậu than, một số trung đội điều tra cũng báo lại tin tức - không có tiến triển gì.
Kể cả sợi lông ở vị trí đặc biệt mà Giang Viễn phát hiện ra, cũng chưa điều tra ra chủ nhân của nó.
Không khí bên trong đôi Cảnh sát hình sự bỗng căng thẳng.