Bởi vì Nguỵ Nhân sẽ đến nên Vương Chung cố ý chọn một nhà hàng cao cấp hơn.
Kiểu có phòng riêng, hơn nữa còn có nhiều bia.
Lúc trước việc có thể ăn nhậu cùng với hoa khôi của cục và bạn thân của cô ấy chỉ là giấc mơ của Vương Chung, bây giờ đã trở thành hiện thực, anh ta thậm chí còn suy nghĩ vớ vẩn nhiều hơn nữa.
Chỉ trong chốc lát sau, Nguỵ Nhân đã mang theo bạn thân thong thả đến địa điểm, cô ấy chào hỏi Giang Viễn một tiếng, sau lại nói chuyện với mấy người đến trước, thoải mái đến mức có chút sảng khoái. Cô ấy làm việc ở trong văn phòng, đồng thời sở hữu ngoại hình xinh đẹp, quen biết rất nhiều người nên ai cũng có thể trò chuyện một vài câu.
Cô ấy nói chuyện với bên này một lúc, cười đùa với bên kia một hồi, rất nhanh đã khiến cho Vương Chung buồn bã không thôi.
“Haiza, tôi cảm thấy mình không có khả năng rồi.” Vương Chung từ trong trạng thái tung hoành trước bữa tiệc, biến thành một nhân vật trong suốt, anh ta ngồi xuống bên cạnh Giang Viễn, bắn đầu lải nhải.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Viễn hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn tham gia vào một cuộc tụ tập giữa các đồng nghiệp kể từ khi nhậm chức đến nay, đương nhiên phải cố gắng hết sức để hoà nhập với tập thể.
Vương Chung thở dài: “Những con sói như chúng ta nhiều thịt lại ít… Tôi sợ vĩnh viễn sẽ không có ngày lộ diện, haiza…”
Giang Viễn thuận theo lời anh ta, nói: “Đừng bi quan như vậy chứ?”
“Sao có thể không bi quan được?” Vương Chung uống chút rượu, cảm xúc trở nên kích động: “Cậu nhìn Lão Hoàng đi, vì muốn làm nổi bật cơ bụng của mình, chỉ hận không thể mặc quần áo bó vào mùa đông, còn có cậu nữa, ngoại hình vừa cao ráo vừa đẹp trai, kỹ năng lại tốt như vậy… Cả Quách Hải Đào, cậu cứ chờ mà xem, lát nữa giám đốc của nhà hàng này sẽ chạy đến nịnh hót anh ta…”
Anh ta còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã bị mở ra.
“Khách quý đến, khách quý đến, đội trưởng Quách đại giá quang lâm…” giám đốc nhà hàng vừa mới bước vào cửa đã mỉm cười rạng rỡ trước, móc ra một hộp thuốc Trung Hoa, phát thuốc cho cả thế giới.
Phần lớn cảnh sát đều là những tên nghiện thuốc lá, ngay cả Nguỵ Nhân và cô bạn thân của cô ấy cũng hút một điếu, phả khói cho vui.
“Đừng gọi đội trưởng này nọ, tôi chỉ là một chân chạy vặt thôi, nếu để người khác nghe thấy thì sẽ chê cười tôi đấy, chúng tôi chỉ ăn uống riêng tư thôi, không cần phải tiếp đón.” Quách Hải Đào nhận lấy điếu thuốc, giúp hai người châm lửa.
“Không tiếp đón sao được, nếu để người khác biết lại nghĩ rằng tôi không hiểu chuyện.” Giám đốc khom lưng nhận lửa, lại mỉm cười nói vài câu, sau đó đã thấy người phục vụ bưng một đĩa đựng trái cây và bia vào, ông ta vội vàng tiếp đón rồi đặt lên bàn, nói: “Một chút trái cây và bia để biểu đạt tâm ý, biểu đạt tâm ý…”
Quách Hải Đào nhún nhường, giống như một người thân nhận được tiền lì xì trong lễ mừng năm mới.
“Để lại một đĩa trái cây là được rồi, bia thì không cần, chúng tôi không thể uống hết được đâu.” Nguỵ Nhân mở miệng, kết thúc đối thoại khách sáo của hai người.
Thái độ của Quách Hải Đào kiên quyết hơn một chút, đuổi giám đốc cùng bia ra khỏi phòng riêng, quay đầu lại cười nói: “Ông chủ nhà hàng này quá khôn khéo, không muốn cũng bị người khác nhận ra… Được rồi, xong thủ tục rồi, chúng ta chơi phần của chúng ta tôi.”
“Đội trưởng Quách đây rất có mặt mũi.”
“Đội trưởng Quách cừ đấy.”
Mọi người ăn dưa hấu ăn táo, nhân tiện trêu chọc Quách Hải Đào vài câu.
Vương Chung đi theo khen ngợi vài câu, rồi quay đầu lại cảm thán với Giang Viễn: “Chúng ta làm kỹ thuật, trong những trường hợp như thế này thực sự không có không gian phát huy.”
“Có thể quét dấu vân tay của giám đốc một phen, nói không chừng ông ấy đã từng phạm tội, có thể bắt lại.” Giang Viễn đưa ra một lời đề nghị hợp lý.
Cảm xúc của Vương Chung đạt đến đúng chỗ, bật cười một tiếng, cười đến mức không còn hình tượng gì nữa.
Giang Viễn cũng cầm một chai bia lên uống cạn, nói đi cũng phải nói lại, hắn vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, những lúc ăn cơm nói chuyện phiếm cùng với các bạn học khác với ăn cơm giao tiếp cùng các đồng nghiệp đều phải uống.
Sau khi càng uống nhiều rượu hơn nữa, Vương Chung bắt đầu trở nên năng động.
Nguỵ Nhân và cô bạn thân của cô ấy từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ ra vô cùng hoà hợp với tập thể, một số đồng nghiệp nam trạc tuổi với bọn họ cho dù phối hợp với nhau đi nữa thì cũng bị cô ấy khéo léo xoay qua xoay lại, giống như một sinh viên non nớt lần đầu tiên bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Đám người cười cười nói nói cho đến khi kết thúc bữa tối, sau khi ra khỏi nhà hàng, bị cơn gió thổi qua, cơ thể người nào người nấy đều hơi lảo đảo.
“Gọi taxi đi, tôi sẽ gọi taxi cho mọi người.” Quách Hải Đào là người nổi bật, nên rất hiểu đạo lý sau trước vẹn toàn.
Có người khách khí nói: “Không cần đâu, tôi bắt xe buýt trở về là được rồi, cũng như nhau cả mà.”
“Cậu đang mặc quần đi làm đấy, gọi xe đi, bớt chút rắc rối.” Quách Hải Đào chỉ vào chiếc quần cảnh sát.
Các cảnh sát hiện giờ, chỉ cần không phải đang trong ca trực, nếu không cần mặc đồng phục cảnh sát thì sẽ không mặc đồng phục cảnh sát, thậm chí có người đi xuống lầu mua một gói thuốc cũng phải thay đổi đồng phục cảnh sát, hoặc là khoác thêm một cái áo khoác ở bên ngoài.
Nhưng, hầu hết các cảnh sát mặc đồng phục đã quen với việc ngày nào cũng mặc quần cảnh sát, không chỉ mặc quần cảnh sát trong lúc trực ban, trong lúc thẩm vấn hay trong khi thực hiện nhiệm vụ, mà ngay cả khi tan tầm về nhà cũng mặc quần cảnh sát, ngay cả khi tắm rửa cũng hận không thể mặc nó. Cho nên khi mấy con cảnh khuyển đi dạo trong cục cảnh sát, lúc nào cũng bị chiếc quần cảnh sát phản chiếu đến khó chịu, nên thường được gọi là sáng mù mắt chó.
Nhưng, sau khi uống rượu xong còn mặc quần cảnh sát vẫn khiến người ta lo lắng hơn một chút, mọi người cũng cố gắng hết sức né tránh điểm này.
Người đồng nghiệp mặc quần cảnh sát xua tay: “Chắc không sao đâu, đêm hôm khuya khoắt tối như vậy mà cũng có người nhìn chằm chằm vào quần tôi, thì khẳng định người đó đang ở trong đồn cảnh sát.”
Mấy người bật cười ha hả, có người nhân lúc hỗn loạn nói: “Vậy thì người nên mặc quần cảnh sát phải là Nguỵ Nhân mới đúng.”
“Tôi có sự bảo vệ của mọi người mà.” Nguỵ Nhân thoải mái kéo mọi người vào cùng một chiến tuyến, nói thêm: “Hai mắt các anh cũng đừng nhìn lung tung, nhìn thấy áo sơ mi trắng mới thực sự nguy hiểm.”
Quách Hảo Đào cười lớn: “Những chiếc áo sơ mi trắng chúng ta nhìn thấy, có lẽ đều để tiêu thụ đúng không?”
Trong giới cảnh sát, chỉ có các giám sát cảnh sát cấp ba trở lên mới có thể mặc áo sơ mi trắng, những người giám sát cảnh sát dưới cấp ba đều mặc áo sơ mi màu xanh lam. Mà thân là cảnh sát cao cấp, giám sát cảnh sát cấp ba thường chỉ có cục trưởng cấp thành phố mới có thể đạt được. Nên trong cục cảnh sát huyện Ninh Đài, ngay cả cục trưởng cũng mặc áo sơ mi màu xanh lam.
Nhưng trong các trường cảnh sát và ban ngành cảnh sát cao cấp, số lượng người mặc áo sơ mi trắng nhiều hơn một chút. Đối với cục cảnh sát huyện mà nói, nhìn thấy áo sơ mi trắng chẳng khác nào nhìn thấy khâm sai đại thần.
Cho dù khả năng xảy ra là cực thấp, nhưng Nguỵ Nhân vẫn thành công trong việc gieo rắc bầu không khí đáng sợ, mấy người đều trở nên ngoan ngoãn, cúi đầu chuẩn bị bắt taxi.
Giang Viễn ho khan vài tiếng, nói: “Để tôi nhờ bạn đưa các anh về.”
“Chúng ta hơi nhiều người đấy.” Vương Chung nhắc nhở một tiếng.
“Không sao đâu, thôn của chúng tôi cũng có xe ở trong huyện.” Giang Viễn gọi điện thoại.
Diện tích của huyện Ninh Đài lớn như vậy, hơn nữa bọn họ đang chờ ở khu phố phồn hoa, nên cần chờ xe trong khoảng một thời gian. Một lúc sau có bốn chiếc xe Alfa dừng lại trước mặt mọi người.
“Anh Viễn.” Người xuống xe đầu tiên chính là Giang Vĩnh Tân, anh ta thuộc diện thanh niên đầy triển vọng trong làng, vừa mở tiệm sửa xe vừa kinh doanh cho thuê xe, đồng thời kiêm luôn công việc đưa đón người trong thôn. Kể từ khi Giang Viễn phá được vụ án mất xe điện, mặc dù không lấy lại được đồng nào, nhưng Giang Vĩnh Tân vẫn cứ khăng khăng gọi Anh Viễn.
“Tính từ trước đến sau, bốn chiếc xe này lần lượt đi theo hướng đông nam tây bắc, mọi người muốn đi đâu thì cứ lên chiếc xe đó đi nha.” Bản thân Giang Viễn là kiểu người lười lái xe, từ trước đến nay đều gọi người trong thôn đưa xe đến đón.
Đám người Vương Chung sửng sốt nhìn mấy chiếc xe Elfa, thấy Giang Viễn muốn lên xe, Vương Chung vội vàng giữ chặt hắn lại, nói: “Cậu gọi nhiều xe như vậy, thực sự quá tốn kém rồi.”
“Đây là xe của người trong thôn tôi, bình thường tôi đều chi trả tiền hoá đơn, không sao đâu.” Giang Viễn lại chào hỏi Giang Vĩnh Tân một tiếng, sau đó tự mình lên xe.
Vương Chung không nhịn được lẩm bẩm: “Đây là người trong Thôn Giang.”
“Người dân trong thôn Giang giàu có, nghèo cũng có.” Giang Vĩnh Tân đi đến chào đón mọi người, cười nói: “Thôn Giang cũng có người đã mất hết tài sản, có người chỉ còn lại hai ba căn hộ, nhưng nhà của anh Viễn lại rất giàu có, cha anh ấy tên là Phú Trấn, ngay từ khi sinh ra đã định là đã giàu rồi.”
“Lên xe, lên xe thôi.” Vương Chung cũng không nói nhiều, bản thân anh ta chọn chiếc xe thứ nhất leo lên, những người khác không ngừng nhắc mãi hai chữ “thôn Giang”, cũng nối đuôi nhau lên xe.
Bốn chiếc xe nhẹ nhàng khởi động đưa mọi người trở về nhà riêng của mình, đồng thời cũng khắc sâu khái niệm “người Thôn Giang” vào lòng mọi người.