Buổi chiều. Cây trầu bà trong phòng làm việc có chút héo rũ. Lá cây của nó, mềm nhũn nằm trôi nổi ở trên mặt nước, chỉ có phần rễ cây ở cuối vểnh lên, giống như thân thể mềm nâng cái mông lên, hơi có chút mê người. Ở góc bệ cửa sổ, chiếc chổi lông gà dựng thẳng đứng, lông gà sáng rõ, cao ngất, tựa như có một sức mạnh quyền uy nào đó, hơi thở tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Ngô Quân nhận được một cuộc điện thoại, bèn huýt sáo gọi Giang Viễn nói: "Người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.