Sau khi lau cốc, lau ly, lau kiếng, lau gương, lau đèn, lau thô, lau thô lau tinh, lau tinh và lau mềm, lau mềm và lau cứng .. .
Việc thăm dò, xét từ góc độ tổng quát thì có muôn hình vạn trạng, nhưng nhìn từ góc độ nhỏ thì đều là những việc lặt vặt.
Cảnh sát đều cho rằng, việc phát hiện các vụ án xuất phát từ việc tích lũy tài nguyên, có thể phản ánh trong quá trình điều tra hiện trường.
Cũng giống như việc quét DNA và dấu vân tay, người ngoài nghề thường nghĩ rằng chỉ cần nghi phạm khi phạm tội để lại DNA hoặc dấu vân tay tại hiện trường, chúng sẽ được các điều tra viên tìm thấy dễ dàng, nhưng trên thực tế, không có công cụ tiên tiến nào trên thế giới có thể phát hiện chính xác tất cả các dấu vân tay và DNA trong một phạm vi nhất định.
Giống như dấu vân tay, đầu tiên chúng được chia thành ba loại: hiển tính, tính dẻo cùng ẩn tính. Hai loại đầu tiên có thể được nhìn thấy, trong khi loại thứ ba, như tên cho thấy, cần một số phương tiện nhất định để tìm ra. Và những điều này có nghĩa là, theo vị trí của dấu vân tay và vật liệu khác nhau sẽ sử dụng các giải pháp khác nhau. Hoặc bột, hoặc khói, hoặc thuốc thử hóa học, ...
Dựa vào quan điểm này, để lấy được dấu vân tay, trước tiên nhân viên khảo sát hoặc kiểm tra dấu vết phải xác định được vị trí dấu vân tay có thể tồn tại, và sau đó quan sát, phương pháp quan sát có thể được thực hiện bằng mắt thường với sự trợ giúp của ánh sáng hoặc góc độ, hoặc có thể quan sát trên bề mặt nhẵn, và cũng có thể quan sát bằng kính lúp hoặc đèn cực tím. Sau khi vị trí của dấu vân tay được xác định, dấu vân tay có thể được chiết xuất bằng cách đánh bột, hoặc chiết xuất hóa học bằng xông hơi iốt hoặc nitrat bạc hoặc các thuốc thử khác.
Do đó, nếu một Spider Man thực sự trèo qua trần nhà, khả năng cao cảnh sát điều tra hiện trường sẽ không tài nào phát hiện ra dấu vân tay đó.
Độ phức tạp của tìm kiếm DNA còn hơn cả tìm dấu vân tay.
Rốt cuộc có thể nhìn thấy dấu vân tay, nhưng DNA nhìn được hiếm vô cùng, mà phần lớn dựa vào khả năng phán đoán.
Như thường lệ, DNA được chiết xuất từ bàn chải đánh răng của nạn nhân, đương nhiên, cảnh sát thực hiện không thể nhìn thấy gì cả, họ chỉ đoán rằng có khả năng cao là có DNA trên bàn chải đánh răng.
Việc đoán xem liệu có DNA trên các vật dụng như áo sơ mi, ga trải giường và quần áo thân thiết khác hay các vật dụng như cốc nước và bát sứ hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm.
Năng lực làm điều tra viên được thể hiện rất rõ vào thời điểm này. Một số người thường suy ra từ góc độ của tội phạm, đoán hành động của đối phương để tìm ra manh mối và sắp xếp chúng một cách có trật tự; như ga giường hoặc áo sơ mi sẽ gói lại hoặc chỉ cắt ra một vài mảnh ngẫu nhiên, bất kể nó có thực sự hữu ích hay không ...
Nhưng, nhìn chung, càng nhiều người tham gia khảo sát, năng lực càng mạnh, càng đầu tư nhiều thời gian và tâm sức, xác suất tìm ra manh mối và bằng chứng sẽ cao hơn.
Theo ý kiến của Vương Chung , thủ pháp thao tác của Giang Viễn rất chuyên nghiệp, nhưng hắn cho rằng chỉ thích hợp hơn trong vụ án mạng, nếu là một vụ trộm cắp thì hầu như không thể thao tác như Giang Viễn. Chi phí tạo ra một ống DNA chỉ tính riêng thuốc thử nhỏ vào đã lên tới 100 tệ, nên số lần mà một đơn vị làm là có hạn, khiến đồ vật được đặt vào ống chẳng bao giờ đầy đủ…
“Lại lau phòng tắm đi.” Giang Viễn xử lý xong phòng ngủ thì sắc trời cũng đã tối.
Vương Chung Thành vỗ vỗ đầu, chỉ vào một cái hộp lớn túi đựng vật chứng, nói: “Sao không trở lại vào ngày mai, mấy trăm bản này đưa đến phòng thí nghiệm đã đủ khiến họ phát điên rồi.”
Giang Viễn giải thích: "Có hơn một nửa trong số đó ước tính không có DNA nên không dùng thuốc thử. Hung thủ làm việc quá sạch sẽ. Nhìn vào phòng ngủ, dấu tay ở nhiều nơi đã được lau sạch. Ngoài ra, nạn nhân chảy quá nhiều máu như vậy, với lượng máu nhiều như vậy, hung thủ phải dành nhiều thời gian trong phòng tắm để giặt giũ giẻ lau, thậm chí tắm và giặt quần áo. Khả năng DNA có được trong phòng tắm là rất cao. "
“Tiểu Hồ và những người khác cũng đoán như vậy, quá trình lấy mẫu vô cùng cần thận.” Vương Chung nói.
“Cách lấy mẫu vẫn quá thô.” Khi Giang Viễn xử lý tử thi, đồng thời hắn chú ý tới thao tác của Tiểu Hổ và những người khác, lúc này cũng không có gì kiêng kỵ.
“Ồ… thôi, hôm nay tôi sẽ làm thêm giờ cùng cậu.” Trước đây Vương Chung không nghĩ vậy, nhưng bây giờ cậu ta cũng bắt đầu nhận ra rằng mức độ của các cuộc khảo sát hiện tại trong đội quả thực có phần hơi qua loa, như nếu hắn ta tự lấy dấu vân tay của mình. Giống như việc mình so dấu vân tay, thứ mà mình am hiểu trước mặt cậu thanh niên này chỉ ở mức độ ‘tạm dùng được’.
Trong mấy giờ qua, dấu vân tay bị bỏ sót mà Giang Viễn tìm được, mặc dù có thể không phá được vụ án, nhưng chứng tỏ thực lực "có thể sử dụng" của Lão Nghiêm là không đủ.
“Cái kia…” Ông cụ ở ngoài cửa không thể đứng yên, nói: “Chúng tôi phải về nhà ăn cơm.”
“Ký xong rồi trở về đi.” Kỳ thật Vương Chung cũng không hy vọng hai ông cụ ở lại lâu dài. Nhân chứng đều là như vậy, hoặc là dứt khoát không nguyện ý dính líu, hoặc là chính là đi loạn nói lung tung, hoặc là chính là không có kiên nhẫn.
Vương Chung cũng không có ý định giáo dục người khác, vì vậy cậu ta cầm biên bản kiểm tra tại chỗ, lật đến trang phải ký, yêu cầu hai người viết tên, sau đó mở cửa đưa họ ra ngoài, nói: "Các người hôm nay đã nhìn thấy gì, nghe nói gì chỉ có thể nói khi tòa án hoặc bộ phận liên quan hỏi, không được lọt ra ngoài, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. "
Hai ông già đi ra ngoài, sốt ruột gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Vương Chung gật đầu như thường lệ, đóng cửa quay vào nhà, tiếp tục giúp Giang Viễn lau DNA và dấu vân tay.
Ánh sáng trong phòng tắm không tốt, lấy mẫu càng khó khăn hơn.
Giang Viễn cọ xát rất mạnh.
Điều tra hiện trường vụ án LV4 không chỉ cải thiện khả năng thao tác mà còn cả trình độ nhận thức của hắn nữa.
Mà dựa vào lý luận phạm tội đã chỉ ra một vấn đề, tội phạm gây án ở hiện trường càng lâu, làm càng nhiều việc, thì sơ hở càng nhiều.
Chẳng hạn, hung thủ lần này dường như dọn dẹp hiện trường một cách cẩn thận, thậm chí còn bình tĩnh tắm rửa cho bản thân, nhưng theo như Giang Viễn hiểu, điều này chỉ phản ánh sự nghiệp dư và ngạo mạn của hung thủ.
Công nghệ DNA ngày nay thậm chí có thể xác định thông tin nhận dạng từ mồ hôi, không thể ảo tưởng rằng phòng tắm sạch sẽ đến hoàn hảo trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu thực sự chuyên nghiệp hơn một chút, ít nhất phòng tắm nên được che bằng ni lông, và chôn cái nilong đó ngay lập tức, không chôn thì đốt, làm vậy sẽ gây ra ít chứng cứ nhất có thể.
Tất nhiên hiện trường sẽ có băng dính hoặc vết băng dính còn sót lại...
Thật ra, Giang Viễn cũng không xác định được, chỗ đó có thể tìm ra DNA hung thủ hay không. Chỉ là, hắn còn trẻ, thể lực tốt, còn kiểm tra được thì cứ kiểm tra thôi.
Kiểm tra đi.
Lại kiểm tra tiếp…
Giang Viễn vẫn đang trong giai đoạn hưng phấn mới vào nghề, hắn vừa có được kỹ năng Điều tra hiện trường vụ án LV4, hiện trường hắn có thể điều tra bây giờ cũng chỉ có chỗ này. Đương nhiên, phải cố gắng luyện tập càng nhiều càng tốt.
Trong quá trình điều tra hiện trường hiện nay, kỹ năng tất nhiên là rất quan trọng, tỉ mỉ là điều cần thiết, còn một phương diện khác đó là thể lực và khả năng tập trung sẽ giúp bản thân tiến xa hơn. Có lẽ, Tiết Hoài Nghĩa bị Võ Tắc Thiên thất sủng bởi vì gã có kinh nghiệm phong phú, khả năng tăng lên, nên ngược lại bị ghét bỏ? Tất nhiên là không phải rồi. Cũng như vậy, anh em Trương thị sẽ không phải bì trẻ tuổi nông nổi, không làm chủ được cảm xúc mà bị thất sủng.
Cũng vì vậy, cái mà Vương Chung thiếu không phải là một hai điểm. Nhưng dù bản thân cậu ta có mệt mỏi, nhưng được tinh thần của Giang Viễn sốc lại, khiến bản thân cố gắng giúp đỡ.
Giang Viễn đặc biệt cẩn thận lau trần nhà và các ngóc ngách trong phòng tắm.
Càng về sau, hắn càng cẩn thận và tự tin hơn.
Phòng vệ sinh này không phân chia khu vực ướt và khô, nhưng do diện tích khá nhỏ, nên khi tắm xác suất nước bắn lên tường và trần nhà là không thấp, thậm chí không tài nào xóa sạch dấu vết trong thời gian ngắn. Câu hỏi duy nhất là liệu DNA có thể bị xóa? Các vết máu có khả năng bị rửa sạch hoặc tiêu hủy, nhưng đó đơn giản là suy nghĩ của người ngoài nghề thôi.
Những người bình thường, sẽ chẳng có ai vạch ra kế hoạch giết người trước cả, nên sẽ chẳng có chuẩn bị bất cứ kỹ thuật gì. Kể cả cố tình học tập, chưa hẳn đã học tập một cách cẩn thận, nên không tính là thông thạo. Đương nhiên, loại chuyện này sẽ có xác suất bị một cảnh sát cửa chuyên tâm học tập, vừa thành thạo thực hành điều tra ra.
Vào ban đêm.
Giang Viễn và Vương Chung lôi kéo bao lớn bao nhỏ, quay lại đồn cảnh sát, đi thẳng đến phòng thí nghiệm DNA.
Ngày nay, ngày càng có nhiều vụ án sử dụng DNA để giải quyết tội phạm trực tiếp, nên trụ sở cảnh sát ngày càng đầu tư nhiều hơn vào các phòng thí nghiệm DNA. Ngay cả Ninh Đài, một huyện nghèo, dưới sự trợ cấp và hỗ trợ của chính sách, cũng đã xây dựng nên một phòng thì nghiệm DNA đủ tiểu chuẩn của bộ và ủy ban trung ương.
Đây cũng là đơn vị thần thú nuốt vàng của cục cảnh sát. Phòng thí nghiệm chỉ có ba người mỗi năm tiêu tốn hơn 10% kinh phí của cục cảnh sát, tùy thời sẽ tăng lên.
Tuy nhiên, trái ngược với những gì Vương Chung mong đợi, phòng thí nghiệm DNA chỉ im lặng tiếp nhận đống túi chứng cứ mà không lên tiếng phản đối.
Họ thậm chí còn không kiểm tra kỹ lưỡng và chỉ trích các mẫu sinh học do Giang Viễn và Vương Chung gửi đến.
“Lão Tiền phòng DNA sao có thể dễ nói chuyện như vậy?” Vương Chung trực tiếp đi theo Giang Viễn đến phòng pháp y, bắt đầu nói.
Trong phòng bác sĩ pháp y, Ngô Quân cũng không về nhà, giống như hầu hết các cảnh sát hình sự, ông ngồi trong văn phòng và sắp xếp các tài liệu mà mình đã làm trong ngày. Đứng dậy dụi mắt, Ngô Quân chậm rãi nói: "Lúc chiều, đội trưởng vẫn còn đang cáu. Vấn đề bây giờ là không có manh mối. Phòng thí nghiệm DNA chỉ ước các cậu gửi tài liệu xét nghiệm đến, để không phải rảnh rỗi không có việc gì. "
Giang Viễn nghe thấy thú vị. "Ban đêm không làm việc cũng có chuyện sao?"
"Đại đội trưởng không có về nhà." Ngô Quân nói:" Nếu bọn họ không phát hiện ra bất cứ manh mối gì, họ sẽ phải tự mình đi phục khám. "
Vương Chung nhìn Giang Viễn, chậc chậc hai tiếng, cậu ta nói, "Bọn họ có đi cũng vô ích. Theo trình độ điều tra của bọn họ, không phải mình tôi biết, đến những vụ án bình thường cũng đều bị bỏ qua ... "
Ngô Quân cắt ngang lời của Vương Chung : "Cậu cho rằng bản thân họ không biết sao? "
"À ... " Vương Chung không nói nên lời, chỉ im lặng trở về văn phòng.
Giang Viễn khá hài lòng, hắn thu dọn đồ đạc, trực tiếp trải giường xếp ra trong văn phòng.
Cho đến khi có tiếng ồn ào, tiếng những cảnh sát đã thức cả đêm tranh cãi rùm beng.
“Một người đã được đối sánh được ra DNA, Lưu đội đã dẫn người đi.” Vương Chung là người đầu tiên lao vào văn phòng với những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.