"Tiểu Vương cũng thích nghịch phần mềm máy tính. Trước đây, huyện chúng ta đi hỗ trợ điều tra, đều do tiểu Vương sắp xếp." Lão Nghiêm chứng thực cho Tiểu Vương, nhân tiện kể ra hai cảnh sát kiểm tra dấu vết chính thức của huyện .
Vương Chung ngượng ngùng cười, khiêm tốn nói: "Việc tôi làm trước kia sao mà lấy ra so sánh được. Cậu ấy dùng sức người tỉ mỉ đối chiếu dấu vân tay, còn tôi chủ yếu so sánh dấu vân tay với kho lưu trữ.”
Cơ sở dữ liệu dấu vân tay được cập nhật liên tục, chịu trách nhiệm cập nhật chủ yếu là cảnh sát kiểm tra dấu vết ở nhiều nơi khác nhau. Họ chịu trách nhiệm chụp ảnh các dấu vân tay đã thu thập, lưu trữ chúng, điền vào các hướng dẫn và đôi khi là xử lý thủ công, sau đó đưa chúng vào cơ sở dữ liệu dấu vân tay. Ngoài ra, việc sử dụng dấu vân tay của các bản án cũ trước khi có hệ thống máy tính cũng cần phải kiểm tra thủ công và các thao tác khác trước khi đưa vào lưu trữ.
Thỉnh thoảng, lấy dấu vân tay của các vụ án tồn đọng kiểm tra một lượt, đó gọi là kiểm tra đối chiếu kho lưu trữ. Nghi phạm trước đó còn chưa được tìm ra vân tay đối xứng, bỗng một ngày nào đó vì đánh nhau hay uống rượu vẫn lái xe mà tìm ra được thì sao. Hoặc tên tình nghi kia đến làm giấy tờ kiểu như giấy tạm chú, đều có thể vô tình cung cấp dấu vân tay, qua đó giúp phá án thành công, điều này chẳng phải rất đẹp sao?
Ngoài ra, có những nghi phạm phạm tội ở địa phương khác, khiến kho lưu trữ dấu vân tay ở địa phương không cách nào tìm ra được, nhưng ở kho lưu trữ vân tay địa phương khác khả năng có. Loại vân tay này chưa chắc đã phức tạp, có đôi khi cảnh sát điều tra dấu vết nhận văn bản xin hỗ trợ điều tra, sử dụng kỹ thuật cơ bản nhất đối chiếu với vân tay trong kho dữ liệu, là đã biết chân tướng sự việc.
So sánh đối chiếu dấu vân tay là công việc thường ngày của cảnh sát điều tra dấu vết, nếu Giang Viễn không có hệ thống cùng lắm qua vài năm nữa đối chiếu so sánh kho dữ liệu được là tốt rồi. Bởi vậy, hắn chân thành nói: “Mặc kệ mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột mới là mèo tốt.”
Vương Chung bỗng cảm thấy người trẻ tuổi tên Giang Viễn này không tồi, thế là càng thêm tự khiêm nhường ví von lên: “Về phương diện bắt chuột, cậu ấy là con mèo lớn, còn tôi cùng lắm là mèo bông thôi.”
Mọi người nhìn Vương Chung, bởi vì quanh năm thức khuya mà da mặt trở nên thô ráp, rồi nhìn Giang Viễn, một người trắng trẻo ưa nhìn, khiến ai nấy rơi vào im lặng.
“Vừa rồi cậu nói có một vụ án?” Ngô Quân nhắc nhở.
“Vâng, vâng, vâng.” Vương Chung sắp xếp ngôn ngữ trước khi nói: “Đó là một vụ án cũ từ hơn mười năm trước, khi tôi điều tra trong kho dữ liệu thì có ấn tượng rất sâu. Vụ án nói đến cũng đơn giản, chính là một vài học sinh tốt nghiệp cấp 3 uống rượu say, xảy ra mâu thuẫn với một nam thanh niên đi ngang qua nên bị người ta cầm ghế lên đánh, không may nam sinh bị đánh đã bị đánh mù mắt, gây ra vụ án gây thương tích. "
"Cậu nói người bị mù một mắt, thì tôi nhớ rồi. Khi đó, vừa thi đại học xong, nên vẫn là tháng 7, điểm thi còn chưa biết, thời tiết lại nóng, ở đâu cũng có học sinh uống bia gây rối. Tỷ lệ trúng tuyển vào các trường đại học hồi đó thấp, học sinh trượt không biết đi đâu, còn cả học sinh lưu ban khắp nơi gây sự. Vụ án nghiêm trọng nhất là vụ án này, học sinh bị đánh là một học sinh giỏi, đã được tuyển thẳng lên đại học.” Ngô pháp y nhớ lại, thở dài nói: "Vụ án đó, là sư phụ tôi cho tôi tự mình giám định."
“Đúng là vụ án đó, được suy đoán kẻ tình nghi là học sinh từ khu vực khác đến chơi, hoặc cũng có thể đến đây làm công, khi gây án xong bèn bỏ trốn.” Tiểu Vương gật đầu.
Hơn mười năm trước đối với Nghiêm Cách có vẻ hơi xa, ông cũng chưa xem qua hồ sơ vụ này, nên trực tiếp hỏi: "Không thành lập tổ chuyên án sao?"
"Trong huyện thành lập tổ chuyên án, nhưng đã làm hết các bước từ tìm kiếm, hỏi thăm, loại trừ, cuối cùng cũng không khóa định được kẻ tình nghi."
"Có đưa hồ sơ lên thành phố. "
"Không đưa lên thành phố."
"Thị cục thành phố Thanh Hà về cơ bản đã không trực tiếp xử lý nghiệp vụ nên khiến nó chìm xuống." Ngô Quân giải thích. Trong những năm đầu, các sở, ban, ngành tỉnh đều chỉ đạo làm nghiệp vụ thay vì trực tiếp xử lý nghiệp vụ. Nói một cách đơn giản, họ không trực tiếp phá án.
Bởi vì, ngay cả cục cảnh sát ở tỉnh khi đó chỉ khoảng trăm người, dù là vụ trọng án cũng không xử lý được. Ngay cả công việc hàng ngày cũng phải điều động tạm thời người ở huyện, nên chẳng bằng giao hẳn cho huyện trực tiếp xử lý, còn bọn họ ở trên chỉ đạo và hỗ trợ kỹ thuật.
Công việc ở cục thành phố thì đỡ hơn chút, những năm gần đây cũng phải tự mình giải quyết, xử lý trực tiếp các vụ án,… với những khu vực lạc hậu như thành phố An Bình, hay thậm chí tỉnh Sơn Nam thì yêu cầu là yêu cầu, còn thực tế là thực tế.
Cho nên, án tồn đọng lên tới cả vài chục năm.
Vì vậy, không chỉ những vụ cố ý gây thương tích cách đây hơn chục năm không lọt được vào Cục thành phố, mà ngay cả những vụ án gây thương tích cũng phải có sức ảnh hưởng lớn mới thành lập tổ chuyên án cấp thành phố được. Tất nhiên, nếu đó là vụ án mạng, thì lại trở thành vấn đề khác.
“Manh mối dấu vân tay cũng có vấn đề.” Tiểu Vương tiếp tục giới thiệu qua: “Lúc đó, dấu vân tay được trích xuất từ chân của chiếc ghế mà nghi phạm dùng làm hung khí gây án, có điều chân của chiếc ghế làm bằng ống thép tròn"
" Ồ ... " Nghiêm Cách và Giang Viễn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Chụp ảnh hình trụ luôn là vấn đề lớn đối với cảnh sát hình sự có nhiệm vụ khám nghiệm hiện trường. Hình dạng cong làm cho dấu vân tay bị biến dạng nghiêm trọng, bề mặt cong cũng khiến quá trình chụp ảnh bị phản quang nặng nề ... Mặc dù vẫn có thể lấy được dấu vân tay nhưng tính toàn vẹn và độ chính xác bị ảnh hưởng rất nhiều.
"Năm đó, dấu vân tay được lấy bằng cách chụp ảnh phân đoạn, nên hình ảnh chênh lệch không hề nhỏ ..." Nghiêm Cách suy đoán một cậu, rồi thở dài nói: " Khi đó, chúng tôi được huấn luyện sử dụng máy ảnh vừa quay vừa chụp cho hình trụ, là một loại máy chuyên ngành vừa quay vừa chụp được. Cuối cùng, chỉ có tỉnh thành mua, huyện muốn sử dụng phải xin bằng văn bản. Còn bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần lấy điện thoại ra, quay quay chụp chụp kiểu gì cũng hơn ngày xưa gấp vạn lần! ”
Giang Viễn không nhịn được mỉm cười, sau đó mở phần mềm máy tính ra, rất nhanh đã tìm thấy vụ án.
Bốn dấu vân tay do nghi phạm để lại nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, vài người cúi đầu nhìn nó.
Chỉ trong vài giây, cả Nghiêm Cách và Vương Chung đều từ bỏ hy vọng.
Độ rõ nét của ảnh ở mức chấp nhận được, nhưng điểm mất đi khá nhiều, không cần phải nói cũng hiểu, độ khó trong đó như thế nào. Quan trọng nhất là, hai bên trái phải vân tay bị giãn ra, khiến toàn bộ vân tay phình to ra. Bởi vậy, việc cần làm đầu tiên là chỉnh sửa vân tay về mức tự nhiên, sau đó tìm ra điểm đặc trưng trên vân tay. Nói về độ khó, tuyệt đối ở mức khá cao.
Theo như phán đoán của Nghiêm Cách, đừng nói bản thân và Tiểu Vương, chính là đưa lên thành phố hoặc tỉnh, có thể tìm ra kết quả hay không, cũng khó mà nói trước được.
Vương Chung từ khi quản lý kho lưu trữ đã để ý vụ án này, vô cùng hứng thú nói: "Ưu điểm của vụ án này là dấu vân tay hung thủ đã hiện rõ trên hung khí gây án, còn dấu vân tay bên ngoài đã được loại trừ. Hơn nữa, thời điểm đang điều tra vụ án, đã mời được người phác hoạ chân dung hung thủ. Mặc dù vụ án đã qua nhiều năm, nhưng ít ra còn có vân tay và hình phác hoạ, điều này đã tốt hơn các vụ án khác nhiều rồi. ”
Mọi người có mặt không khỏi gật đầu. Đây quả thực là một lợi thế, số lượng án tích có thể phá qua dấu vân tay còn hạn chế, trực tiếp gây án lại càng khó hơn. Ngoài ra còn có chân dung, địa điểm, nhân chứng, nếu thực sự khớp được dấu vân tay thì có thể bắt ngay người đó và khép lại vụ án.
Tất nhiên, tiền đề của mọi thứ là có thể so sánh khớp các dấu vân tay.
Lão Nghiêm và Tiểu Vương, bao gồm cả Ngô Quân, đều nhìn Giang Viễn.
Giang Viễn không để ý chỉ mỉm cười.
“Xem ra là Giang Viễn nắm chắc.” Tiểu Vương đột nhiên có chút ghen tị với Giang Viễn.
“Để tôi làm thử xem.” Nguyên nhân chính khiến Giang Viễn cười là dấu tay do nghi phạm để lại tình cờ là hoa văn hình cánh cung, nếu không phải như vậy, hắn đối với vụ án này khéo phải từ chối.
Về độ khó, từ kinh nghiệm so dấu vân tay của hắn trong hai ngày qua, thì vẫn nằm trong khả năng mình xử lý được. Tất nhiên, không có khả năng làm một lần là ra được.
Lúc này, Ngô Quân mới bật cười, nói: "Phá án là phá án, còn nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi. Hôm nay đừng gấp gáp quá, dù sao đây là án tồn đọng, thêm bớt một hai ngày cũng chẳng sao..."
Ông ta cố tình chuyển hướng câu chuyện. Nói gì thì nói, Nghiêm Cách và Vương Chung là hai nhân viên chuyên nghiệp về nghiệp vụ tìm kiếm dấu vết của đội, còn Giang Viễn là bác sĩ pháp y, hay đồ đệ của mình. Ai lại để, hai cảnh sát tìm kiếm dấu vết chuyên nghiệp, nhìn một thanh niên làm bác sĩ pháp y đối chiếu dấu vân tay.
“Quả thật, hai ngày nay, hai người đã vất vả khám nghiệm tử thi rồi, việc này nên bình tĩnh lại.” Nghiêm Cách mỉm cười rồi kéo Vương Chung đi.
Ngô Quân nhìn hai người rời đi, chỉ cầm cốc trà lên nhấp một hơi, sau đó nói với Giang Viễn: "Không cần phải sốt ruột, rất nhanh đến giờ nghỉ chưa rồi. Dọn dẹp một chút, nên ăn cơm thì đi ăn cơm, à mà hôm nay cậu có muốn làm một bát cơm rang không? "
Giang Viễn quả thật không vội vàng, hỏi:" Căn tin trong đội có thể tự mình làm cơm rang được không? "
Ngô Quân xua tay: “Không cần tìm bọn họ, đội cảnh khuyển cũng có nhà bếp mà.”
Giang Viễn: ???