Mục lục
Pháp Y Quốc Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Chí Dương cũng nằm xuống, cẩn thận nhìn mấy dấu vân tay kia.

Dấu vân tay khuyết thiếu không đầy đủ chủ yếu nằm ở đầu ngón tay, phần giữ không được ấn xuống hoàn toàn, tổng diện tích dường như không lớn lắm.

“Thời gian vẫn quá lâu rồi?” Mục Chí Dương có hơi thất vọng, dùng một chiếc bút lông trị giá hơn 200 tệ, hơn nữa còn dùng phấn vàng vừa nghe đã thấy đắt đỏ, kết quả vẫn không thể quét ra được một vân tay hoàn chỉnh.

Giang Viễn đầu tiên là lấy máy ảnh ra, cố gắng hết sức chụp một bức ảnh rõ nét nhất, lúc này mới đứng dậy, trực tiếp nhìn kỹ hoa văn vân tay mà mình chụp ra được, chậm rãi nói: “Đúng là có chút khuyết thiếu, nhưng vẫn có thể chỉ ra được mười điểm đặc trưng.”

Mục Chí Dương nhìn vào dấu vân tay sứt vẹo, cảm thấy hơi bất ngờ, nói: “Hình dạng này không được hoàn chỉnh, đường vân cũng mơ hồ, còn có thể tìm ra được mười điểm đặc trưng sao?”

“Anh nên xem số vân tay tôi giám định được trong vụ án phóng hoả vài ngày trước.” Giang Viễn lại cúi người chụp mấy bức ảnh dấu vân tay, sau đó bắt đầu chụp ảnh hiện trường.

Mục Chí Dương vỗ đầu một cái “Anh nói xem khả năng liên tưởng này của tôi… Haiza, cũng chỉ có anh, nếu đổi lại là một người khác, vụ án này thực sự không dễ chút nào.”

Cũng là dấu vân tay, nếu để cục cảnh sát huyện phát hiện ra, người kiểm định dấu vết chắc chắn sẽ giả vờ và chẳng thèm ngó ngàng đến. Nếu không thì phải xử lý như thế nào đây, đã phai tàn thành kiểu chó má như thế này rồi, không cần biết là Lão Nghiêm hay Tiểu Vương, bọn họ đều không thể so sánh được.

Cho dù độ hoàn hảo của dấu vân tay cao hơn một chút, có lẽ hai người kia cũng không muốn làm.

Một vân tay hoàn chỉnh có thể đi so sánh với nhau đã khó, dấu vân tay càng không hoàn chỉnh càng phiền phức, nhưng nếu không hoàn chỉnh đến mức giống như trong vụ án phóng hoả thì không chỉ mang đến phiền phức mà còn có thể hao tốn tâm lực, hơn nữa còn là hao tốn tâm lực của các người kiểm định dấu vết cấp quốc gia…

Một vụ án được giải quyết bằng cách thiêu đốt nhiều tế bào não con người thế này, nếu chỉ là mấy chiếc xe điện bị trộm, các cảnh sát phá án sẽ cảm thấy không thú vị chút nào.

Nhưng nếu Giang Viễn đích thân làm thì sẽ không dài dòng như vậy, hắn khách khí nói: “Tôi chỉ biết quét dấu vân tay mà thôi, nếu là cục cảnh sát đến làm, chắc chắn sẽ có biện pháp khác.”

“Biện pháp thì có, nhưng cũng chưa chắc đã có thể phá án được, mấy vụ án kiểu như trộm xe điện này, phần lớn tội phạm đã rời khỏi hiện trường gây án, di chuyển đến chỗ nào đó ở lại một thời gian, sau khi tiêu tiền xong, cảm thấy nguy hiểm qua đi lại đến một nơi khác, giống như đang đi du lịch vậy.” Không hiểu tại sao Mục Chí Dương lại cảm thấy hơi hâm mộ.

Chu Tháp vừa mới đi ghi chép hiện trường xong trở về, tình cờ nghe thấy nửa câu sau của Mục Dương, đồng ý nói: “Đúng vậy, mọi người đều hiểu thỏ không ăn cỏ gần hang.”

“Tôi sẽ nhanh chóng đối chiếu dấu vân tay.” Điều mà Giang Viễn có thể làm cũng chỉ như vậy, nếu trì hoãn quá lâu, ngay cả khi đối chiếu được vân tay đi nữa, mà kẻ tình nghi đã chạy thoát thì cũng rất phiền phức- Đây cũng chính là điều rắc rối nhất trong thực tế, dù biết kẻ tình nghi đang ở đó, nhưng thủ tục xử lý vụ án ở một nơi khác sẽ tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, còn cả thiêu đốt kinh phí, mọi thứ đều rắc rối.

Thử nghĩ mà xem, có hai vị cảnh sát, rất có thể là bốn vị cảnh sát lái xe đi đến một thành phố có lẽ cách đó hơn ngàn cây số, sau đó nói rõ với bộ phận điều tra tội phạm địa phương, nhờ bọn họ phái người đến giúp đỡ điều tra và bắt giữ kẻ tình nghi, trong quá trình này, tiền xăng dầu, tiền phí cầu đường, tiền làm thêm giờ và tiền ăn ở đều hết một đống lớn, kết quả chỉ bắt về mấy tên trộm vặt ăn cắp mấy chiếc xe điện, hơn nữa cũng có thể không bắt được người… Nghĩ đến đây, trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy hốt hoảng đúng không?

So với Mục Chi Dương trẻ tuổi, Chu Tháp càng không thể nào hiểu được Giang Viễn.

Nhưng ông ấy đã quen với việc làm nhiều ít nói, giúp đỡ Giang Viễn sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng ngăn nắp rồi ngay lập tức lao thẳng đến khu vực đỗ xe bên ngoài khu dân cư.

Sau khi đến nơi, ba người tự mình đeo găng tay vào đeo khẩu trang lên, bắt đầu đào cống thoát nước, thử xem liệu có thể tìm được tàn thuốc và rác được nhìn thấy trong video không?

Ba người, cầm theo hai túi lớn, rất nhanh đều thoả mãn đứng dậy.

“Đã bị ô nhiễm thành ra thế này rồi, có lẽ cũng chỉ có tàn thuốc mới dùng được thôi.” Giang Viễn thở dài một tiếng, trong đường cống ngầm có không ít tàn thuốc, hắn nhặt toàn bộ ra ngoài, sau đó thu gọn từng cái từng cái đựng trong túi đựng bằng chứng nhỏ.

Đối với hành động này, Giang Viễn chỉ làm trong vòng mười lăm phút.

Mục Chí Dương trông đã có chút thấm mệt, tháo găng tay, bịt mũi lại rồi ghét bỏ buông ra, nói: “Nước rác đã ngấm vào trong hết rồi, còn có thể kiểm tra DNA được nữa không?”

“Không thành vấn đề, khả năng giữ DNA của tàn thuốc rất mạnh.” Giang Viễn tỉ mỉ quan sát tàn thuốc một chút rồi nói: “Chỉ cần không bị mốc, thì cho dù mười năm sau cũng có thể kiểm tra ra được DNA.”

“Lợi hại như vậy sau? Tại sao chứ? Là DNA bị ngấm vào trong quá trình hút thuốc sao?” Mục Chí Dương suốt ngày đi theo sư phụ phá án nên chưa bao giờ để ý đến mấy thứ này.

Giang Viễn gật đầu nói: “Một mặt là do thời gian hút thuốc lâu, ngoài ra, là do kết cấu của tàn thuốc khá tốt, có thể chống lại sự ăn mòn từ bên ngoài, đợi đến khi kiểm tra DNA, xé từng dải bông bên trong ra có thể dễ dàng phát hiện.”

“Cho nên các cảnh sát kỳ cựu trong cục cảnh sát chúng ta hay nói, việc phạm tội cũng phải có trình độ. Cậu nói mà xem, đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người ném tàn thuốc lá ở lại hiện trường phạm tội. Những vụ án chúng tôi thường xử lý cũng thế, tất cả chỉ là một đám ngốc, để lại chứng cứ khắp nơi…” Chu Tháp cười ha hả lắc đầu.

So với người cảnh sát hợp đồng kỳ cựu Chu Tháp, Mục Chí Dương lại có cái nhìn thấu đáo hơn, nói: “Thực ra không phải bọn chúng muốn để lại chứng cứ, mà bọn chúng không quan tâm đến nó. Có một lần tôi đi theo sư phụ tham gia vào một vụ án giết người, sau khi giết người xong, hung thủ từ con ngõ hẻm đi ra ngoài, cánh vẫn còn dính máu, lại hút thuốc, sau khi hút xong còn ném đầu thuốc lá đến trước mặt, không phải bọn họ không biết, mà lúc đó trong đầu đã không thể nghĩ ra được những thứ này, quá căng thẳng.”

“Nói vậy cũng có lý, nhưng thực hiện mấy vụ án trộm cắp này có vẻ nhẹ nhàng, tư duy nhanh, tuy nhiên khó tìm chứng cứ.” Chu Tháp nói.

“Những kẻ trộm cắp sau khi làm đi làm lại nhiều lần, mức độ thành thạo cũng cao hơn nhiều, nói chung, tội phạm giết người, chỉ mới làm một hai lần đã bị bắt, không có cơ hội luyện tập thêm nữa.” Mục Chí Dương đưa ra kết luận.

“Giết người cũng phức tạp, hiện trường vụ án thường lộn xộm, lại có thi thể… Chẳng khác nào một hạng mục lớn, còn trộm cắp chỉ là một hạng mục nhỏ, một người ngay từ đầu đã bắt tay vào xử lý hạng mục lớn chắc chắn sẽ dễ dàng tạo ra sai lầm.” Chu Tháp cũng tổng kết ra một số kinh nghiệm.

Giang Viễn nhấc túi vật chứng lên, nói: “Về thôi, không biết có thể đối chiếu DNA được không nữa.”

“Cứ cố gắng hết mình rồi nghe theo ý trời, mọi chuyện chính là vậy đấy.” Chu Tháp chạy theo làm việc một thời gian dài như vậy, cũng hy vọng có thể có kết quả, nhưng so với thành công, ông ấy càng có nhiều kinh nghiệm thất bại hơn.

Giang Viễn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra thì đây là lần đầu tiên hắn tham gia điều tra một vụ án hoàn chỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK