“So được từ mẫu của ai?” Giang Viễn đứng dậy khỏi giường xếp, uống một ngụm nước, tiện tay cầm lấy một cốc nước, rửa mặt xong mới cảm thấy tỉnh táo hơn.
Vương Chung cười hai lần nói: “Chẳng phải hôm qua cậu rất tự tin sao?”
“Dù sao bọn họ đã kiểm tra một lần rồi.” Giang Viễn trả lời rất tự nhiên. Điều tra hiện trường, làm trước nhất định có lợi, nếu cẩn thận làm, có lẽ sẽ không có chuyện gì cho người sau.
Hơn nữa, liệu DNA có thể bị xóa, hoặc thậm chí có thể được phát hiện hay không, là vấn đề xác suất.
Khi công nghệ DNA lần đầu tiên ra đời, bọn tội phạm không hiểu gì, bãi lớn huyết dịch chảy tại hiện trường, những đống tinh trùng lớn rơi trên mặt đất, trên giường còn sót lại rất nhiều sợi tóc, tỷ lệ thành công đương nhiên cao. Ngày nay, ngày càng ít những tên tội phạm ngu ngốc, nên việc dựa vào "dấu vết lộ liễu" để xé nghiệm DNA gần như không có.
Hơn nữa, việc phát hiện trong phòng thí nghiệm DNA cũng rất đặc biệt, bởi vì trình độ của huyện Ninh Đài sao đủ để người ta yên tâm.
Vương Chung tự hào cười: “Đừng khiêm tốn, chúng ta lau sạch sẽ rồi.”
Ngô Quân liếc Vương Chung : “Chúng ta?”
“Hôm qua, tôi đi theo hắn một ngày… Chao ôi, thật vất vả.” Vương Chung thở dài nói: "Ông không biết, cảm giác của ngày hôm qua thực sự khác với hôm nay. Hôm qua giống như dùng một ngày làm tất cả bài tập cho kỳ nghỉ đông. Hôm nay tựa như là giáo viên kiểm tra bài tập kỳ nghỉ đông, loại kia phần thưởng và hình phạt đều rất lớn. ”
Giang Viễn cũng rất thoải mái, sự thoải mái của hắn không chỉ bởi vì hắn đã lấy được trúng mẫu DNA, mà còn bởi vì kỹ năng mới có được thể hiện giá trị to lớn của nó. Nghĩ rằng sẽ có cơ hội học được nhiều kỹ năng khác nhau trong tương lai, hắn không thể không uống một cốc nước, rồi hỏi: "Tài liệu xét nghiệm thu thập được so trúng ở đâu? Kẻ tình nghi có tiền án không?
DNA dữ liệu ít hơn dữ liệu vân tay, trực tiếp tại trong kho dữ liệu so trúng, khả năng cao là có tiền án.
Vương Chung không quan tâm nữa nói: "Nghi phạm đã bị bắt một lần vì gây rối trật tự công công. Mẫu vật giám định được lấy từ các vết nứt trên gạch và trên tường nhà vệ sinh. Tôi nghĩ đó hẳn là hung thủ. "
“Mối quan hệ với nạn nhân là gì?” Ngô Quân hỏi.
Vương Chung nói: “Mặt ngoài thì không có quan hệ, nhưng đây mới là vấn đề.”
“Ừm, không có quan hệ, không thể vào phòng tắm của người khác để tắm.” Ngô Quân cũng hướng về phía nhận định của Vương Chung. Phòng vệ sinh rõ ràng đã được hung thủ dọn sạch và khử trùng, hầu hết các mẫu xét nghiệm được trích xuất trước đây đều không thể phát hiện ra DNA, giờ kiểm tra lại cuối cùng cũng phát hiện ra một cái, nếu là trùng hợp thì Ngô Quân không tin. Vụ án thực tế không có nhiều sự trùng hợp như vậy, ngược lại càng dễ dàng lộ ra là sơ hở.
“Người còn chưa bị bắt?” Giang Viễn có chút lo lắng về vấn đề bắt người.
Vương Chung nói: "Đội trưởng Lưu là một người kỳ cựu trong việc truy bắt. Chỉ cần hung thủ không sớm chạy trước, ngài ấy sẽ bắt được thôi."
"Sẽ không chạy trốn đâu. Nếu muốn chạy, việc gì gã tốn công che giấu tội ác, làm vậy chẳng phải vô vị lắm sao." Ngô Quân nói ra suy đoán, thật ra ông cũng chẳng đoán ra ngọn nguồn.
Trong nội bộ huyện Ninh Đài, không chỉ có Ngô Quân không rõ ngọn nguồn.
Người lo lắng nhất là Hoàng Cường Dân, đại đội trưởng cảnh sát hình sự.
Một mặt, ông mong đợi tin tốt từ Đội trưởng Lưu, mặt khác, ông sợ rằng hy vọng của mình sẽ mất đi, khiến bản thân phải thúc giục các cảnh sát tìm manh mối khác để điều tra. Cách làm này khiến ông cảm thấy bị nhỏ lực lượng, nhưng kinh nghiệm của ông nói với bản thân rằng bất kỳ sự qua loa nào trong 72 giờ hoàng kim đều không được phép.
Tuy nhiên, suy nghĩ một cách tích cực, có một manh mối quan trọng là điều cực kỳ tốt. Dù sao, ngày hôm qua mọi thứ đều mơ hồ, thì hôm này đỡ hơn nhiều.
Hoàng Cường Dân không thể ngồi yên trong phòng làm việc nên ra ngoài đi dạo, đi từ lầu một lên lầu hai, hết lầu bốn rồi mới đến phòng pháp y.
Một vài người trong văn phòng ban đầu trông có vẻ thoải mái, nhưng khi họ nhìn thấy Hoàng Cường Dân bước vào, nét mặt của họ đột nhiên căng thẳng.
“Các cậu cứ làm việc của mình, tôi chỉ đi xem qua.” Hoàng Cường Dân xấu hổ không thể giải thích được, ông giả vờ mỉm cười, rồi tự nhiên quan tâm: “Công việc thế nào? Các cậu có mệt khi phải thức cả đêm không?
Bản thân ông không nghĩ nhiều, nhưng lúc nói chuyện thì ánh mắt tự nhiên hướng về phía Giang Viễn.
“Có chút mệt, giường xếp hơi nhỏ.” Giang Viễn có sao nói vậy. Nói chung người có hệ thống nên khá tùy hứng.
Đại đội trưởng Hoàng sững sờ một lúc, ông thăm hỏi quần chúng đã nhiều năm như vậy, câu trả lời bản thân nhận được thường là câu trả lời đại loại như "Không mệt". Có điều, nghĩ đến Giang Viễn mới nhập chức, thằng bé lại lần lượt thể hiện khả năng của mình nên nụ cười của đội trưởng Hoàng đột nhiên hé mở hòa nhã nói: "Nghe nói lớp trẻ ngày nay khác, quả thật là khác mấy ông già chúng tôi. Chà, cậu đã cao rồi mà ngủ trên cái giường xếp nhỏ như vậy chắc mệt lắm ... Tôi sẽ xem lại có biện pháp gì không ... "
"Hôm qua tôi đi phục khám với Giang Viễn ... " Đồng chí Vương Chung dò xét thử.
Trong phòng điều tra dấu vết chỉ có hai người, đại đội trưởng Hoàng cũng quen thuộc với họ, nên dùng ánh mắt động viên, mỉm cười nhìn Vương Chung. Nhưng khi nụ cười vẽ thành đường cong lại không tự chủ được biến thành nụ cười đối mặt với phần tử tội phạm: “Làm tốt lắm.”
Trái tim đồng chí Vương Chung đột nhiên thắt lại. Loại cảm giác này thật giống như một ác đồ mới 17 tuổi đã ra tay giết người, vừa bị bắt trở về đồn công an.
“Trong thời gian ngắn không thể nào tìm được phòng ký túc trống, với lại phòng ở trong đơn vị rất hạn hẹp. Phòng dành cho một người gần như không có khả năng. Để tôi nghĩ cách kiếm một cái giường, để bình thường cậu nằm nghỉ trưa cũng được…” Đội trưởng Hoàng nhìn Giang Viễn, ánh mắt hiền từ, khóe miệng lỗ rõ nụ cười trìu mến.
“Hiện tại tôi không cần.” Giang Viễn không biết phòng ngủ trong cục cảnh sát ở tình trạng nào, nhưng nói thật hắn không cần đến. Giang thôn cách đây cũng không xa, đơn giản vì hắn lười về chứ không phải không về được.
Vương Chung tiếc nuối chớp mắt liên tục. Gia đình cậu ta không phải người huyện Ninh Đài, nhưng bản thân làm việc trong cục đã lâu như vậy mà vẫn chưa đợi được phân nhà ký túc xá.
Ngô Quân từ một bên quan sát, nở một nụ cười thấu hiểu.
Ông đã làm ở huyện cục được 20, 30 năm, tất nhiên hiểu được tình huống trước mắt. Dùng một câu để hình dung là, sống chết mặc bay, phòng có hạn mà phân chia hết rồi.
Trên thực tế, tài nguyên cục công an huyện có hạn, mà tài nguyên dành cho nhân tài cũng có hạn. Nếu bọn họ muốn giữ lại người tài, tất nhiên bản thân phải bỏ ra cái giá lớn hơn của thành phố, của tỉnh thì mới giữ được. Vì bỏ ra cái vốn quá lớn, nên tất nhiên phân chia không đều, khiến nhiều người chịu thiệt.
Chính vì ông hiểu rõ hoàn cảnh sống trong môi trường này, nên cách đây mấy năm Ngô Quân mới làm ầm lên một trận, dọa sẽ xin chuyển công tác, yêu cầu lãnh đạo cục giải quyết vấn đề đãi ngộ nhà cửa cho mình. Dù sao, pháp y cũng là vị trí khá đặc biết, người chuyên nghiệp cũng thuộc dạng hiếm có.
Bởi vì nguyên nhân đó, có thể nói Giang Viễn đến đây, một phần không nhỏ vì vụ việc của Ngô Quân năm đó.
Khi Ngô Quân đang tự hào, điện thoại của đại đội trưởng Hoàng đổ chuông.
Đám người cúi đầu xuống, tai vểnh lên.
“Đội trưởng Hoàng, chúng tôi đã bắt được người, bây giờ sẽ lập tức đến hiện trường đối chiếu.” Giọng của đội trưởng Lưu vang lên, mọi người nghe được vẻ đắc ý.
Về lý thuyết, chỉ có hung thủ hoặc nhân chứng mới hiểu rõ quá trình gây án thế nào. Cho nên việc dựng lại hiện trường vụ án là chứng cứ vô cùng tốt.
“Cậu đã tìm thấy hung khí giết người chưa?” Hoàng Cường Dân hỏi ngay lập tức.
Đội trưởng Lưu do dự một lúc, giọng nói có phần nhỏ đi: "Thằng nhóc này nói là đã ném xuống sông Đài Hà.”
“Hiện tại, tôi lập tức xin ý kiến thượng cấp. Sau khi các cậu dựng lại hiện trường, thì lập tức xác định vị trí hung khí, sau đó tổ chức đội đi vớt.” Bây giờ, Hoàng Cường Dân chẳng hơi đâu quan tâm đến vấn đề chi phí. Diện tích sông Đài Hà rất lớn, chỗ sâu chỗ cạn, nhưng khả năng đẩy kim loại đi xa là không lớn. Nên đồ kim loại được ném xuống có khả năng tìm được khá cao, mà đội cảnh sát cũng có kinh nghiệm về mặt này.
Đội trưởng Lưu ‘rõ’ một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: "Chúng tôi cũng tìm được một ít dấu vết đốt cháy đồ vật trong nhà của gã. Hẳn gã này đã giặt quần áo dính máu rồi mang về để đốt. Tôi hỏi gã ta tại sao không ném nó xuống sông? Gã ta lo lắng rằng có dấu vết DNA của chính mình trên quần áo, nếu ném cùng với hung khí giết người gã ta sợ rằng ai đó sẽ tìm ra nó trong một vài năm tới khiến bản thân bị bắt về quy án…”
“Thận trọng vậy sao?”
"Gã là người có học." Đội trưởng Lưu đầu dây bên kia bĩu môi nói: "Xấu tính, suy nghĩ nhiều, tố chất tâm lý kém. Sau khi chúng tôi tìm tới cửa, gã không nhiều lời, hỏi gì khai nấy. Đội trường Hoàng, vụ án này coi như giải quyết xong.”
“Ừ, làm rất tốt.” Hoàng Cường Dân khích lệ một câu, căn dặn thêm chút nữa rồi cúp điện thoại.
Quay đầu, Hoàng Cường Dân lại nhìn Giang Viễn, khóe miệng nở nụ cười hiền từ: "Lúc rảnh rỗi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Hôm nay cậu có thể về sớm."
Hoàng Cường Dân nhìn Vương Chung đang cố tình nghe ngóng, cũng bổ sung thêm một cậu: "Giang Viễn về trong nhà ngủ một giác thật ngon, người trẻ tuổi nên cố gắng giữ gìn thân thể thật tốt, còn những người khác….Chúng ta đều là đồng chí lâu năm, cần không ngừng cố gắng. Hôm nay, chúng ta cần hoàn tất hồ sơ vụ án, khiến cho hung thủ không thể nào chối cãi được. Bắt chết kẻ sát nhân.”