Ngụy Chấn Quốc hỏi liên tục trong hơn nửa tiếng đồng hồ, vạch ra thời gian và chuỗi bằng chứng về vụ phóng hỏa ở trạm thu gom phế liệu, sau đó ngừng uống một hớp nước.
Vụ án này vẫn chỉ là một vụ nhỏ, và nó xảy ra ở huyện Tây Hồng, cũng là quê hương của Lữ Hâm.
Văn trấn là nhà của ông bà ngoại Lữ Hâm. Gã ta cũng biết đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang, những khi ngứa tay, gã đã đến các thôn và thị trấn bên cạnh Văn trấn để phóng hỏa. Rốt cuộc, không ngờ đốt một vụ lớn, bèn sợ hãi bỏ chạy.
Tại huyện Tây Hồng, hầu hết thời gian Lữ Hâm đều tương đối ngoan ngoãn, nhưng gần đây, gã ta không kìm được nên đã hành động đốt trạm thu gom phế liệu, thiệt hại về tài sản chỉ khoảng 1.000 nhân dân tệ.
Trong hệ thống cảnh sát, vụ án nhỏ thế này nhiều vô kể. Một trạm thu gom phế liệu cháy không cần phải lập án.
Hiện tại, phá án theo kiểu phá xong rồi mới lập án... Tất nhiên đay là vấn đề Ngụy Chấn Quốc không xen vào được. Cho dù để ông ta lãnh đạo, thì bản thân cũng không có khả năng đưa một vụ án không rõ quy về ‘án phóng hỏa’, làm vậy đơn thuần chỉ khiến mình khó chịu.
Tất nhiên, nếu vụ án được giải quyết, bảo là phóng hỏa thì chính là án phóng hỏa, và điểm số được thêm vào bảng xếp hạng chiến lực, một điểm cũng không thiếu. Thậm chí vì nó là vụ án hàng loạt, số điểm tăng lên sẽ có bước nhảy vọt.
Ngụy Chấn Quốc nheo mắt lại, nhìn người thanh niên đối diện, trầm giọng nói: “Trừ vụ án này ra, hãy nói những vụ án khác.”
“Không còn nữa.” Lữ Hâm nhỏ giọng nói.
Ngụy Chấn Quốc cười phá lên: "Cậu nghĩ chúng tôi bắt cậu chỉ vì vụ án nhỏ cỏn con này sao? Nếu chỉ như vậy, tôi việc gì phải nửa đêm nửa hôm chạy cả trăm dặm đến phục kích ở nhà cậu?”
Căn cứ theo tính cách thường ngày của Lữ Hâm, gã có tám trăm kiểu nói chuyện để đối phó.
Nhưng khi gã động một chút, chiếc vòng sắt trên tay rung lên bần bật, cổ chân lúc nào cũng lạnh buốt.
"Tội phóng hỏa có thể bị kết án tối đa là 10 năm. Chà ... phóng hỏa trong luật hình sự là tội phóng hỏa. Nếu cậu phóng hỏa, hãy thành thật khai báo, đi vài năm, biểu hiện tốt một chút, có thể một hai năm nữa sẽ được ra. Còn nếu ngoan cố, không chịu giải thích, tôi sẽ báo cáo cho viện kiểm soát, hình phạt sẽ thay đổi, có khi 10 năm... Năm nay cậu mới 20 tuổi, 10 năm nữa, cậu sẽ 30 tuổi, 10 năm đẹp nhất trong cuộc đời của cậu ở trong tù, cậu có muốn không? "
Lữ Hâm khai ra vụ án nhỏ vì muốn dùng cái giá thấp nhất vượt qua vụ thẩm vấn này. Nhưng đối với đám người Ngụy Chấn Quốc, bọn họ dùng vụ án nhỏ này, để lật đổ từng viên domino một.
Cũng giống như kẻ lừa đảo, đầu điên họ sẽ để khách hàng ăn một số tiền nhỏ, rồi tiếp theo mới lừa một số tiền lớn.
Tâm lý Lữ Hâm đã dần mất khống chế, cơ thể nhịn không được chỉ muốn lao về phía trước, biết vậy chẳng khai gì thì hơn…Chỉ là giờ, gã không thể xác định, mình nên nói vụ nào thì hợp lý.
“Nói đi.” Giọng nói vô cùng áp lực của Ngụy Chấn Quốc rơi vào trong tai Lữ Hâm.
"Tôi ... tôi thực sự còn một lần nữa..."
Giọng nói Lữ Hâm càng ngày càng nhanh, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Tâm trạng giống như bỏ được thứ đang dày vò xuống, đuổi đi nỗi sợ hãi.
Ngụy Chấn Quốc dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Lữ Hâm. Ông chờ gã ta nói xong vụ án thứ hai, mới từ từ nói: “Tiếp tục đi.”
Lữ Hâm chật vật: “Không, tôi…”
“Vụ án này cậu còn nhớ không? Ngụy Chấn Quốc Từ trong chồng ảnh dày cộp, lấy một tấm ra cho Lữ Hâm xem lại, lần này là vụ án chiếc máy kéo bị cháy.
Cạnh vết cháy của chiếc xe đầu kéo có dấu vân tay của Lữ Hâm, đây là bằng chứng khá chắc chắn.
Lữ Hâm vô lực phản kháng, lại nhận thấy xấp ảnh Ngụy Chấn Quốc vừa lấy ra, đành phải tiếp tục giải thích.
Như Ngụy Chấn Quốc đoán, Lữ Hâm thuộc thành phần cực đoan, nhân cách phản xã hội. Từ khi còn nhỏ, gã đã thích đốt lửa, thường đốt những con côn trùng, khi lớn lên, thích phóng hỏa ở bên ngoài, cố ý đốt cháy một số vật dụng lớn và thậm chí cả nhà cửa.
Nhưng chính vì gã có sở thích phóng hỏa, nên địa điểm và phạm vi của đám cháy có xu hướng ngẫu nhiên, khiến vụ án khó phát hiện. Mà bản thân gây án chưa từng bị bắt, khiến tâm lý ngày càng tự tin.
Tuy nhiên, khi gã ngồi trên chiếc " Ghế hùm" lạnh lẽo, dũng khí được thổi phồng bao năm qua lập tức héo mòn như quả bóng bị chọc thủng, nhanh chóng xẹp đi.
...
Buổi tối.
Ngụy Chấn Quốc ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt đầy phấn khích, khuôn mặt đen nhẹm sáng loáng, mặc kệ cái bụng đói nhói lên từng cơn.
Án phóng hỏa là một trong 8 vụ trọng án, tuy giá trị của các vụ án do Lữ Hâm thụ lý tương đối nhỏ nhưng số lượng lại nhiều, tổng cộng có 5 vụ án đã được móc ra, một người gây ra 4, 5 vụ án đã nằm ở đỉnh tội phạm sơ cấp. Hơn nữa, có một vụ phóng hỏa thiệt hại lên tới cả triệu tệ.
Điều đáng tiếc duy nhất là vụ phóng hỏa ở khu rừng, hình như Lữ Hâm không làm, thêm vào đó là việc thiếu chứng cứ nên không thể bắt được trên đầu.
Nhưng dù sao thì việc tìm ra hàng loạt vụ phóng hỏa vẫn là một kết quả rất tốt. Theo cơ chế tính điểm của Bảng xếp hạng chiến lực, vụ phóng hỏa ở Văn trấn có giá trị 30 điểm. Các vụ án khác tùy theo tính chất vụ việc cũng có giá trị từ 20 điểm trở lên.
Bắt Lữ Hâm về quy án, còn nhận thêm từ 8 đến 10 điểm.
Tương đương với việc nói rằng sau khi tập hợp các vụ án này hoàn thành, về lý thuyết, Ngụy Chấn Quốc có thể tăng điểm cho Đội Cảnh sát Hình sự từ 50 đến 60 điểm chiến lực.
Thực tế thì ... Bởi vì các loại vụ án đều có giới hạn, nên đại đội cảnh sát hình sự sẽ nhận vào không thể nhiều hơn 60 điểm, nhưng số điểm này cũng cao đến bất ngờ rồi.
Số điểm này còn nhiều hơn Ngụy Chấn Quốc cố gắng phá án cả năm.
Cho dù xem xét nó từ góc độ nào, đây là cái bánh mà hôm nay ông trời vô tình đưa xuống, khiến ông cười không ngậm được mồm.
Ngụy Chấn Quốc nghĩ đến đoạn này, mà ánh mắt nhớ đến Lữ Hâm không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều.
Thật là một tên tội phạm ngoan ngoãn, nếu tất cả những tên tội phạm đều biết điều như vậy, thì cái nghề cảnh sát này đỡ vất vả không biết bao nhiêu lần.
Ngụy Chấn Quốc lại nhìn Giang Viễn, ánh mắt càng hiền lành hơn nữa: “Giang pháp y, phiền cậu dùng dấu vân tay trực tiếp giám định lại lần nữa.”
“Vâng.” Giang Viễn đồng ý rồi nhìn Vương Chung bên cạnh.
“Cùng nhau làm đi.” Vương Chung nhìn ánh mắt của Giang Viên, bèn trả lời một câu xem như đã hiểu.
Ngụy Chấn Quốc vui vẻ gật đầu nói thêm: “Vốn định mời các cậu ăn bữa cơm, không ngờ con gái lại đưa cơm qua đây. Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải tìm tôi đấy, đừng khách sáo.”
“Không khách sáo, không khách sáo.” Vương Chung nhanh chóng trả lời, rồi kéo Giang Viễn đi. Sau khi hai người đi được vài bước thì nhỏ giọng nói: “Cậu chú ý nhìn nhé, tôi thật sự không có thổi phồng. ”
Một lúc sau, một nữ cảnh sát nhanh chóng đi tới.
Nữ cảnh sát để tóc ngắn cá tính, làn da trắng nõn. Dưới môi trường toàn mấy lão già luộm thuộm, thật sự giống như ngọn hải đăng tỏa sáng giữa biển, dưới màn đêm tối mịt.
Cô đi đến đâu, cũng nhận được ánh mắt liếc nhìn. Cho đến khi, cô đến trước mặt Ngụy Chấn Quốc gọi một tiếng ‘cha’, rồi đưa một cặp lồng cơm qua cho ông ấy.
“Được rồi, lần sau không cần đưa nữa, cha tự lo được.” Ngụy Chấn Quốc nói xong, vui vẻ vẫn mở lồng cơm ra, cũng không quan tâm đó là đồ ăn ở nhà ăn mà cười tự đắc với mọi người rồi lại nói, hắn vỗ đầu nói: “Quên mất giới thiệu, Giang Viễn, đây là bác sĩ pháp y mới của đội chúng ta. Ngụy Âm, con gái tôi.”
“Xin chào.” Giang Viễn lễ phép gật đầu với Ngụy Âm.
“Có phải là cảm thấy không giống?” Ngụy Chấn Quốc chú ý tới vẻ mặt của Giang Viễn.
Giang Viễn nhìn Ngụy Chấn Quốc đang sầm mặt xuống, không khỏi nói: “Có thể là làn da giống mẹ…”
“Làn da mới là giống tôi.” Ngụy Chấn Quốc kéo áo trên người, lộ ra phần bụng nói: "Mặt tôi đen là do phơi nắng."