Từng chiếc xe cảnh sát lần lượt tiến vào khu dân cư, chẳng mấy chốc đã đã kéo băng cảnh báo xung quanh toà nhà số bốn.
Sau khi Nguỵ Chấn Quốc gọi mấy cuộc điện thoại với Hoàng Cường Dân, ông ấy lập tức chắp tay giao quyền chỉ huy hiện trường lại, chỉ là sắp xếp đám người Đinh Lan ngồi lên xe, trở về cục cảnh sát trước.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe khám nghiệm hiện trường của thành phố Trường Dương đã đến, các kỹ thuật viên cùng nhau đi vào.
“Tình hình bên dưới như thế nào?” Đội trưởng của đội khám nghiệm hiện trường Tào Châu Quyền cùng theo xe đến đây, vừa mặc quần áo và kiểm tra đồ đạc của mình vừa nhìn về phía đám người Nguỵ Chấn Quốc và Giang Viễn.
“Đã có một cảnh sát hình sự của chúng tôi tiến vào trong địa lao, những người còn lại đều không bước vào cánh cửa sắt cuối cùng, tôi đã kéo băng cảnh cáo ở đó rồi. Ngoài ra những dấu vân tay trên một số tay nắm cửa đã được xử lý bằng tăm bông.” Giang Viễn trả lời câu hỏi của đối phương một cách đơn giản.
Đội trưởng của đội khám nghiệm hiện trường Tào Châu Quyền là một người có khuôn mặt rộng, là một người đàn ông trung niên đẹp trai với dung mạo truyền thống, kiểu người dễ dàng dụ dỗ người khác và ngoại tình.
Ông ta không thể ngờ được rằng trước một vụ án lớn như thế này, Giang Viễn vẫn có thể kìm nén được không vào địa lao, không khỏi đánh giá cao liếc mắt nhìn một cái, lại xác nhận thêm: “Cậu hoàn toàn chưa tiến vào?”
“Chưa.” Giang Viễn trả lời.
“Không tồi, rất biết nhẫn nhịn.” Tào Châu Quyền gật đầu, một điều tra viên hiện trường ở dưới huyện biết khó mà lui đã không tồi rồi.
Nể mặt Giang Viễn hiểu chuyện như vậy, Tào Châu Quyền khách khí nói: “Vậy được rồi, lát nữa nếu các cậu nghĩ ra chuyện gì, cứ nói với tôi một tiếng.”
Giang Viễn nhìn đám người Đinh Lan đang ngồi trong xe cảnh sát bên ngoài cửa sổ, lại nói thêm: “Các anh có thể chuyển chiếc máy tính bàn rời xa vị trí chính giữa một chút, nhìn xem bên dưới có chôn thứ đồ gì hay không?”
Đội trưởng Tào Châu Quyền nhíu mày: “Chôn cái gì cơ?”
“Không biết, có thể là chôn thi thể chẳng hạn.” Giang Viễn cũng không úp úp mở mở, trực tiếp nói: “Không gian bên dưới rất nhỏ, vị trí trống rỗng kia tương đối rõ ràng, có lẽ người bị cầm tù cũng biết bên trong có cái gì, tôi chỉ đoán thôi, nhưng các anh có thể hỏi bọn họ một chút.”
“Tôi hiểu rồi.” Tào Châu Quyền thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đến lúc đó chúng tôi sẽ kiểm tra một chút, nếu nghĩ ra điều gì, cứ nói với chúng tôi.”
“Chuyện là…” Giang Viễn gọi Tào Châu Quyền lại.
“Hả?”
“Bên dưới tầng hầm ngầm thoạt nhìn không lớn lắm, nhưng khối lượng công việc không nhỏ chút nào, cho dù thể trạng của Đàm Dũng tốt đến đâu đi nữa, một mình đào hầm cũng rất khó khăn, ngoài ra, tôi thấy dấu vết đào bới khá hỗn loạn, cũng tương đối nông, không giống như một người đàn ông đang khoẻ mạnh làm ra…”
Lần này, Tào Châu Quyền đã cắt ngang câu nói của Giang Viễn, nói: “Cậu nghi ngờ Đàm Dũng đã yêu cầu những người phụ nữ bị cầm tù đã mở tầng hầm ngầm?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi… Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, đến lúc đó chúng tôi sẽ lấy được bằng chứng.” Nói đến đây, Tào Châu Quyền đã dứt khoát dừng động tác, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
“Chứng cứ chúng tôi nắm trong tay không nhiều lắm, kế tiếp phải nhờ ngài rồi.” Thực ra Giang Viễn còn muốn đi theo vào điều tra khám nghiệm, cũng tự tin rằng mình có thể làm tốt hơn so với những điều tra viên khác, nhưng thấy cảnh tượng bận rộn trước mắt, hắn cũng sáng suốt không mở miệng.
Lúc này Tào Châu Quyền cũng ý thức được Giang Viễn có chút không bình thường, chỉ trong vòng mấy câu ngắn ngủn, Giang Viễn chỉ cần thông qua quan sát đã có thể đào bới ra được những chứng cứ chủ yếu của vụ án, với trình độ này, không phải là một người không dám đi vào làm khám nghiệm hiện trường và biết khó mà lui có thể nói ra được.
Tào Châu Quyền tự hỏi rằng, bản thân mình của mấy năm trước, thậm chí là bản thân của hiện tại, có lẽ cũng sẽ không có sự kiên nhẫn giống như Giang Viễn. Việc cân nhắc đến công lao gì đó, sẽ đưa ra quyết định gì đó lại càng khó nói.
Với năng lực như vậy nhưng vẫn biết chờ đến khi đội khám nghiệm hiện trường được trang bị đầy đủ đến làm việc, Tào Châu Quyền lịch sự nói một tiếng cảm ơn với Giang Viễn, sau đó mới gọi học trò của mình đi xuống giếng.
Một điều tra viên khác mang theo đồ đạc trên lưng, hai người giống như Mario bị hỏng, vặn vẹo chui xuống giếng.
Chờ đến khi đám người kia đi xuống, Nguỵ Chấn Quốc mới đi đến, ngạc nhiên nói: “Bên dưới còn có thi thể sao?”
“Rất có khả năng, nhưng phải chờ đến khi đào ra mới biết được.” Giang Viễn ý thức được mình đã nói chậm, hỏi: “Có nên gọi cho đội trưởng Hoàng một tiếng không?”
“Cứ thế đi, nếu còn có vụ án giết người, càng phải giao cho bọn họ, tôi không thể đảm đương nổi.” Nguỵ Chấn Quốc lắc đầu, từ trước đến nay đội cảnh sát hình sự vẫn luôn không theo đuổi số lượng vụ án, về mặt lý luận, cũng không muốn phá những vụ án quan trọng, bởi vì có quá nhiều vụ án cần phải xử lý, mà áp lực và chi phí giải quyết những vụ án lớn lớn hơn rất nhiều so với phần thưởng.
Đội trưởng đội khám nghiệm hiện trường đã ở dưới tầng hầm ngầm một thời gian rất lâu, trong khoảng thời gian đó, các kỹ thuật viên không ngừng bận rộn lên lên xuống xuống.
Chờ đến khi Tào Châu Quyền trở về, khuôn mặt trung niên đẹp trai truyền thống đã bị mặt nạ phòng độc che đậy.
“Tìm được một thi thể, bước đầu phán đoán là thi thể của một người phụ nữ trẻ tuổi… Phía sau đầu bị tổn thương, chắc chắn là một vụ án giết người…” Đội trưởng đưa ra một lời giải thích đại khái, coi như đáp lại sự tự chủ của Giang Viễn.
Nguỵ Chấn Quốc hỏi: “Có tìm được dấu vết của Đàm Dũng không?”
“Vân tay, dấu chân, những điểm tinh dịch, rất nhiều.” Đội trưởng đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Nguy Chấn Quốc và Giang Viễn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng thả lỏng.
Mặc dù Đàm Dũng là một tên biến thái, nhưng ít nhất gã cũng không biến thái đến mức không bắn trần, càng không biến thái đến mức đeo bao cao su để bắn tinh, có thể nói chính là một tia sáng mờ nhạt trong cuộc đời tăm tối.
Trước mắt Giang Viễn cũng chậm rãi xuất hiện hệ thống nhắc nhở:
Nhiệm vụ hoàn thành: Đối chiếu toàn cảnh
Nội dung nhiệm vụ: Nguỵ Chấn Quốc cho rằng manh mối về vụ án mất tích của Đinh Lan 326 có thể nằm trong dấu vân tay trên xe đạp. Xin hãy tiến hành đối chiếu các dấu vân tay thu thập được trên chiếc xe đạp và thử phá án.
Phần thưởng nhiệm vụ: Nhân chủng học pháp y (LV3)
Giang Viễn bình tĩnh tiếp nhận.
Nhân chủng học pháp y là một trong những nhánh chính thức của pháp y học, nhưng so với bệnh lý học pháp y thì mức độ khó khăn thực tế của nó cao hơn nhiều.
Nếu dựa theo phân loại của người nước ngoài, ví dụ như nước Anh, Nhân chủng học pháp y được được xếp vào một ngành khoa học riêng biệt chứ không phải là y học, vì thế sinh viên theo học ngành Nhân chủng học pháp y ở nước Anh không có chứng chỉ hành nghề y tế.
Nếu dùng một cách dễ hiểu và phổ biến nhất để giới thiệu một số nhánh của pháp y, thường thấy nhất, cũng có nhu cầu cao nhất chính là bệnh lý học pháp y, nó giải quyết vấn đề về nguyên nhân cái chết, tức là “Người này chết như thế nào”.
Tiếp theo, nhánh được sử dụng phổ biến hơn chính là lâm sàng học pháp y, nó giải quyết các vấn đề về tổn thương cơ thể sống, tức là “Người ngày bị thương như thế nào?”
Thứ ba, chúng ta thường xuyên dùng đến vật chứng học pháp y, nó giải quyết các vấn đề về phân bố nhân thể và tổ chức nhân thể, tức là “Tại sao đống phân này lại thế này?”.
Nhân loại pháp y học có lẽ chính là kiến thức mà các bác sĩ pháp y không muốn dùng đến nhất, vấn về mà nó giải quyết thực chất là “Đây là cái gì?”. Bắt đầu từ câu hỏi cơ bản nhất, đây là người hay con khỉ nước, đây là phụ nữ hay đàn ông, đây là người già hay là thanh niên trẻ tuổi, v.v., đơn giản nhất “Đây là ai?”.
Về phương diện kỹ năng nhân chủng học pháp y của Giang Viễn không có gì để khen ngợi, hầu hết các sinh viên tốt nghiệp ngành pháp y đều như vậy, gần như tất cả mọi người đều dần dần học hỏi tích luỹ trong quá trình làm việc.
Giang Viễn nhìn đến kỹ năng mình vừa mới học được, thử thăm dò hỏi Tào Châu Quyền một câu: “Thi thể hôm nay, các anh giao cho bên nào làm khám nghiệm thi thể, tôi có thể tham gia được không?”
“Tôi sẽ hỏi giúp cậu một chút, nhưng có lẽ là không được.” Tào Châu Quyền ăn ngay nói thật, nói: “Trong một vụ án giết người, vốn dĩ chỉ cần thực hiện giải phẫu ở quận huyện là được, nhưng sức ảnh hưởng của vụ án này không nhỏ, các pháp y thành phố và pháp y quận huyện đều tham gia, tôi sẽ giúp cậu hỏi một chút.”
Dựa theo quy định về thẩm quyền cảnh sát ở tỉnh Sơn Nam, vụ án xảy ra ở nơi nào thì vụ án sẽ được giải quyết ở đó.
Cho nên thi thể này được phát hiện ở thành phố Trường Dương thì vụ án sẽ được giải quyết tại một quận huyện nhất định của thành phố Trường Dương, bình thường cục cảnh sát thành phố sẽ không trực tiếp lập án, bởi vì cục cảnh sát thành phố có liên quan đến viện kiểm sát thành phố và toà án nhân nhân cấp thành phố, sau khi tuyên án, màn sơ thẩm thứ hai sẽ phải toà án cấp cao là cấp tỉnh, mức độ phiền phức rất cao và cũng không cần thiết, hơn nữa sẽ bị mắng chết.
Tuy nhiên, trong cục cảnh sát thành phố Trường Dương có ba vị pháp y lão làng, từ trước đến nay chỗ nào xảy ra án mạng thì sẽ chi viện ở đó, một khi gặp được các vụ án liên quan đến nhiều mạng người và sức ảnh hưởng lớn thì bọn họ cũng sẽ tự mình cầm dao.
Nói tóm lại, trong lĩnh vực điều tra tội phạm, tình huống cùng nhau hợp tác rất nhiều, cho dù là ở các thành phố khác nhau, mối quan hệ cũng có thể được duy trì khá tốt, cái gọi là cảnh sát hình sự trên toàn thế giới là một nhà, mỗi khi mọi người phải bắt người hay phá án ở những nơi khác nhau, bọn họ có rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau.
Nhưng từ phương diện mối quan hệ giữa người với người, hầu hết các cảnh sát hình sự đều có xuất thân từ các trường cảnh sát và nhậm chức ở trong tỉnh, mà mỗi tỉnh thực chất cũng chỉ có một hoặc hai trường cảnh sát, ví dụ như tỉnh Sơn Nam chỉ có học viện Cảnh sát Sơn Nam, xét về nguồn gốc, cuối cùng tất cả mọi người đều là bạn học. Mọi người cùng nhau phá án, ăn thịt nước BBQ, uống rượu và cùng nhau hát bài “Tấm chắn màu vàng, nhiệt huyết đúc liền”, chỉ một giây sau đã khóc đến rối tinh rối mù.
Nguỵ Chấn Quốc cũng nhận được sự đồng ý của đội trưởng Hoàng Cường Dân mới liên lạc với đội điều tra tội phạm ở địa phương, mọi việc đã được bàn giao xong xuôi, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Coi như đã có một lời giải thích.” Nguỵ Chấn Quốc ngồi trở lại trong xe, chỉ cảm thấy cả người không có chút sức lực nào.
Giang Viễn chỉ có thể hiểu được một phần, thuận theo câu nói của ông ấy, hỏi: “Vụ án này, đã bị đè nén lâu lắm rồi?”
“Nói thế nào nhỉ? Vụ án này, năm đó cũng chỉ là một vụ án bình thường mà thôi.” Nguỵ Chấn Quốc nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Bao gồm cả tôi trong đó, đã nghĩ đến đủ loại tình huống, nhưng thực sự không thể nào ngờ được rằng lại gặp phải một tên biến thái như thế này, đúng là ác ma trên nhân gian.”
“Cuối cùng cũng được phá rồi.”
“Ừ.”
“Vậy thì thoải mái đi, ít nhất, hôm nay chúng ta đã phá án xong.” Giang Viễn cố gắng điều chỉnh cảm xúc của Nguỵ Chấn Quốc.
“Đúng vậy.” Nguỵ Chấn Quốc nở một nụ cười vô cùng khó xem: “Bà xã của tôi năm xưa, cũng mất tích.”