• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất Mộng Phù Sinh - Sống lại sau một giấc mộng.

***

Năm Thái Khang thứ mười chín, Tây Sở diệt Đông Tề, trở thành đế quốc mạnh nhất trong Cửu Châu. Nhưng Bình Dương công chúa Lý Cẩn của Tây Sở quốc cùng Bành Thành vương Lý Khang tranh quyền, mưu đồ giành ngôi vị Trữ quân.

Bành Thành vương là vị nhi tử thứ ba của Thái Khang đế, từ nhỏ đã thông tuệ, giỏi văn lẫn võ, lại biết dùng hiền tài tướng sĩ, có vây cánh đông đảo trên triều đình, vì vậy mà từ từ lấn quyền. Vì muốn cân bằng lại cục diện biến chuyển trong triều, Thái Khang đế quyết định gả Bình Dương công chúa Lý Cẩn cho vị tướng tâm phúc của Bành Thành vương là Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc.

Vào ngày đại hôn, Bình Dương công chúa muốn lôi kéo Phò mã về phe mình nhưng lại bị cự tuyệt, thế là từ đó nàng ghi hận trong lòng, quyết định khai trừ Phò mã.

Sau khi Đông Tề bị diệt, Tây Sở dựa vào thành Tương Dương mà ép thẳng đến Vị Thủy, Bắc Yến không thể chống trả, vì vậy việc thiên hạ thống nhất chỉ là chuyện sớm muộn.

— Tại biên cảnh phía bắc của Tây Sở - Vị Thuỷ —

Gần vào cuối thu nên khung cảnh trong Sở quốc đã dần chuyển sang lạnh lẽo. Dưới chân núi, một vị đạo sĩ đang ngồi trong lương đình đánh đàn, lư hương đặt bên trên toát ra luồng khí hư ảo.

Vị đạo sĩ gãy dây đàn vài cái, từ trong núi truyền ra tiếng hát vừa bi tráng lại thê lương: "Gió vi vu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ vừa đi hề không trở lại."

*Gió vi vu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ vừa đi hề không trở lại: Gió lay động mặt nước lạnh, tráng sĩ đã đi liền không trở lại.

Phía dưới chân núi, hoa Bỉ Ngạn nở rộ đỏ thẫm trong cuối thu, vừa yêu diễm lại vừa mê hoặc.

Một góc trong phía lương đình nghỉ mát, một người mặc áo giáp của tướng quân đang đứng yên hứng gió, vết sẹo nổi bật hiện rõ trên khuôn mặt mang đầy vẻ tang thương. Nàng đắm chìm nhìn về phía nam, chính là hướng chỉ về Sở Kinh.

"Đã quyết định rồi sao?" Tiếng đàn dần dần dừng lại, đạo sĩ ngắm nhìn bóng lưng cô tịch của nàng.

Nàng xoay người, cầm lấy mũ giáp trên bàn lên, nhẹ nhàng thoải mái trả lời một câu: "Ừm."

"Ngươi biết rõ, đây là con đường chết." Đạo sĩ cau mày.

Đạo sĩ biết rõ không còn cách nào có thể ngăn cản được nàng, thế là hắn lấy một bầu rượu ra: "Uống đi."

Nàng nhìn đạo sĩ mà cười sang sảng, đã ngang dọc trên sa trường gần chục năm, gây ra oán thù vô số, vậy mà nàng lại chỉ có duy nhất một người bằng hữu là hắn, nghĩ vậy nàng tiếp nhận lấy bầu rượu: "Thế nào? Muốn làm lễ tiễn đưa ta sao?"

Đạo sĩ không nói gì, chỉ là sau khi nhìn nàng uống rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Có lẽ nó có thể bảo vệ cho ngươi một mạng."

Đối với câu nói của đạo sĩ, nàng tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi tới: "Ngươi nói xem, một đời người ngăn ngắn chỉ mấy chục năm, rốt cuộc là vì cái gì đây?"

"Có người vì quyền, có người vì danh, có người vì lợi." Đạo sĩ trả lời: "Còn có người là vì người trong lòng."

Nàng im lặng suy nghĩ một hồi, chợt đội mũ giáp lên sau đó ra khỏi lương đình. Nàng đi thẳng đến trước con ngựa, nhìn dòng sông lớn trước mắt: "Ta sinh ra ở bụi trần, là nơi tồn tại thấp kém nhất thế gian này. Có lẽ vì vậy mà cả đời ta chỉ muốn truy cầu danh lợi, ta khao khát muốn đòi lại địa vị và thân phận bình đẳng. Thậm chí, ta còn muốn có được thứ lớn hơn."

"Thiên hạ này xưa nay không thể nói được hai chữ bình đẳng a, chỉ với sức lực của một mình ngươi, làm sao có thể thay đổi được đây." Đạo sĩ lại nói: "Coi như có đập vỡ xây lại, thì cũng không có cách nào thay đổi được."

"Coi như Bình Dương công chúa có tình ý với ngươi, nhưng từ lâu nàng đã bị quyền lực mê hoặc, sao có thể nghe theo lời giải thích của ngươi chứ?"

"Hạt bụi nhỏ bên trong thế gian này, ta nguyện vì nàng mà tẫn." Nàng nắm chặt dây cương, cũng không đáp lời đạo sĩ mà ngửa mặt lên trời cười to, sau đó vó ngựa rời đi: "Đi!"

Nàng khư khư cố chấp như vậy khiến đạo sĩ tức giận đến mức xém nữa đã đập vỡ đàn: "Rõ ràng là người ngu ngốc, không biết gì còn học theo người khác ngâm thơ." Sau đó nhìn hình bóng nàng phía trên núi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất sau một vừng màu đỏ, màu đỏ của hoa Bỉ Ngạn.

Đạo sĩ bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Số mệnh như vậy, ngươi cuối cùng vẫn là trốn không thoát a."

***

-- Sở Kinh --

Bởi vì một lá thư bí mật của Bình Dương công chúa, Tiêu Hoài Ngọc đang từ ngàn dặm phía biên cảnh Tây Sở liền chạy về Sở Kinh.

Bình Dương công chúa trước nay cao ngạo, cho dù đã gả cho Đại tướng quân danh chấn thiên hạ đã diệt Đông Tề này, nhưng tính tình vẫn như cũ.

Sau khi gả đi, Bình Dương công chúa liền ở lại dinh thự của Phò mã, cũng chính là quân trạch của Đại tướng quân. Nhưng từ sau khi nàng chuyển đến đây ở, chủ nhân của tòa dinh thự này đã không còn là Tiêu Hoài Ngọc nữa.

Tất cả mọi thứ bên trong cũng đều theo ý Bình Dương công chúa mà thay đổi toàn bộ, tất cả đều làm theo sở thích của công chúa.

Quân trạch của Đại tướng quân trước nay điều hiu, xơ xác, bây giờ đã chứa đủ mọi loại hoa cỏ.

Mỗi ngày có rất nhiều người vào ra nơi này, có gián điệp của Bình Dương công chúa, cũng có các trọng thần trong triều. Nhưng chỉ có duy nhất về mặt quân sự, nàng lại không thể nào nhúng tay vào.

Bởi vì các nhánh quân của Tây Sở trừ một nửa đang nằm trong tay Tiêu Hoài Ngọc và Bình Thành vương Lý Khang ra, thì một nửa còn lại đều nằm trong tay Hoàng đế.

"Công chúa, Phò mã đã trở về." Thị nữ đứng ở trước cửa bẩm báo.

Bình Dương công chúa Lý Cẩn nằm trong bồn tắm, khẽ mở hai mắt ra nói: "Gọi nàng vào đi."

Tiêu Hoài Ngọc đi theo thị nữ tới trong viện, nơi này vốn dĩ là vị trí của thư phòng, nhưng hiện tại nhìn thấy hơi sương từ trong phòng toát ra, nàng có chút do dự.

Thị nữ đẩy cửa ra, Tiêu Hoài Ngọc vừa bước vào liền bị hơi nước lấp kín, xung quanh bồn tắm chỉ có duy nhất một liêm trướng mỏng manh che đạy.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn thân thể như ẩn như hiện trong bồn tắm, tầm mắt không thể dời đi, đứng im đáp: "Công chúa."

"Đại tướng quân bận chuyện quân vụ, sao đột nhiên lại rảnh rỗi trở về rồi?" Lý Cẩn từ từ đứng lên.

"Đây là lần đầu tiên, công chúa chủ động triệu ta về kinh." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

Vô số giọt nước từ trên làn da trắng mịn rơi xuống khi nàng rời khỏi bồn tắm.

Da thịt hoà lẫn vào làn nước, hình ảnh này khiến nhịp tim của Tiêu Hoài Ngọc không ngừng gia tăng, lần này so với lần đầu tiên nàng đứng trên chiến trường còn căng thẳng hơn.

Câu trả lời của nàng khiến Lý Cẩn có chút bất ngờ, nhưng như vậy lại vừa vặn hợp tình hợp lý.

"Sao vậy? Phò mã cũng ngại sao?" Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang né tránh ánh mắt mình: "Không phải ngươi muốn sao?"

Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Lý Cẩn, nhưng khi lời nói đến bên miệng, nàng lại không biết nên nói như thế nào.

Lý Cẩn rót đầy chén rượu: "Ngươi và ta vốn là phu thê."

Lúc này Tiêu Hoài Ngọc không nhận, Lý Cẩn liền nói: "Đây là để bồi thường cho ngày đại hôn hôm ấy ta đã ném rượu giao bôi đi."

"Ngày ấy, thứ công chúa đã ném đi,..." Tiêu Hoài Ngọc tiếp nhận rượu trên tay, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Còn có trái tim của Hoài Ngọc ta."

Lý Cẩn rơi vào trầm mặc, tuy rằng trong phòng có đốt lửa than, nhưng Tiêu Hoài Ngọc vẫn cởi y phục trên người xuống phủ thêm cho nàng.

"Hoài Ngọc chỉ muốn hỏi một câu, lẽ nào công chúa đối với Hoài Ngọc ta không có nửa phần tình cảm nào sao?" Rượu vừa vào bụng liền có tác dụng, đến cả người có tửu lượng tốt như Tiêu Hoài Ngọc cũng xém nửa trụ không nổi.

Đối mặt với câu hỏi của nàng, Lý Cẩn nhắm mắt mà nói: "Ngươi và ta vốn chính là địch, bệ hạ vì muốn ngăn chặng hậu hoạn nên mới gả ta cho ngươi."

"Vì vậy nên công chúa trước nay đều chưa từng thấy Hoài Ngọc vừa mắt, trước đây như vậy, bây giờ...vẫn vậy." Tiêu Hoài Ngọc lại nói.

"Bành Thành vương...nhất định phải chết." Trong mắt Lý Cẩn vừa lộ ra sát ý vừa nói.

"Nhưng nàng không phải Thái tử." Tiêu Hoài Ngọc đỏ viền mắt áp sát một bước nói.

"Vậy thì sao?" Lý Cẩn nói: "Nếu hắn có năng lực này, chắc chắn sẽ trở thành trở ngại."

Thuốc theo rượu vào trong người đã từ từ phát huy tác dụng, lại thêm Lý Cẩn đang dần tiến gần nàng. Tiêu Hoài Ngọc lúc này có thể ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng phát ra từ trên người nàng, kích thích khứu giác như vậy khiến tác dụng của thuốc tăng nhanh, sau đó cơ thể đột nhiên nóng ran, dục vọng trong người cũng nhang chóng phát tán.

Đầu óc vốn dĩ đang tỉnh táo, nay lại bị dục vọng áp chế khiến nàng khó mà kiềm chế: "Ngươi đã bỏ gì vào trong rượu?" Tiêu Hoài Ngọc theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Lý Cẩn tiếp tục áp sát không tha: "Phò mã cho rằng là cái gì? Là thuốc độc sao?"

Sợ không thể khống chế được nữa, Tiêu Hoài Ngọc chỉ đành phải tiếp tục lùi về sau, cuối cùng lại vấp phải chiếc ghế sau lưng mà ngã ngồi xuống. Thấy nàng tránh né như vậy, Lý Cẩn cực kỳ không vừa ý, ngón tay nóng ấm nhẹ nhàng trêu chọc chiếc cầm trơn nhẵn của nàng: "Không phải ngươi muốn sao? Ta cho ngươi."

Bị ép đến không thể né được nữa, Tiêu Hoài Ngọc mạnh mẽ dang tay, trong nháy mắt đã ôm Lý Cẩn vào lòng: "Đây là ngươi ép ta."

Đã từng từ trong đóng xác chết mò dậy suốt mười mấy năm, sức lực của Tiêu Hoài Ngọc nhanh như vậy khiến Lý Cẩn trong phút chốc có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh trở lại.

Cho dù là do với nam tử hay là nữ tử, tướng mạo của Tiêu Hoài Ngọc đều rất bình thường, Lý Cẩn thân là công chúa của Tây Sở, tất nhiên đã từng gặp được nhiều người đẹp mắt. Nhưng bản thân nàng lại không ghét Tiêu Hoài Ngọc, điều này cũng không biết là tại vì sao.

Có thể có được vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng ẩn sâu phía trong đó lại là sự lợi dụng, xảo trá, duy chỉ có lòng của Tiêu Hoài Ngọc là thật sự.

Đã đấu tranh nhiều năm như vậy, nàng cũng muốn để bản thân phóng túng một lần. Lý Cẩn thuận thế ngồi trên đùi Tiêu Hoài Ngọc, nhìn vết sẹo trên khuôn mặt nàng, không nhịn được mà đưa tay lên sờ. Nàng đây không phải vì đau lòng, nhưng lông mày vô thức nhíu lại, hỏi: "Vết thương trên mặt này của phò mã, là vì sao mà có?"

Đầu ngón tay vuốt ve vết thương, sau đó lại chống người muốn nói chuyện với Tiêu Hoài Ngọc: "Hừ, nghĩ tới đã tức, chính là vì *dư nghiệt ở Đông Tề kia."

*Dư nghiệt: đảng loạn còn dư lại.

"Vị công chúa...Đông Tề kia, là ý chỉ của bệ hạ." Tiêu Hoài Ngọc né tránh nói.

Nghe được lời giải thích đường hoàng của nàng, Lý Cẩn liền che miệng nở nụ cười. Chỉ là nàng không biết, nàng cười như vậy càng khiến cho thân thể dưới y phục đơn bạc kia tăng thêm vài phần yêu diễm, vô tình quyến rũ người kia: "Nhìn như vậy a, Tiêu tướng quân so với đám nam tử háo sắc ngoài kia cũng không có gì khác biệt."

Câu nói của Lý Cẩn tựa hồ đã khiến Tiêu Hoài Ngọc tức giận, nàng bỗng vươn thân mình ép Lý Cẩn trên ghế, một tay đỡ lấy gáy ngọc của nàng: "Công chúa biết Hoài Ngọc làm sao mới đi được đến ngày hôm nay không?"

"Công chúa đã từng biết không? Những nữ tử sinh ra đã ở địa vị thấp nhất trên thế gian này, chỉ có thể bất đắc dĩ mà chịu đựng thống khổ, các nàng bị xem như vật phẩm để giao dịch, cố gắng khổ sở giãy dụa trong vũng bùn,..." Tiêu Hoài Ngọc đỏ mắt mà nói, sau khi ý thức sắp bị mất khống chế, nàng thu tay về, tầm mắt đang đặt trên người Lý Cẩn cũng dời đi.

"Công chúa có thể nói tất cả những điều không đúng về Hoài Ngọc, nhưng đừng so sánh ta với đám nam nhân dối trá kia."

"Ta là nữ tử, cho dù trên người có mặc chiến giáp, ta cũng chưa bao giờ quên điều này." Tiêu Hoài Ngọc lần thứ hai nhìn về Lý Cẩn: "Ta muốn cùng công chúa làm như vậy."

Lý Cẩn tựa hồ thấy được biểu hiện khác biệt trong mắt của nàng.

Không một ai biết, Tiêu Hoài Ngọc đã từng là một kẻ ti tiện như thế nào, cũng không ai biết nàng làm thế nào mới có thể tiến đến bước đường hôm nay.

Sinh ra tại thời đại này chính là bất hạnh của nàng, nhưng tương tự, chính là thời đại này đã khiến nàng trở nên như vậy.

"Ngươi tức giận rồi sao?" Lý Cẩn vẫn như bình thường, tiếp tục trêu ghẹo, nàng chống đỡ tiến đến bên tai Tiêu Hoài Ngọc, nhẹ giọng nói: "Nếu cái gì ta cũng không biết, Phò mã nghĩ rằng ngươi có thể bước qua được cánh cửa này sao?"

Thấy Tiêu Hoài Ngọc vẫn còn đang khắc chế, Lý Cẩn lại lẩm bẩm nói: "Sợ trước sợ sau, này không phải tác phong của Đại tướng quân a."

Mùi hương trên người Lý Cẩn thoang thoảng, bên tai lại bị khiêu khích, Tiêu Hoài Ngọc cuối cùng cũng không thể kiềm chế được bản thân.

"Tiêu lang..." Lý Cẩn dơ tay nhẹ nhàng vuốt qua ngực của nàng: "Tối nay, hẳn là ngày tốt."

...

***

Xao động trong lòng bị ngọn lửa dục vọng đốt cháy.

Một đêm phiên vân phúc vũ, Tiêu Hoài Ngọc buông bỏ tất cả phòng bị, mệt mỏi ngã trên giường nhỏ.

Chỉ là hôm sau tỉnh dậy, Lý Cẩn dường như đã quên mất đêm qua nàng đã vui thích thế nào, liền truyền lệnh trục khách đối với Tiêu Hoài Ngọc.

"Võ tướng tự ý về kinh là trọng tội, ngươi nên rời đi." Lý Cẩn lạnh lùng nói, tầm mắt cũng chưa từng nhìn đến trên người nàng.

Tiêu Hoài Ngọc đứng đó ngưng thần một lúc lâu, cuối cùng chỉ chấp tay nói bốn chữ: "Công chúa, bảo trọng."

"Đi!"

Một trận móng ngựa, Tiêu Hoài Ngọc phủ thêm áo bào đen bên ngoài, nhanh chóng rời đi Sở Kinh.

"Công chúa, người cứ như vậy mà để Phò mã rời đi sao?" Thị nữ đứng ở một bên không hiểu nói: "Vậy là thả hổ về rừng a."

"Nàng không ra được Sở Kinh." Lý Cẩn lạnh lùng nói.

***

Tiêu Hoài Ngọc đang trên đường chạy đến biên cảnh Vị Thủy, đột nhiên một nhánh Cấm quân liền bao quanh nàng lại trong núi.

"Quế Dương vương không chiếu về kinh, đây là muốn mưu phản sao?" Thống lĩnh của Cấm quân là Trung Lĩnh quân từ phía sau ngàn kỵ binh bước lên phía trước, dáng vẻ cao cao tại thượng, ngẩng đầu chất vấn.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cấm quân là do Trung Lĩnh quân và Trung Hộ quân cùng nhau thống lĩnh. Quế Dương vương là tước phong của Tiêu Hoài Ngọc sau khi diệt được Đông Tề.

Trung Thị trung tỉnh là tiền thân của Nội Thị tỉnh, do hoạn quan đảm nhận.

Bình Dương công chúa tuy rằng tàn nhẫn, nhưng lại dóc lòng nâng cao địa vị nữ tử trong thời đại nam tôn nữ ti này, vì vậy mới xảy ra chuyện đoạt quyền.

Tiêu Hoài Ngọc mặc dù đã danh thành công toại nhưng vẫn cảm thấy thế gian này đối xử không công bằng với nữ tử. Hai nữ tử cùng chung ý niệm, chỉ là một người sinh ra đã ở địa vị cao nhất, một người lại ở địa vị thấp kém nhất.

Vì vậy truyện này sẽ thiên về chủ nghĩa của nữ giới.

Ngoài ra còn đề cử thêm hai tác phẩm khác của tác giả và <Nữ Thứ Vương>

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang