• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù là Lý Tuyên hay Lý Khang, quan hệ của hai người bọn họ và Lý Cẩn dường như cực kỳ căng thẳng, dù có gặp nhau, nhưng cũng chỉ nói vài đôi câu liền mỗi người mỗi ngã. Chỉ có Lý Tuyên đúng là đã nói chuyện với Lý Cẩn nhiều hơn một chút, nhưng sau đó cũng bị Lý Khang kéo đi.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn nàng lạnh lùng đối với huynh đệ ruột thịt của mình, thậm chí còn là căm hận, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình.

Bởi vì phụ mẫu trọng nam khinh nữ, vì vậy mới khiến mối quan hệ giữa nàng và đệ đệ dần dần trở nên lạnh lẽo.

"Không phải Bành Thành vương là chủ nhân của ngươi sao? Sao đến cả trường cung được ngự ban cũng không cho hắn xem đây?" Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang dẫn ngựa mà hỏi.

Nàng lấy trường cung ra, xoa xoa nhẹ trên thân cung: "Bởi vì công chúa không thích hắn."

"Cung này là của ngươi, ta thích hay không có liên quan gì tới hắn?" Lý Cẩn hỏi.

"Cung này là di vật của ngoại tổ công chúa, lúc kể về quá khứ của nó, trong mắt người có vẻ thương cảm. Như vậy đã thấy công chúa quý trọng nó, mà Bành Thành vương thích nó là bởi vì ngưỡng mộ chủ nhân trước của nó, không giống nhau." Tiêu Hoài Ngọc giải thích: "Chủ nhân của trường cung này hẳn là rất yêu thương đích tôn nữ của hắn, vì vậy công chúa mới có vẻ mặt như vậy. Nếu đã như vậy, người mà công chúa không thích, hẳn là chủ nhân của nó cũng vậy. Tuy cung này là được bệ hạ ân điển, thế như chủ nhân trước đó, Hoài Ngọc không dám quên."

Lý Cẩn ngồi trên lưng ngựa, bắt đầu có cái nhìn mới về Tiêu Hoài Ngọc. Da dẻ ngăm đen, dường như cũng có chút tinh tế, mà lời nói này càng khiến nàng nóng lòng lôi kéo hơn là diệt trừ.

"Còn có một việc, ta nhất định phải nói với ngươi. Vào mùa thu năm ngoái khi Tề Sở khai chiến, ở Vân Mộng đã hứng chịu một trận lũ lụt." Lý Cẩn nói rằng: "Nước trong hồ đồng loạt dâng cao, đã nhấn chìm rất nhiều người và nhà cửa."

Tiêu Hoài Ngọc đang dẫn ngựa, đột nhiên quay đầu lại hỏi: ""Lũ lụt?"

"Bởi vì đại quân đến biên cảnh phía đông kháng Tề đa phần đều là được điều động từ Kinh Châu tới, vì để lòng quân vững chắc, cho nên tin tức về trận lũ lụt này đã bị triều đình ép xuống,..." Lý Cẩn lại nói: "Người nhà của ngươi đều không sao, chỉ là...vị trưởng tỷ đã xuất giá kia..."

- --

- - Nửa tháng trước --

"Hộ tịch của Tiêu Hoài Ngọc nằm ở nơi hẻo lánh tên là Vân Mộng, vào mùa thu năm ngoái ở đó đã xảy ra lũ lụt, không ít người đã chết đuối. Lúc đó lại là khoảng thời gian Tề Sở ngừng chiến căng thẳng, vì vậy triều đình đã đè tin tức này xuống. Đa số bách tính ở đó đều đã dời đi nơi khác, mật thám dựa vào danh sách mà châu huyện cung cấp, tìm đến người mà công chúa muốn tìm. Bọn họ đã chuyển đến huyện Cảnh Lăng, năm ngoái Sở quốc đại bại ở An Châu, chỉ có tin chết trận được truyền trở về. Hơn nữa, bởi vì việc ban thưởng tước lộc cho người giành được công huân có liên quan đến chuyện thu hoạch, lúc đó quân khố lại đang thiếu hụt, vì vậy cũng chưa từng phân phát cho bọn họ. Bởi vậy tất cả mọi người đều cho rằng, toàn bộ binh lính mới nhập ngũ đều đã chết trận, vì vậy người nhà của hắn cũng không biết hắn còn sống, cũng không biết hắn đoạt được công huân." Cung nhân thuật lại tin tức thăm dò được với Lý Cẩn.

"Tình huống trong nhà hắn như thế nào?" Nàng hỏi.

"Phụ mẫu vẫn còn, vốn dĩ có bảy người, nhưng trên hộ tịch chỉ điền có bốn."

"Sở quốc thu thuế theo đầu người, lại đang trong lúc binh hoang mã loạn, những bách tính nghèo khổ này tất nhiên sẽ tìm cách che giấu." Nàng than thở: "Nhưng dù như vậy, cũng khó thoát khỏi được số thuế má kia."



"Vị trưởng tỷ đã xuất giá kia, không may đã chết trong trận lũ lụt cùng với cả nhà trượng phu nàng, Tiêu gia lại sống dưới chân núi, vì vậy mới may mắn thoát khỏi. Hắn còn có một đệ đệ và muội muội, thế nhưng lại chưa từng được nhập vào hộ tịch." Cung nhân lại nói.

"Tên của hắn, là thế nào?" Lý Cẩn lại hỏi.

"Lúc ghi danh tòng quân, hắn đã đổi tên, hình như không phải do phụ mẫu đặt cho." Cung nhân trả lời: "Đám quan địa phương ở Kinh Châu vô cùng lơ là, lúc ghi chép danh sách cũng không nghiêm túc, chỉ cần người tòng quân báo hộ tịch có bao nhiêu người là được, cứ như vậy người nhà của tân binh sẽ được giảm thuế một nửa."

"Đột nhiên đổi tên sao?" Lý Cẩn cảm thấy kỳ lạ.

"Dường như là do phụ mẫu chỉ yêu thương vị đệ đệ kia." Cung nhân chợt nói: "Vì vậy hắn mới tòng quân, để thoát khỏi Tiêu gia."

"Nếu thật sự yêu thương vị đệ đệ kia như ngươi nói, vậy sao còn để hắn tòng quân đây?" Lý Cẩn hỏi ngược lại: "Ngươi cũng biết, ở Sở quốc không có hộ tịch thì đến nửa bước cũng khó đi, thậm chí là làm nô tỳ, bị người khác giết cũng chỉ có thể chết trong im lặng."

"Còn có một chuyện, công chúa." Cung nhân nhìn nàng.

"Nói."

"Tiểu muội của Tiêu Hoài Ngọc có vẻ ngoài đẹp mắt, sau khi đến huyện Cánh Lăng đã bị nhi tử của Huyện úy nơi đó nhìn trúng. Bọn họ lấy chuyện Tiêu gia vì trốn tránh thuế của triều đình mà cắt xén số người trong nhà được ghi trên hộ tịch ra áp chế, muốn nạp vị muội muội kia làm thiếp thất. Tiêu thị không muốn, phụ mẫu lại bức ép, vì vậy đã nàng lao mình xuống hồ để tự sát, nhưng cũng đã được cứu trở về, chuyện chỉ mới xảy ra vào hôm qua." Cung nhân nhỏ giọng nói.

"Nào có lí đó!" Nghe được đến đây, lửa giận trong mắt nàng đã không cách nào kìm chế. Nhớ đến trước đó chính mình bị biến thành vật kết thông gia với Tề quốc, nàng liền không chịu được cảnh người khác xem nữ tử như vật phẩm để tặng người như thế.

- --

- - Quận Cánh Lăng - Huyện Cánh Lăng --

"Minh phủ, khoảng thời gian này trong huyện không được yên ổn lắm. Hôm nay, việc truy bắt trộm cướp thôi đã có hơn mười người."

Huyện lệnh Cánh Lăng cầm bút viết trên thẻ trúc một lát, sau đó nghĩ tới cái gì đó, lại ngẩng đầu lên hỏi: "Hôm nay trong nhà Ngô huyện úy có chuyện vui, sao còn tự thân dẫn người ra ngoài thành bắt trộm a?"

"Chỉ là khuyển tử nạp thiếp mà thôi, không phải chuyện lớn gì." Ngô huyện úy trả lời.

Một con ngựa đột nhiên lao đến, hộ vệ cuống quít chạy vào báo tin: "Huyện lệnh, ngoài huyện có người muốn gặp ngài, hắn tự xưng là người từ Sở Kinh tới."

"Sở Kinh?" Huyện lệnh cùng Ngô huyện úy nghe xong liền giật mình, còn chưa để bọn họ chạy ra nghênh đón, người bên ngoài đã tiến vào.

"Người phương nào lại tự tiện xông vào huyện?" Vài tên hộ vệ ngăn người nọ lại.

Huyện lệnh cùng Ngô huyện úy từ bên trong đi ra, thấy người trước mặt mặc áo bào quý giá, vì thế liền cho lính lui lại: "Các hạ là...?"

Vị nam tử trước mắt coi thường bọn họ một chút, sau đó liền bước vào bên trong. Hai tên còn lại liền kinh ngạc nhìn nhau, sau đó liền nhanh chóng theo sau.

Nam tử lấy một khối Kim phù ra: "Ta là tướng lĩnh dưới trướng của Đại tướng quân Trần Văn Thái."

Hai người bọn họ không biết Kim phù trong quân, nhưng sau khi nghe thấy cái tên kia, bọn họ liền vội vã quỳ xuống: "Hóa ra là Tướng quân đại giá quang lâm."

Nam tử dứt lời liền ngồi xuống vị trí của Huyện lệnh: "Nghe nói, có không ít lưu dân chuyển đến huyện Cánh Lăng?"

"Đúng vậy, phía tây nam ở Vân Mộng xảy ra lũ lụt, triều đình liền sắp xếp cho bọn họ chuyển đến huyện Cánh Lăng này." Huyện lệnh trả lời thành thật, còn muốn trình danh sách của những lưu dân lên.

"Có phải còn có một nhà Tiêu gia cũng từ Vân Mộng chuyển đến huyện này không?" Nam tử không quan tâm, chỉ tiếp tục hỏi.



"Tiêu gia?" Huyện lệnh suy nghĩ một lát: "Những người mang họ Tiêu ở đây cũng không ít."

"Vậy sao?" Nam tử liền liếc mắt nhìn Huyện úy: "Ta nghe nói, trong huyện có người trắng trợn cướp đoạt nhi nữ."

Huyện úy nghe xong, liền bắt đầu trở nên hoảng sợ: "Tướng...tướng quân."

Huyện lệnh nhìn ánh mắt của hắn, chợt nhớ tới chuyện vui của nhi tử Huyện úy hôm nay, vị thiếp kia vừa vặn mang họ Tiêu, vì vậy hắn liền trừng lớn hai mắt: "Ý của Tướng quân là gì?"

Nam tử đưa tay ra, ngoắc ngoắc Huyện lệnh, hắn liền đi lên cúi người.

"..."

Trải qua vài câu nói thầm, Huyện lệnh hoảng sợ đến biến sắc: "Hiệu úy?"

- --

Buổi tối ở nông thôn như huyện Cảnh Lăng này vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông trống tràn ngập trước nhà tranh. Tựa hồ đang tổ chức tiệc vui, nhưng ngoại trừ chủ nhân, lại không có khách đến.

"Tứ nương, nếu ngươi không chịu gả, vậy thì trong huyện liền sẽ trị tội chúng ta, ngươi đây là muốn bức cả nhà chúng ta vào chỗ chết sao?" Tiêu mẫu lao vào trong phòng, khẩn cầu nói với nữ nhi đang cầm kéo chỉa vào cổ chính mình.

Nàng nhìn mẫu thân của mình, nhớ lại đêm trước khi tỷ tỷ rời đi, lã chả rơi lệ: "A tỷ bị các ngươi bức chết, bây giờ các ngươi lại muốn bức ta."

Ngoài phòng, Tiêu phụ ngăn cản nhi tử đang muốn xông vào: "Tam lang."

"A gia không phải đã đáp ứng a...a huynh rồi sao, chỉ cần nàng tòng quân rồi, người sẽ không bức muội muội xuất giá nữa sao?" Tiêu tam lang nhìn Tiêu phụ, nói.

"Một nhà chúng ta chuyển tới huyện Cánh Lăng này, không quen ai, nếu lại để Quan huyện ghi thù, sau này chúng ta còn sống được sao?" Tiêu phụ nhắc nhở: "Tuy rằng nhi tử của Huyện úy đi đứng bất tiện, nhưng nhà hắn dù sao cũng là quan chức. Muội muội ngươi được gả qua đó, có Huyện úy chăm sóc, nhà chúng ta mới có thể sống được ở huyện Cảnh Lăng này a."

Tiêu tam lang nghe lời Tiêu phụ, cảm giác bản thân vô cùng uất ức: "Đầu tiên là Đại tỷ, sau đó lại là...lại là huynh trưởng, bây giờ lại đến tiểu muội. A gia để các nàng ra đi như vậy, chúng ta có thể dễ chịu sao?"

Tiêu phụ rơi vào trầm mặc: "Nếu muội muội ngươi không muốn gả qua đó, Huyện úy liền lấy tội chúng ta giấu diếm Quan phủ mà trị tội, cũng sẽ thu đủ thuế của bảy người, nếu chúng ta nộp không đủ, vậy thì sẽ bị bắt đi làm khổ dịch đây."

Tiêu tam lang nghe xong cũng không biết nên nói gì, mà đúng lúc này Tiêu mẫu trong phòng cũng đang thuyết phục nữ nhi.

"Tứ nương." Tiêu tam lang nhìn muội muội.

Tiêu tứ nương trên mặt tràn đầy nước mắt: "Ta gả..."

Sính là cướp thê, bôn là nạp thiếp, vì vậy Huyện úy chỉ sắp xếp vài tên nô bộc đến đây nhấc kiệu, cũng cho vài người đánh trống thỏi kèn ra vẻ tượng trưng, lại cho Tiêu gia thêm chút tiền.

"Mời nương tử vào kiệu." Nô bộc xốc màn kiệu lên, vì là nạp thiếp nên chỉ dùng kiệu đơn sơ, bên trong có chút hẹp.

Tiêu tứ nương mang theo nước mắt tiến vào, cuối cùng nàng liếc mắt nhìn phụ mẫu, lòng lạnh như tro tàn.

Tiêu mẫu ngậm nước mắt cúi đầu xuống, không dám nhìn tình cảnh ly biệt này. Là mẫu thân của đám hài tử, nàng biết rõ bước đi này sẽ có bao nhiêu khổ sở, nhưng lại không có khả năng thay đổi cùng ngăn cản.

"Khởi hành."



Ngay lúc nô bộc đang nhấc kiệu lên đường, thì có nhóm người tiến lên ngăn họ lại.

Huyện lệnh nhảy từ trên ngựa xuống, ngoài ra còn có Huyện úy đi cùng, nô bộc cũng nhận ra.

"A lang, đây là..."

Mặt Huyện úy không vui vẻ: "Còn không mau nhấc kiệu trở về!"

"A?" Đám nô bộc không hiểu.

Chỉ thấy Huyện lệnh bước vào nhà, sai người đưa quà tặng tới: "Trong nhà Tiêu gia có người tòng quân, còn đạt được công huân, chuyện quan trọng như vậy sao lại không báo với Huyện lệnh ta đây?"

Mặt Tiêu phụ cùng Tiêu mẫu vô cùng hoang mang, Huyện lệnh không những đại giá quang lâm, mà còn nhiệt tình với lưu dân bọn họ như vậy: "Tôn huyện lệnh, đây là..."

Nam tử nhảy xuống ngựa, đỡ Tiêu tứ nương từ trong kiệu ra. Tiêu tứ nương vội vàng kéo tay người nọ lại, hỏi: "Là a huynh của ta sao?"

Từ sau khi Tiêu Hoài Ngọc tòng quân, Tiêu phụ liền nhắc nhở người nhà đổi lại cách xưng hô.

Lời nói của nàng khiến nam tử giật mình: "Nương tử quả nhiên thông tuệ."

"A huynh đi rồi, trong nhà không còn ai bảo vệ, chuyện hôm nay được ngăn lại cũng chỉ có một khả năng, ta vừa hi vọng, lại không dám nghĩ tới." Hai tay Tiêu tứ nương cầm con rối bằng gỗ hình người mà trước khi đi Tiêu Hoài Ngọc đã làm cho nàng, biết được a tỷ còn sống, nàng kích động đến khóc lên: "A huynh của ta thế nào rồi?"

"Sở quốc đã thắng trận, a huynh ngươi hiện tại là Hiệu úy dưới trướng của Đại tướng quân a." Nam tử trả lời.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Địa vị của nữ tử không cao, thậm chí còn không có tiếng nói, vì vậy lúc còn ở quê nhà cũng không ai nhớ đến tên cũ của Tiêu Hoài Ngọc.

Ngoại trừ chính thê, thiếp cũng giống như nô tỳ, đều có thể đem ra buôn bán.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK