• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Tống Thanh Dao rời đi không lâu, Tiêu Hoài Ngọc cũng được xử vô tội, thả ra khỏi đại lao Đình úy.

Sau khi bước ra khỏi đại lao, Tiêu Hoài Ngọc liền phát hiện có một chiếc xe ngựa dừng ở trước đại lao, bên cạnh xe ngựa còn có thêm một đội ngũ Cấm quân.

Mà vị Lâm Nghi công chúa của Đông Tề lại đứng trong đội ngũ này. Đây là đoàn nhân mã mà Sở hoàng phái đến để hộ tống nàng về Tề quốc, nhưng hiện tại lại xuất hiện trước Đình úy.

Nhưng đội ngũ hình như không có ý muốn xuất hành, mà như đang đợi người.

Đình úy phái người đem khôi giáp của Tiêu Hoài Ngọc đến trả cho nàng: "Triều đình lệnh cho ngươi hộ tống Lâm Nghi công chúa đến Đông cảnh Sở quốc."

Tiêu Hoài Ngọc tiếp nhận giáp trụ, thái độ khó tin, nói: "Để ta hộ tống sao?"

"Tiêu thập trưởng cũng phải trở lại quân doanh ở An Châu, tiện đường như vậy, lẽ nào Tiêu thập trưởng không nguyện ý sao?" Tống Thanh Dao đứng bên cạnh xe ngựa nói.

"Cho nên...nãy giờ là công chúa đang chờ ta sao?" Tống Thanh Dao là công chúa của một nước, mà nàng chỉ là một tiểu binh lính thấp kém mà thôi. Bởi vậy, nàng càng lúc càng không hiểu nổi hành động của Tống Thanh Dao.

"Còn không phải sao." Tống Thanh Dao nói: "Là ta tự mình đi cầu Tào thái úy a."

Tiêu Hoài Ngọc ôm giáp trụ đứng sững sờ tại chỗ, nàng nhìn Tống Thanh Dao, tựa hồ cũng không ra quyết định chắc chắn được.

Tống Thanh Dao biết nàng đang do dự: "Lâm Nghi ở Sở quốc này cũng chỉ quen biết với một mình Tiêu thập trưởng, những người này, Lâm Nghi lại không quen biết ai, vậy sao có thể yên tâm được đây."

"Vậy...Tiêu thập trưởng có nguyện ý hay không?" Tống Thanh Dao nhìn Tiêu Hoài Ngọc, trong mắt tràn đầy chờ mong hỏi lại lần nữa.

Tiêu Hoài Ngọc mặc giáp trụ vào, chắp tay nói: "Công chúa cũng đã nói như vậy, sao ta có thể từ chối đây. Hoài Ngọc, nguyện ý."

Đội ngũ hộ tống công chúa Đông Tề chậm rãi rời khỏi Sở Kinh, Thái úy Sở quốc là Tào Dần muốn phái thêm vài vị tướng quân của Sở quốc đi hộ tống nàng, nhưng đã bị nàng cự tuyệt, cũng chỉ đích danh yêu cầu Tiêu Hoài Ngọc hộ tống.

Lúc đầu, Tào Dần không hiểu tại sao nàng lại muốn người đã sát hại đệ đệ của mình hộ tống. Sau đó, Tống Thanh Dao đã giải thích với hẳn chuyện cứu mạng ở Kim Châu.

Công chúa Tề quốc tuy là ái nữ của Tề đế, lại có danh xưng là cố vấn, nay lại làm sứ giả. Tam quốc có minh ước, cho dù có giao chiến cũng không được giết sứ giả.

Trên tường thành Sở Kinh, có đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm vào đội ngũ đang rời khỏi thành.

Lý Cẩn nhìn chằm chằm vào bóng người ngồi trên ngựa, sát tâm trong mắt càng trở nên kiên định hơn: "Đúng là trời cũng giúp ta a, hai người kia vậy mà lại đi cùng nhau."

"Công chúa, bây giờ Tiêu Hoài Ngọc đã được xử vô tội, thả khỏi Đình úy. Hắn bây giờ trở về quân doanh ở An Châu, nếu xảy ra chuyện gì, vậy trong quân..."



"Sợ cái gì!" Lý Cẩn lạnh mặt: "Nếu bởi vì hắn chết mà trong quân đều nháo lên, cuối cùng sẽ đẩy lên người của Tề quốc. Nàng thân là công chúa Tề quốc, sao lại muốn hung thủ đã giết đệ đệ mình hộ tống a? Hiển nhiên là do Tề quốc đòi người mà không được, nên phái người đến ám sát rồi."

"Lần này Lâm Nghi công chúa trở về, cuộc chiến Tề Sở là không thể tránh khỏi. Tên tân binh này chết, nói không chừng còn có thể khiến lòng quân đồng lòng với nhau đi." Lý Cẩn lại nói: "Cho tới Tề quốc còn muốn khai chiến, nào có gì chắc chắn được đây."

Thị nữ nghe xong, hoàn toàn tỉnh ngộ, liên tục khen ngợi nàng: "Công chúa anh minh."

***

- - Hán Giang - sông Đông Kinh --

Đội ngũ hộ tống đến sông Đông Kinh thì phát hiện bên trên cầu đá có bóng người, y phục trên người thẳng mượt, trên eo có buộc ngọc bội, trên đầu có đội thước vĩ quan, tay cầm bội kiếm ngồi trên lưng ngựa.

Đội ngũ rất nhanh đã nhận ra người nọ: "Mạt tướng bái kiến Bành Thành vương."

Một ngọn gió lướt qua mặt nước, cuốn màn che bên xe ngựa lên. Sông núi Sở quốc tú lệ, hình ảnh người ngồi trên ngựa trên cầu đá cùng ngọn núi và dòng sông phía sau tạo nên một khung cảnh đặc biệt.

Bành Thành vương Lý Khang có khuôn mặt tuấn tú, sạch sẽ không nhiễm phong trần, lại như 'mỹ nhân' từ trong tranh bước ra, khiến người ta khó lòng phân biệt được.

Tống Thanh Dao nhìn khung cảnh như vậy liền có chút ngây người, nàng hơi trừng hai mắt, không khỏi nói rằng: "Sở quốc nhiều giai nhân, quả nhiên là vậy."

Nghe được xưng hô kia, Tống Thanh Dao lúc này mới nhớ đến, lúc Tống Thành Viễn có bấm báo lên Tề đế, có nhắc đến vị nhi tử thứ tư của Sở hoàng.

Nhưng Lý Khang cũng không phải là vì cản xa giá của nàng mà chặn đường. Hắn tiến gần đến đội ngũ, tầm mắt dừng trên người Tiêu Hoài Ngọc.

Thấy Tiêu Hoài Ngọc không nhúc nhích, thế là liền có binh sĩ bên cạnh nhắc nhở: "Ngươi có thể ra khỏi đại lao, đều là do Bành Thành vương chịu thiệt, cưới công chúa Yến quốc mà thành a."

"Bành Thành vương..." Tiêu Hoài Ngọc trừng hai mắt, tính ra, đây chỉ mới là lần thứ ba nàng gặp Lý Khang, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác quen thuộc, cứ như bằng hữu nhiều năm, vừa gặp đã quen.

Tiêu Hoài Ngọc đi đến trước ngựa Lý Khang, quỳ một chân xuống: "Tiểu nhân Tiêu Hoài Ngọc, bái kiến Bành Thành vương."

Lý Khang nhảy xuống ngựa, nới lỏng tay cầm kiếm, tự mình nâng Tiêu Hoài Ngọc dậy: "Mấy ngày nay, oan ức cho ngươi rồi."

Lý Khang thân thiết đối đãi với binh sĩ như vậy, để hảo cảm trong lòng Tiêu Hoài Ngọc tăng lên gấp bội: "Đa tạ Vương gia đã cứu giúp."

Lý Khang ngược lại lắc đầu: "Ngươi là công thần của Sở quốc, không nên bị Đại Sơ ta phụ lòng."

"Có lẽ, điều may mắn nhất của tiểu nhân, là được sinh ra ở Sở quốc đi." Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu: "Vương gia, ngài vì người như ta..."

"Ta chỉ biết, ngươi là con dân của Sở quốc, là tướng sĩ của Sở quốc ta." Lý Khang đánh gãy lời hạ thấp mình của Tiêu Hoài Ngọc: "Trong mắt ta, người Sở đều giống như nhau."

Lý Khang hiền đức nhân hậu, rất được bách tính Đại Sở yêu thích. So với hình ảnh của Bình Sơn công chúa trong ngục hôm qua, quả thật như một trời một vực.

"Lang diễm độc tuyệt, thế không thứ hai." Tống Thanh Dao khom người đi ra khỏi xe ngựa, nàng nhìn Lý Khang, chậm rãi nói: "Có thụ ấn của Vương tước, hẳn là Tứ hoàng tử của Sở quốc đi, Bành Thành vương."

Lý Khang hướng mắt lên, sau đó liền bị dung mạo của nàng khiến cho giật mình. Tuy nhiên, cũng chỉ là trong chốc lát, thân là người của địch quốc, đối với hắn mà nói, địch ý sẽ chiếm nhiều hơn, cũng không có ý đồ không an phận kia.

"Đã sớm nghe nói công chúa Đông Tề có danh xưng là cố vấn." Lý Khang nói: "Hôm qua tranh cướp trên triều đình Sở quốc, tuy đối diện với cả cảnh người Sở quốc, nhưng lại không chút e sợ, khẩu chiến với các đại thần cũng không để bản thân rơi vào thế hạ phong, Lý Khang cũng phải khâm phục."

"Nhưng cuối cùng vẫn là ta thua." Tống Thanh Dao nói.

"Công chúa dùng sức của một người, nhém nữa đã thay đổi cả cục diện..." Lý Khang lại nói: "Như vậy đã là ghê gớm."

"Nói đến lòng người, xem ra Bành Thành vương vẫn cao hơn một bậc." Nang quay sang nhìn Tiêu Hoài Ngọc một chút: "Vì một binh sĩ không có gì nổi bật, Vương gia lại hạ mình đến đây, xem ra, cả Cửu Châu này cũng không có ai như Bành Thành vương ngài đi."

"Nếu có thể nhìn thấu được Tề quốc, ta nghĩ ai cũng sẽ làm như vậy đi." Lý Khang trả lời.

"Tranh luận với Tề quốc là vì muốn bảo đảm giữ hắn ở lại, hẳn đều là vì Sở quốc đi. Nhưng hiện tại đã bảo vệ được hắn rồi, vậy thân là Hoàng tử, Bành Thành vương cưỡi ngựa đến đây là vì sao?" Tống Thanh Dao tiếp tục hỏi.



"Tân binh Kinh Châu này là do ta dẫn đến Đông cảnh, cũng coi như là tướng sĩ dưới trướng của ta. Hơn nữa, trên chiến trường cũng đã cứu ta một mạng, lý do này còn chưa đủ để ta ra thành tiễn hắn sao?" Lý Khang hỏi ngược lại.

"Ân cứu mạng...đúng thật là vậy." Tống Thanh Dao nói.

"Như vậy, thân là công chúa Tề quốc, sao lại còn muốn hung thủ đã sát hại đệ đệ mình hộ tống mình trở về đây?" Hắn lại hỏi.

"Đáp án của Lâm Nghi cũng giống như Bành Thành vương ngài." Tống Thanh Dao cười cười trả lời.

"Vậy cũng thật trùng hợp." Lý Khang nói.

"Còn không phải sao,..." Nàng nhìn sang Tiêu Hoài Ngọc: "Người mà Tiêu thập trưởng cứu mạng quả nhiên không phải tiểu nhân vật a."

Đối thoại của Lý Khang và Tống Thanh Dao như vậy, khiến người chưa từng trải qua học hành, đọc sách như Tiêu Hoài Ngọc cũng chỉ hiểu được một chút râu ria.

Cho tới việc cứu mạng Bành Thành vương trên chiến trường, lại chuyện trùng hợp cứu được Lâm Nghi công chúa, cuối cùng cũng chỉ là do nàng mưu cầu được sống để đánh đổi mà thôi.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Hoài Ngọc đều cảm thấy mình đã đánh cược thắng. Bởi vì khi nàng nói chuyện cùng Tống Thanh Dao, nàng không nhìn thấy sát tâm và thù hận nào trong mắt người nọ.

Rõ ràng, đệ đệ của Tống Thanh Dao đã chết trong tay nàng, nhưng trước sau trong mắt nàng ta đều không có chút cừu hận nào, nói chuyện lại vẫn ôn hòa như vậy. Vì vậy, có sẽ nếu đi Tề quốc, cái chờ nàng ở đó cũng không phải cái chết đi.

Chỉ có điều khiến nàng chưa từng nghĩ tới chính là, chính mình chỉ là một binh sĩ nhỏ nhoi, nhưng lại có thể kinh động đến cả Hoàng tử và Hoàng nữ của cả hai nước.

Mà Bình Sơn công chúa muốn dạy dỗ mình kia, lại còn bảo vệ mình trước mặt Lâm Nghi công chúa.

Nàng bây giờ, quả thật không thể hiểu được những chuyện minh tranh ám đấu trong triều, đến cả việc những người này nói chuyện, nàng cũng không cách nào hiểu được.

Trong đầu đoán đi đoán lại như vậy, khiến Tiêu Hoài Ngọc quả thật mệt mỏi. Nàng tình nguyện trở lại nơi đầy mồ hôi kia trong quân doanh, ít ra, tâm tư của bọn họ đơn thuần. Tuy nói lòng người phức tạp, nhưng chỉ cần quả đấm của ngươi cứng rắn, vậy ở trong quân, ngươi sẽ không cần phải sợ gì nữa.

"Lần này công chúa trở về Tề quốc, chiến tranh giữa Tề Sở hiển nhiên sẽ không thể tránh được." Lý Khang nói tiếp.

"Đây là lựa chọn của Sở quốc các ngươi." Tống Thanh Dao nói.

"Sở quốc có sự lựa chọn sao? Nếu không phải do Tề quốc bức ép,..." Lý Khang trả lời: "Từ bỏ để chờ đợi ngày vong, thì với việc cố gắng chiến đấu sẽ mang đến hi vọng sống lớn hơn, điều này Sở quốc vẫn rất rõ ràng."

"Xem ra, lần sau gặp mặt trên chiến trường không chỉ có Tiêu thập trưởng, mà còn cả Bành Thành vương ngài rồi." Tống Thanh Dao nói.

Lý Khang cúi đầu rơi vào trầm mặc, bởi vì sắp tới, hắn không thể tiếp tục lĩnh binh xuất chinh nữa, mà là bước lên con đường hòa thân, cưới công chúa Yến quốc kia.

Tống Thanh Dao tất nhiên đã nhìn thấu tâm tư của hắn, liền cười nói: "Sứ giả Yến quốc vào triều, Sở hoàng lại quả quyết dứt khoát như vậy, liên minh Yến Sở đã càng thêm vững chắc. Bây giờ nhìn thấy đau thương trong mắt Bành Thành vương ngài, hẳn là quân cờ trong liên minh lần này đi."

Đối với sự thông tuệ của nàng, Lý Khang giật mình ngẩng đầu. Bởi vì hôn sự với Yến quốc chỉ mới được định ra vào hôm qua. Nghĩ đến đây, hắn thu hồi ánh mắt kinh ngạc lại.

"Thật không hổ là thiên cơ chuyển thế." Hắn nói.

"Ta nghe nói, Yến đế chỉ có hai nữ nhi, trưởng nữ tính cách như nam tử, có thể lĩnh binh đánh trận, như đã xuất giá từ lâu. Mà ấu nữ lại có tướng mạo xinh đẹp, đoan trang hiền thục, cũng là một vị mỹ nhân tài giỏi." Nàng lại nói tiếp: "Chỉ là, nhìn dáng vẻ của Bành Thành vương như vậy, đưa thân vào bên trong thời loạn lạc, không giống những kẻ sẽ dính đến nữ nhi tình trường a."

"Công chúa chẳng lẽ không phải vậy sao." Lý Khang nói.

"Từ lâu ta đã nhập đạo, không quan tâm đến chuyện đời, cả đời ta chỉ cầu cho Tề quốc." Tống Thanh Dao nói: "Duy nguyện Tề quốc, quốc tộ vĩnh xương."

Lý Khang nhìn nàng: "Lòng chỉ hướng về quốc về dân, tại hạ khâm phục."

"Bành Thành vương chạy cả chặng đường dài như vậy, hẳn là không chỉ đến để từ biệt đi." Nàng lại nói.

- --



Lý Khang dẫn Tiêu Hoài Ngọc một mình đi đến gần bờ sông, hỏi: "Ta nghe nói, hôm qua Bình Dương công chúa đã vào đại lao Đình úy sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu: "Theo lý mà nói, Bình Dương công chúa là thân muội muội của Vương gia, nhưng tại sao..."

Lý Khang thở dài một hơi: "Nàng là bởi vì ta mới vào đại lao, Bình Dương từ nhỏ đã tranh mạnh háo thắng, vào lúc ăn tết, ta và nàng đã tích oán thâm thù."

Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày: "Một là công chúa, một là vương gia, đều mang thân phận cao quý, vì sao còn phải tranh một kẻ ti tiện như ta đây?"

"Bình Dương luôn luôn cao ngạo, nhưng chuyện vào đại lao là nằm ngoài dự liệu của ta." Lý Khang nói tiếp: "Chỉ là, đối với ta mà nói, ngươi và ta cùng chảy máu trên chiến trường, từ lâu đã xem như bằng hữu tốt, vì vậy hôm nay ta đến là muốn nhắc nhở ngươi..."

"Bằng hữu tốt..." Tiêu Hoài Ngọc sứng sờ tại chỗ. Từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên ở Vân Mộng, nàng tựa hồ không có một người bằng hữu chân chính. Đệ đệ, muội muội vừa sinh ra, nàng đã xuống giường làm việc, đồng thời còn phải giúp đỡ, chăm sóc Tiêu phụ mẫu.

So với thân phận Bành Thành vương, nàng quả thật không thể tin tưởng nổi.

"Trong quân đều nói, Bành Thành vương ngài là vị Hoàng tử có tài hoa xuất chúng nhất trong các Hoàng tử, cũng có thể trở thành Trữ quân tương lai của Sở quốc. Hoài Ngọc tuy là người thô bỉ, nhưng cũng hiểu tôn ti giữa quân và thần." Tiêu Hoài Ngọc từ chối ý tốt của Lý Khang: "Hoài Ngọc là thần tử của Sở quốc, cũng là tướng sĩ của Sở quân, sau này nếu Vương gia cần đến, Hoài Ngọc sẽ nguyện vì Quân mà chiến."

Nghe được lời nói của nàng, Lý Khang cũng không cưỡng cầu, hắn vẫy vẫy tay với tùy tùng đi theo mình: "Lại đây."

"Vương gia." Tùy tùng dâng bộ khôi giáp được chế tạo đặc biệt ra.

Thiết giáp là vật quý của đương triều, cũng là cấm vật trong các quan phủ. Dân chúng bình thường không được cất giữ, cũng không được vụng trộm chế tạo. Lý Khang đem đến trước mặt nàng: "Giáp da dịch phá, thay thiết giáp này vào, có thể tránh được đao kiếm."

Hôm qua còn bị dày vò trong đại lao, mà cảnh ngộ hôm nay lại làm cho Tiêu Hoài Ngọc thủ sủng nhược kinh, liền từ chối: "Này quá trân quý, không có công lao không thể nhận a."

Lý Khang giải thích: "Xem như là báo đáp ân cứu mạng lần trước của ngươi đi, trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, phòng bị là chuyện cực kì quan trọng. Bộ giáp này tuy không phải là thứ tốt nhất, nhưng cũng có thể phòng trừ đao kiếm. Ngươi nhất định phải sống sót a, quả nhân ở Mạc phủ còn đang chờ ngươi đây."

Tiêu Hoài Ngọc nghe hắn nói như vậy, lại nghĩ đến những vết thương đã phải trải qua sau khi rời khỏi chiến trường kia, liền nhận lấy: "Đa tạ Vương gia."

"Vị Lâm Nghi công chúa này cũng không phải là người đơn thuần như vậy." Lý Khang nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi đi cùng nàng, cần phải cẩn thận hơn nhiều."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Hoài Ngọc xuất thân từ nông hộ, bởi vậy chỉ có những kỹ xảo bình thường. Giống như việc, thấy Tống Thanh Dao trùng hợp gặp nguy ở đó nên nàng mới nghĩ đến việc nắm bắt lấy cơ hội sống của mình, còn bàn đến tâm cơ thì nàng còn kém lắm a.

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK