• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mau cản bọn họ lại!"

Sau khi một trận chém giết kịch liệt qua đi, bọn thích khách từ từ nhận ra tình thế trước mắt, tên đầu lĩnh lệnh cho một nhóm người cản các binh sĩ trong đội ngũ hộ tống lại, sau đó liền cầm đao chạy về phía Tiêu Hoài Ngọc.

"Nghe khẩu âm của bọn họ, hẳn là người Sở." Tống Thanh Dao ở phía sau Tiêu Hoài Ngọc lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi có thể buông ta ra, người bọn họ muốn giết, chỉ có ta."

"Ta đã nói rồi." Tiêu Hoài Ngọc cũng không có buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn: "Ta sẽ đưa ngươi an toàn trở về."

"Đối với người Sở các ngươi mà nói, giết được ta, đối với chiến sự sau này chỉ có lợi." Tống Thanh Dao tiếp tục nhắc nhở.

"Vậy thì sao?" Tiêu Hoài Ngọc không quan tâm đến những chuyện đó: "Hai nước giao chiến thì phải đường đường chính chính mà chiến đấu, lén lúc ám sát một nữ tử thì làm được gì."

Có hai thích khách vung đao tới từ phía sau, một người trong đó bức Tiêu Hoài Ngọc và Tống Thanh Dao phải tách ra.

Hai người phân công nhau đối phó, một người hướng về phía Tống Thanh Dao, một người lại ngăn cản Tiêu Hoài Ngọc lại: "Chạy đi đâu!"

"Cút ngay!" Tiêu Hoài Ngọc tức giận la lên một tiếng, chỉ thấy mấy giây sau liền chém đứt một cách tay của tên thích khách, hắn ngã trên mặt đất, thống khổ kêu gào.

Nàng giải quyết tên ngăn cản xong, tên thích khách muốn ám sát Tống Thanh Dao không còn cách nào khác, chỉ có thể quay người hợp lực cùng đám thích khách phía sau lại tiến công nàng.

"Trước tiên giải quyết tên tân binh kia đã, sức lực của vị công chúa Đông Tề kia yếu ớt, tất nhiên sẽ không chạy trốn được."

Đối mặt với đám người vây công, Tiêu Hoài Ngọc từ từ kiệt sức. Một tên thích khách vung đao chém tới, khi nàng muốn phòng ngự, mấy tên xung quanh liền tìm cơ hội ra tay.

Tiêu Hoài Ngọc chỉ có thể dùng sức của toàn thân để giải vây, né đòn trí mạng trước mắt, nhưng đao vẫn đâm vào giữa hai chân của nàng.

Thân thể đau đớn khiến nàng nháy mắt bạo phát, nàng phất đao trong tay lên, chém chết hai tên thích khách xung quanh.

"Giết hắn." Đám thích khách còn lại thấy có cơ hội, liền tiến lên áp chế nàng lại.

Tiêu Hoài Ngọc ngã vào trong vũng máu, không còn sức để di chuyển, một tên thích khách dùng đao đâm tới giữa trán của nàng.

Lúc này, nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, dùng sức tránh thoát, cũng nắm được thời cơ, đưa lưỡi đao hướng lên trên.

Tên thích khách liều mạng ép đao xuống, lười đao sắc bén cắt đứt lòng bàn tay của nàng, máu tươi cũng theo đó mà chảy lên mặt của nàng.

Ngay vào khoảng khắc nàng không thể tiếp tục được nữa, thì giữa lồng ngực của tên thích khách đột nhiên bị một mũi đao từ phía sau xuyên qua. Hắn cúi đầu nhìn lưỡi đao trước mặt mình, sinh mệnh cứ thế mất đi, hắn cũng đã không còn sức, còn chưa kịp quay mặt lại thì đã ngã nhào dưới đất.

Tống Thanh Dao nới lỏng hai tay cầm đao, lùi về sau mấy bước, mùi máu vô cùng tanh, khiến nàng phút chốc cũng cảm thấy bản thân không ổn.

Lửa trại bên kia đã bị trận chém giết phá hoại, cũng bị máu tươi dập tắt. Tối nay, ánh trăng cũng có chút ảm đạm, tầm mắt của mọi người cũng trở nên mơ hồ hơn. Điều này vừa vặn là cơ hội cho Tiêu Hoài Ngọc, cho nàng có thời gian để thở. Nàng đẩy thi thể bên cạnh ra, nhặt đao dưới đất lên, giết lùi từng tên thích khách khác, sau đó liền kéo Tống Thanh Dao qua một bên.

"Đi."

Tiêu Hoài Ngọc nghe được tiếng thở của ngựa, liền nhanh chóng kéo Tống Thanh Dao đến bên cạnh xa giá. Thích khách cũng nghe tiếng bước chân mà dồn dập chạy đến. Tiêu Hoài Ngọc dùng đao cắt dây giữa ngựa và xa giá, sau đó nhét dây cương vào tay Tống Thanh Dao.

"Lên ngựa."

Tống Thanh Dao không chút do dự, nắm được dây cương liền lập tức trèo lên, Tiêu Hoài Ngọc đứng dưới lập tức lên tiếng: "Ngươi đi trước đi."

"Nhất định phải chờ ta!" Tống Thanh Dao không suy nghĩ, cũng không hỏi thêm cái gì khác.

Tiêu Hoài Ngọc cũng không có thời gian để giải thích, nàng không dám để ngựa dừng lại quá lâu, liền dùng đao đánh vào mông ngựa, sau đó nàng lại xoay người ngăn cản đám thích khách lại.

"Ngươi là binh sĩ Sở quốc, sao lại vì một nữ tử của địch quốc mà liều mạng như vậy?" Bọn thích khách câm phẫn nói.

"Ta phụng mệnh hộ tống, nếu nàng chết, các ngươi sẽ được chủ nhân của mình ban thưởng, nhưng ta còn có thể sống sao?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi ngược lại: "Đến khi tìm không ra hung thủ, có phải lại bắt ta ra đền mạng hay không?"

"Ngươi đúng thật là người đã giết tên Hoàng tử kia." Bọn thích khách nhíu mày.

"Vậy thì thật thú vị rồi, ngươi giết đệ đệ của nàng ta, Tề quốc lại muốn ngươi đền mạng, mà nàng cũng vì ngươi mà đi sứ đến đây. Bây giờ ngươi lại phải bảo vệ nàng ta, ngươi vậy mà lại đi bảo vệ một nữ nhân đi báo thù cho đệ đệ của mình a."

"Ta giết người là bởi vì chiến tranh, còn bảo vệ nàng, là trách nhiệm của ta." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Ngu xuẩn!" Thích khách mắng.

"Nói nhảm với loại người này làm gì? Không chừng là do hắn yêu thích sắc đẹp của vị công chúa kia rồi đi, còn muốn làm anh hung cứu mỹ nhân a."

"Lâm Nghi công chúa chạy rồi, nhưng cũng không được bao xa, giết người này trước rồi đuổi theo.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
3. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

"Vâng."

Đối mặt với số lượng thích khách đông như vậy, Tiêu Hoài Ngọc đã mệt đến rụng rời tay chân, căn bản là không còn sức để ngăn cản bọn họ, nhưng cũng may Tống Thanh Dao đã cưỡi ngựa chạy đi rồi.

Máu trên đùi Tiêu Hoài Ngọc chạy xuống không ngừng, những vết thương khác trên người cũng khiến nàng dần kiệt sức.

Trên đùi có vết thương, muốn trốn cũng không thành, nàng chỉ có thể nhịn đau đớn trên người, nắm chặt đao trên tay, quyết chiến tới cùng mà thôi.

Hai tên thích khách đang đo co trước mặt nàng, một tên đột nhiên bổ đao đến trước người nàng.

Tiêu Hoài Ngọc trừng to hai mắt, cơ thể lại không thể thoát khỏi được đòn này, nhưng lưỡi đao chém đến, lại không thể xuyên qua được giáp trên người nàng.

Sợ chết như vậy khiến Tiêu Hoài Ngọc không thể chịu được nữa, trong nháy mắt, nàng liền bạo phát tiềm lực trên người: "Giết!"

Trải qua hai lần đấu đao, trên đất lại có thêm hai thi thể, mà thân thể của Tiêu Hoài Ngọc cũng đã đạt tới giới hạn, những nơi trên người không có giáp trụ che chở đều là thương tích, so với nỗi đau mà nàng phải chịu trên chiến trường còn nhiều hơn.

"Quan binh đến rồi." Một thích khách trong bụi cây hô lớn.

"Chết tiệt!" Bọn thích khách tuy oán hận, nhưng cũng sợ bị bại lộ thân phận, vì vậy liền trực tiếp bỏ đi.

Sau khi bọn thích khách thoái lui, số lượng Cấm quân đã chết là hơn phân nửa, tướng quân cũng vì lần mai phục này mà mất đi một con mắt.

Mà người dẫn Quan binh đến chính là Tống Thanh Dao, nàng nhảy xuống ngựa liền nhanh chóng đến đỡ Tiêu Hoài Ngọc.

Sau đó lại thấy được vũng máu tươi dưới người nàng: "Tiêu Hoài Ngọc! Tiêu Hoài Ngọc!"

Tiêu Hoài Ngọc quỳ trên mặt đất, dùng đao chống đỡ gắng gượng chính mình, nghe tiếng gọi của Tống Thanh Dao, nàng nâng đôi mắt uể oải của mình lên: "Sao lại...quay lại rồi?"

"Đã không sao rồi." Tống Thanh Dao nói, sau đó liền đỡ nàng lên, dùng đôi vai gầy yếu của mình chống đỡ.

Quan binh chạy tới tóm được vài tên thích khách, nhưng lại cản không kịp bọn họ tự sát.

"Thái thú của thành Tây Dương bái kiến Lâm Nghi công chúa." Nói xong hắn nhảy xuống ngựa, hành lễ: "Những tên thích khách này quả nhiên nham hiểm, nếu không phải có binh sĩ canh gác trên đài cao nhìn thấy khối lửa bốc lên phía bên này, chỉ sợ là, sự việc này khó mà được Sở quốc tha thứ."

Hắn sớm đã nhận được tin tức, công chúa Đông Tề về nước sẽ đi ngang thành Tây Dương này. Vì muốn đảm bảo chức vị Thái thú của mình, hắn đương nhiên sẽ không muốn vị công chúa Đông Tề này gặp bất cứ chuyện gì ở nơi hắn cai quản.

"Ta không muốn nghe những lời lãng phí này." Tống Thanh Dao tựa hồ có hơi tức giận, bởi vì nơi nàng lựa chọn dừng chân cách không xa thành Tây Dương này.

Cỏ lau sậy là do nàng cố ý đốt để bốc khói lớn, nàng làm như vậy là muốn binh sĩ quan sát trên đài kia thấy, chứ không phải để nhìn rõ thích khách.

Thái thú lúc này hiểu ý, liền nhanh chóng giúp Tống Thanh Dao đỡ Tiêu Hoài Ngọc lên ngựa, cũng phái người dẫn về thành, mà các Cấm quân bị thương cũng vào thành Tây Dương này chữa trị.

Ngựa của Tống Thanh Dao từ từ sải bước, nàng để Tiêu Hoài Ngọc dựa vào trên lưng của chính mình. Thông qua chuyến đi lần này, khiến cho nàng đã không còn bất kì ấn tượng tốt nào về người Sở, ngoại trừ Tiêu Hoài Ngọc: "Đi."

Trường sử cầm theo đèn lồng đi đến nơi cấm lều trại để kiểm tra: "Đều đã chết rồi, không có ai còn sống, nhưng bọn họ đều là người Sở."

"Chết là được rồi." Thái thú nói: "Vậy sẽ không có chứng cứ, chuyện tối nay, không cần nghĩ cũng biết, là những người trong triều đình kia làm."

"Nếu là như vậy, chúng ta lại ra tay cứu Lâm Nghi công chúa, vậy có khi nào..." Trường sử lo lắng nói.

"Chuyện không thành còn lại đi gây sự với ta, đây chẳng phải là tự chuốc phiền phức thêm cho mình sao?" Thái thú âm hiểm cười nói: "Nhưng nếu vị Lâm Nghi công chúa này thật sự chết ở thành Tây Dương này, vậy thì thật sự chính là phiền phức cho ta."

"Thái thú anh minh." Trường sử nịnh nọt nói.

"Nhưng vị công chúa này thật đúng là mỹ nhân a." Dưới ánh lửa, gương mặt dính đày máu của hắn trở nên mê ly: "Tiểu tử kia, quả nhiên tốt số."

"Được lắm, anh hùng cứu mỹ nhân." Hắn lại chắp tay nói.

"Thái thú, đó là công chúa Tề quốc a, hơn nữa sắp tới Tề Sở sẽ khai chiến, mà thân phận của hai người bọn họ cũng cách biệt quá lớn, cho dù có ân cứu mạng..." Trường sử đứng ở bên cạnh nói.

"Mấy vị Hoàng tử, Hoàng nữ này đều cho rằng bản thân mình thanh cao, nàng thân là công chúa, lại liều mạng bảo vệ một tên tân binh như vậy, ngươi cho rằng đây là chuyện bình thường sao? Trong đội ngũ hộ tống đông người như vậy, sao lại chỉ sốt ruột cho một người thôi đây?" Thái thú nói tiếp.

"Có đạo lý." Trường sử bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó: "Nhưng mà, dù sao hai nước cũng đang đối địch."

"Chuyện nhi nữ tình trường a, ngươi xem, nào có vị Hoàng đế nào lại phân chia hậu cung của mình đây? Mà trong hậu cung, chẳng lẽ không có những vị phi tần đến từ những đế quốc khác nhau sao?" Thái thú lại nói: "Mà nay mẫu thân của Bành Thành vương, cũng không phải người Sở a."

"Bẩm báo Thái thú, phát hiện có một người sống." Một tên Quan binh vội vã đến báo cáo.

Thái thú nhíu mày, hắn không muốn đụng chạm đến người phía sau, vì vậy cũng không muốn nghe thấy có ai còn sống: "Sao lại còn có người sống?"

Chỉ là xung quanh đông người, hắn chỉ có thể nhắm mắt đi điều tra.

"Là ai phái ngươi đến đây?" Thái thú ngồi xổm xuống hỏi.

Tên thích khách nằm trong vũng máu, hai tay bị Quan binh khống chế lại: "Là...là...Dương..." Nhưng còn chưa nói hết câu, hắn liền đã chết.

Thái thú đứng dậy, chắp tay nói: "Nam Dương vương..."

"Báo, Thái thú, phát hiện có mũi tên." Tên Quan binh đi kiểm tra liền đem mũi tên trình lên.

Thái thú tuy ghét bỏ vết máu phía trên, nhưng vẫn đưa tay ra cầm lấy, hắn đưa lồng đen lên, cẩn thân quan sát bên trên.

"Giao đến Sở Kinh đi, cả những thi thể của mấy tên thích khách này nữa." Hắn thả mũi tên xuống, xong lại nói.

"Vâng."

"Thái thú, mũi tên này." Trường sử nhìn ký hiệu đặt biệt trên mũi tên.

"Là một Hoàng tử của Sở quốc, sau khi trưởng thành đều sẽ lập phủ ở riêng, cũng nắm giữ phủ binh riêng. Mũi tên này, là vật trong kinh thành." Hắn nói: "Một đợt lại một đợt, xem ra Sở quốc sau này, cho dù là trong hay ngoài đều không thể sống yên rồi."

"Đi!"

Máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ ống quần, Tiêu Hoài Ngọc tựa trên lưng Tống Thanh Dao, cánh tay bên hông đã kiệt sức buông xui, máu tươi cũng theo đó mà chảy xuống.

Tống Thanh Dao đi theo một nhóm binh sĩ xuyên qua một ngọn núi, trên đầu ngón tay bởi vì xóc nảy mà chảy máu xuống.

Hương vị nữ tử quanh quẩn trước mũi Tiêu Hoài Ngọc, lại khiến nàng có chút cảm giác quen thuộc.

"Tề quốc đã vong, Lâm Nghi thân là công chúa Tề quốc, lúc này dùng thân tẫn quốc."

"Tề quốc vong, không liên quan đến công chúa. Sở hoàng hạ chỉ muốn người vào cung, nhưng ta có thể bảo toàn cho công chúa."

"Tướng quân tự tay diệt quốc của ta, sao có thể bảo toàn đây?"

"Thanh Dao, ta..."

Trên lưng ngựa xóc nảy, khiến thương tích càng trở nên đau đớn hơn, nhưng nỗi đau như vậy cũng giúp Tiêu Hoài Ngọc từ từ tỉnh táo trở lại.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nữ tử gầy gò trước mặt: "Công chúa?"

"Sắp đến rồi, ngươi kiên trì thêm chút nữa đi." Tống Thanh Dao nói.

Lần này, Tiêu Hoài Ngọc gắng gượng ý chí của mình, bởi vì nữ tử trước mặt này là công chúa địch quốc, nàng không thể để thân phận bị bại lộ. Nếu lúc này mà ngủ, hậu quả sẽ không thể lườn trước được, mà nghĩ như vậy cũng khiến nàng nâng cao tinh thần hơn.

Trong thành Tây Dương cấm đi lại vào ban đêm, Quan binh dẫn nàng đến Dược đường: "Thượng công!"

Cốc cốc cốc!

"Thượng công!"

Qua không bao lâu, cửa liền mở ra, một lão già tóc đã bạc đi ra.

"Đây là đường y nổi danh nhất trong thành Tây Dương này." Quan binh nói.

Lão già thấy vết thương chằng chịt trên người Tiêu Hoài Ngọc, không dám trì hoãn: "Mau vào!"

Tống Thanh Dao đỡ Tiêu Hoài Ngọc đi vào, để nàng nằm xuống giường nhỏ, cũng muốn cởi giáp ra giúp nàng.

Nhưng ngay khi Tống Thanh Dao đưa tay đụng vào, liền bị Tiêu Hoài Ngọc nắm giữ lại, mà máu tươi trên tay nàng cũng theo đó mà chảy ra.

Tuy nàng không nói gì, nhưng Tống Thanh Dao cảm nhận được sự từ chối từ lực đạo trên tay của nàng.

"Ta ra ngoài chờ." Tống Thanh Dao rút tay về, nói.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thời cổ đại, người hành y gọi là công, mà y thuật cao minh sẽ gọi là Thượng công.

Tiêu Hoài Ngọc: "Suốt ngày cứ muốn bắt ta đi chịu tội a!"

***

Người edit: Thật xin lỗi vì đã edit nhầm xưng danh của Lý Cẩn, nàng là Bình Dương công chúa, không phải Bình Sơn công chúa nha. Thật xin lỗi!

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK