• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cuộc đời ta ghét nhất chính là loại mở miệng ra chỉ có chính nghĩa." Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc, nói: "Từ lúc người bước vào quân doanh cho tới ngày hôm nay, lẽ nào không có chút tư tâm nào sao?"

"Ta có tư tâm, thế nhưng cũng có nguyên tắc làm người riêng." Nàng nói rằng: "Nếu công chúa sai ta đi tàn sát người vô tội, chuyện như vậy sao ta có thể thoải mái đi làm đây?"

Nghe nàng nói như vậy, Lý Cẩn liền chau mày lại: "Ta đã cứu ngươi nhiều lần, ngươi lại nghĩ ta như vậy."

Cũng không bao lâu, liền có một đội Cấm quân chạy tới, thống lĩnh chính là Vũ vệ Trung Lang tướng Lâm Vạn Thành, dưới trướng Đại tướng quân của Trung Lĩnh quân Hàn Tu.

"Bỏ đi, với nhận thức hiện tại của ngươi, ta nói nhiều thêm cũng chỉ vô dụng." Lý Cẩn lại nói.

"Công chúa." Lâm Vạn Thành giục ngựa tiến lên, sau đó nhảy xuống, dùng một chân quỳ xuống: "Hạ quan nghe nói công chúa gặp chuyện hoảng sợ, hộ vệ đến muộn, xin công chúa trách phạt."

Lý Cẩn nhìn hắn: "Tin tức của Lâm tướng quân cũng thật nhanh a."

"Bảo vệ công chúa là trọng trách mà bệ hạ giao cho, công chúa không có gì, hạ quan cũng yên tâm." Hắn cúi đầu nói.

"Có Tiêu hiệu úy ở đây, Lâm tướng quân cảm thấy ra có thể xảy ra chuyện gì?" Nàng lại nói.

Lâm Vạn Thành liếc nhìn Tiêu Hoài Ngọc, là võ tướng trẻ tuổi lập được kỳ công ở biên cảnh, bây giờ có mặt ở trong kinh, nhất định sẽ được trọng dụng. Hơn nữa, Bình Dương công chúa đã từng thay mặt người này cầu xin Hoàng đế vài lần, tính luôn cả chuyện sứ giả Tề quốc vào Sở năm ngoái, cũng là vị công chúa trước mắt này cố gắng tranh đấu. Nghĩ như vậy, hắn liền sinh ra địch ý đối với Tiêu Hoài Ngọc.

"Trước mắt Tiêu hiệu úy là người bảo vệ bên cạnh công chúa, nhưng chung quy vẫn là tướng sĩ biên cảnh, ngày sau cũng sẽ trở về biên cảnh mà thôi." Lâm Vạn Thành nói, sau đó hắn quay sang nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Hạ quan thân là Vũ vệ Trung Lang tướng, là thị vệ trong kinh, vì vậy tất nhiên sẽ bảo vệ cho công chúa."

Nghe Lâm Vạn Thành nói như vậy, Lý Cẩn dời mắt nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc: "Như vậy, khoảng thời gian trong kinh này của Tiêu hiệu úy, sẽ làm gì?"

"Bệ hạ vừa hạ chỉ để mạt tướng tùy tùng công chúa, chỉ cần mạt tướng còn ở trong kinh một ngày, vậy thì liền sẽ cẩn thận bảo vệ cho công chúa, đến chết không từ." Tiêu Hoài Ngọc chắp tay trả lời.

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Lý Cẩn thỏa mã từ trên lưng ngựa đi xuống: "Lâm tướng quân, ngựa này đã bị thương, dẫn nó về chữa trị đi."

"Vâng."

"Lâm tướng quân đã đến chậm một bước, chỗ này của ta đã không cần hộ vệ nữa." Dứt lời, nàng liền sải bước qua ngựa của Tiêu Hoài Ngọc.



Lâm Vạn Thành nhướng mày, nhưng vẫn chưa nói gì, chỉ liếc nhìn Tiêu Hoài Ngọc một cái: "Hạ quan xin cáo lui."

"Công chúa, Tiêu hiệu úy." Tên lính cầm con mồi thở hồng hộc chạy đến: "Đây là đồn lộc mà Tiêu hiệu úy săn được, tài bắn cung của Hiệu úy cao siêu, một mũi tên cấm ngay chỗ hiểm."

Lý Cẩn nhìn con mồi đã tắt thở, sau đó sờ sờ trường cung trên lưng ngựa.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn vết thương của con mồi, chợt đưa tay cầm trường cung, trong mắt đều là vẻ tán thưởng, ngoài ra còn có yêu thích.

"Tiêu hiệu úy, buổi săn bắn hôm nay còn chưa kết thúc đây." Lý Cẩn nhắc nhở: "Có nguyện dẫn ngựa cho ta hay không?"

Tiêu Hoài Ngọc thấy nàng chiếm ngựa của mình, nàng liền chỉ có thể làm một tên lính dẫn ngựa tốt mà thôi: "Mạt tướng nguyện ý."

"Người vừa rồi.." Nàng nhớ tới ánh mắt căm thù của người nọ, lại ân cần với Bình Dương công chúa trước mắt, vì vậy liền do dự hỏi.

"Hắn là nhi tử của Đình hầu Nghi Thành." Lý Cẩn nói tiếp: "Sau khi lập được công huân đã gia nhập võ tướng, phụ thân của hắn từng là dưới trướng ngoại tổ ta."

"Đời sau huân quý, chẳng trách còn trẻ như vậy đã lên chức Trung Lang tướng." Tiêu Hoài Ngọc tự lẩm bẩm.

"Cấm vệ trong Sở Kinh đa số đều là con dòng cháu giống đảm nhiệm." Lý Cẩn nghe được suy nghĩ của nàng, liền nói: "Trong đó cũng không thiếu đám công tử thế gia, cấp bậc cao nhưng lại không có sức chiến đấu. Mà biên quân quanh năm chinh chiến, thực lực mạnh mẽ, đây mới là vị trí quan trọng của Sở quốc ta."

Nghe thấy Lý Cẩn khen binh sĩ tại biên cảnh, Tiêu Hoài Ngọc quay đầu lại, nhưng bởi vì bên cạnh còn có một tên lính cầm con mồi đi theo, nên lời tới bên mép liền nuốt trở về.

Ngay lúc các nàng đang đi lại trong rừng, thì có một con thỏ xám trắng trốn ra. Lúc trải qua nạn đói, thời điểm thiếu thốn thức ăn, đám thú này đều là sơn hào hải vị giúp no bụng trong mắt bách tính nghèo khổ.

Tiêu Hoài Ngọc nhanh chóng kéo tên trên cung ra, giương tên cài lên, làm liền một mạch.

"Không được!" Bỗng nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến, khiến mũi tên của Tiêu Hoài Ngọc bị bắn lệch ra ngoài nửa tấc.

Chợt lại bị một mũi tên khác chặn lại, vì vậy mũi tên sắc bén kia chỉ làm trầy da thỏ rừng một chút, không trúng chỗ yếu. Cánh Lăng vương Lý Tuyên nhảy từ trên ngựa xuống, lo lắng đi tới trước con thỏ.

Sau khi phát hiện con thỏ bị thương, hắn liền ôm lấy nó.

"Lục vương." Hộ vệ tùy tùng thở hồng hộc nhìn Lý Tuyên: "Chỉ là một con thỏ hoang, vậy mà ngài lại đuổi theo đến hơn nửa đỉnh núi."

"Vạn vật đều có linh tính, tuy nó không biết nói chuyện, nhưng cũng là một sinh mệnh đang sống sờ sờ. Có lúc, đám thú vật không biết nói chuyện này, còn có tình nghĩa hơn con người." Lý Tuyên xoa xoa chỗ bị thương của con thỏ, sau đó lôi kéo tơ lụa trên người xuống, bao lấy vết thương của nó.

"Lục vương..." Dù sao cái mà đám hộ vệ nhìn thấy, chính là áo bào ngay thẳng lại bị xé toạt, ở trong mắt bọn họ, súc vật không thể quý bằng người. Nhưng người kia dù sao cũng là Vương hầu, y phục bị xé trên người Cánh Lăng vương, sợ là dùng thịt của ngàn con thỏ cũng không đổi được.

"Cánh Lăng vương đúng là người nhân từ, nhưng mà tướng sĩ tiền tuyến không no bụng, có người còn không thể sống nổi vì đói. Người nhân từ, sao lại chỉ tốn trên người những thứ này đây?" Lý Cẩn nhìn Lý Tuyên nói.

"Tướng sĩ tiền tuyến không no bụng, chính là vì tư dục trong lòng người gây nên, có liên quan đến những con thú này đâu?" Hắn ôm con thỏ, xoay người hỏi ngược lại: "Chiến trận trên thiên hạ không ngớt, người chết đói ở khắp nơi, đây đều do người gây nên. Kẻ bề trên vì muốn thống nhất thiên hạ mà phát động chiến tranh, nhưng bọn họ lại quên chiến tranh sẽ mang đến cực khổ. Người yếu không được nhớ đến, đó là bởi vì người mạnh chỉ lo chinh phạt."

"Trong việc nhấp chưởng đế quốc thế yếu, Huệ đế đã viết: Sao lại phải ăn thịt? Muôn dân có tội gì, bách tính lại hứng chịu, kẻ bề trên không biết cuộc sống khốn khổ trong nhân gian, chỉ vì lợi ích của bản thân mà khiến sinh linh đồ thán." Hắn chợt nói: "Vạn vật trên thế gian này đều có linh tính, không nên phân chia cấp bậc, bởi vì con người vốn dĩ tham lam, đây chính là lòng ích kỷ của con người, nỗ lực muốn làm chúa tể của muôn dân, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị muôn dân lật đổ."

Lời nói của Lý Tuyên, một câu Tiêu Hoài Ngọc cũng không hiểu, chỉ thấy sắc mặt của Lý Cẩn trầm xuống: "Tài trí của Lục lang quả thật xuất chúng trong các Hoàng tử. Thiên hạ náo nhiệt đều là vì có lợi mới đến, thiên hạ nhốn nháo đều là vì hướng về cái lợi, thế gian này làm gì có ai mà không có tư tâm."



"Cảnh Lăng vương học đủ thơ sách, lại chủ trương việc giảng dạy ở Hoàng Lão, nhưng có thể cứu được thiên hạ này sao?" Lý Cẩn lại hỏi.

"Tuy Lý Tuyên yếu, cũng chỉ có thể cứu được người bên cạnh." Hắn trả lời: "Ta không có được sự yêu thương của bệ hạ như huynh trưởng, lại không có sự ủng hộ của quần thần, chỉ có ngàn sách trúc làm bạn, cho nên a tỷ không cần tốn công thăm dò ta."

"Ngươi là Hoàng tử, lại đọc nhiều sách, lẽ nào không có mục đích nào sao?" Nàng không tin tưởng mà hỏi.

"Mục đích của Lý Tuyên đã dùng vào thơ sách và núi sông rồi." Hắn lại trả lời: "Chỉ đọc hết toàn bộ sách trong thiên hạ, đó mới là mong muốn của Lý Tuyên a."

"Ngươi có thể không cầu, nhưng lại không thể không hiểu, nếu không sao còn có thể dùng lời của Huệ đế ra tranh luận?" Lý Cẩn lại nói: "Càng che giấu, lại càng khiến người khác nghi ngờ."

Lý Tuyên nghe nàng nói, sờ sờ con thỏ trong lòng: "Đến tột cùng là a tỷ muốn nói cái gì?"

"Nước mạnh nhất thiên hạ, nhất định sẽ hợp nhất được Cửu Châu, mà Cửu Châu lại nhất định sẽ bị hợp nhất. Muốn khiến các nước không còn tranh chấp, chỉ có thể dựa vào hai chữ 'chinh phạt', công tại thời, lợi tại thiên." Nàng nói: "Ngươi sở dĩ kính trọng huynh trưởng, cũng không phải là như vậy."

"Dân chúng hiện nay có bao vô tội?" Lý Tuyên hỏi: "Đối với lợi ích mà ông trời ban cho, người trước đã qua đời từ lâu, người sau còn có ai nhớ tới đây."

"Ngươi và Lý Khang cũng thật giống nhau." Lý Cẩn bất mãn nói.

"Huynh trưởng là người nhân nghĩa, Lý Tuyên ta lại không phải." Hắn phản bác: "A tỷ và huynh trưởng không thường xuyên gặp nhau, huynh trưởng cũng chưa từng làm gì a tỷ, vì sao a tỷ lại chán ghét huynh ấy như vậy?"

"Lục lang." Lúc hai người đang nói chuyện, Bành Thành vương Lý Khang lúc này vừa vặn dẫn người đi tới.

"Hoàng huynh." Thấy Lý Khang, Lý Tuyên liền bày ra vẻ mặt vui vẻ.

Lý Khang nhảy xuống ngựa, nhìn con thỏ trong lòng Lý Tuyên, sờ đầu hắn: "Có công thần ở biên quân cùng nhau tham gia săn bắn, người lại tay không trở về, không sợ phụ hoàng trách phạt sao?"

"Quách hiệu úy có tài bắn cung cao siêu, nhưng Tuyên nhi thật sự không đành lòng sát sinh. Chỉ là vài câu quở trách mà thôi, có thể đổi được vài mạng cho đám sinh linh này, coi như cũng tạo được công đức." Lý Tuyên trả lời.

"Lục nương cũng ở đây a." Lý Khang chợt quay sang nhìn Lý Cẩn và Tiêu Hoài Ngọc.

"Bái kiến Bành Thành vương." Tiêu Hoài Ngọc hành lễ với hắn.

"Hoài Ngọc." Sau khi hắn nhìn thấy nàng, biểu hiện liền thay đổi, không những tự tay nâng nàng dậy, mà còn vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Còn chưa từng thấy dáng dấp ngươi cởi giáp ra, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên thần thái sáng láng."

"Người đứng đầu săn xuân năm nay, xem ra lại là Bành Thành vương rồi." Lý Cẩn nhìn binh lính nhặt con mồi đi theo hắn, có to có nhỏ, tổng cộng không dưới mười con.

"Tứ ca văn võ song toàn a, phần thưởng long trọng của phụ hoang hôm nay, hẳn là Tứ ca sẽ lấy được." Lý Tuyên cũng nói.

"Săn bắn là để kiểm tra trình độ cưỡi ngựa bắn cung, cũng không phải để tranh thưởng." Lý Khang trả lời.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn vào vết thương của những con mồi kia, khen tài bắn cung của hắn: "Mạt tướng thấy những vết thương của đám con mồi kia, đa sô đều ngay chỗ yếu, không có đau đớn, tài bắn cung của Vương gia quả thật tinh nghệ."

"Hoài Ngọc, ta nghe nói lúc người đi cùng với Trần tướng quân đến Kim Châu, đã dùng một mũi tên bắn ngay tướng lĩnh của quân địch, hôm nay đã săn trúng con thú nào chưa?" Hắn nhìn nàng hỏi.



"Chỉ có một con đồn lộc." Nàng trả lời: "Nhưng đều là do cung tốt mà thôi."

Lý Khang chú ý tới trường cung trong tay nàng: "Đây là cung tốt, Vũ Lăng hầu từng dùng cung này, một mũi tên quyết định thăng thua. Tề Yến nghe đến tên đã sợ mất mật, khi đó Sở quốc cũng vô cùng hăng hái. Sau này Vũ Lăng hầu bệnh chết, trường cung này liền trở thành đồ vật mà biết bao nhiêu võ tướng mong muốn có được. Nay bệ hạ lại ban thưởng nó cho ngươi, có thể thấy bệ hạ coi trọng ngươi."

Hắn vừa nói chuyện, trong mắt cũng không khỏi ánh lên vẻ hâm mộ: "Trường cung này, có thể cho ta nhìn một chút không?"

Tiêu Hoài Ngọc cầm lấy cung, nhưng tựa hồ lại nhớ ra gì đó, liền cất cung trở về: "Xin Bành Thành vương thứ tội."

Thấy nàng như vậy, Lý Khang cũng không tức giận, cũng không cưỡng cầu: "Không sao, dù sao cũng là vật được ban thưởng."

Trong lúc đối thoại, Lý Cẩn cảm thấy giữa Lý Khang và Tiêu Hoài Ngọc dương như không có khoảng cách tôn ti tồn tại. Mà nàng căm hận Lý Khang là vì không thích hắn dối trá như vậy, bởi vậy cũng không muốn hắn ở lại lâu hơn.

"Tiêu hiệu úy còn muốn ôn chuyện với Bành Thành vương hay sao?" Lý Cẩn cúi đầu nhìn Tiêu Hoài Ngọc.

Tiêu Hoài Ngọc liền nhanh chóng trở lại bên ngựa với nàng, dẫn ngựa rời đi.

"Bình Dương, hắn là công thần của Sở quốc, há có thể ra lệnh như vậy?" Lý Khang nhìn nàng nói: "Cùng ngươi đi săn chứ không phải làm nô, hắn phải trải qua cửu tử nhất sinh trên sa trường, ngươi mới có thể an bình mà sống trong Sở Kinh này."

"Phải, đều đã trải qua cửu tử nhất sinh trên sa trường, vậy nhưng Sở quốc này có làm gì được cho bọn họ hay không?" Lý Cẩn lạnh mặt, nhìn Lý Khang nói.

Hắn không trả lời, nàng liền hùng hổ dọa người nói: "Ngươi làm không được, vậy có tư cách gì nói ta? Cái mà ngươi gọi là nhân nghĩa, trọng dụng người tài kia suy cho cùng đều là thủ đoạn đoạt vị của ngươi đi!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Có bình luận rất hay, Bình Dương công chúa vốn là người thẳng thắn, đối với người mình không thích liền biểu hiện ra mặt, trong lòng như thế nào thì thể hiện như thế nấy.

Tiêu Hoài Ngọc không hiểu nổi những thủ đoạn này, nàng là người quan trọng cảm nhận trong lòng, vì vậy trước đó suýt chút nữa đã bị Lâm Nghi công chúa thuyết phục.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK