• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Trường Thu cung --

"Mẫu hậu, nữ nhi không muốn gả cho tên Thất lang của Ba Lăng hầu đó." Sau khi Sở hoàng rời đi, Lý Cẩn liền hướng về phía Hoàng hậu nói thẳng.

"Vừa nãy không phải đã mạnh miệng đáp ứng rồi sao?" Thấy nàng đổi ý, Hoàng hậu liền muốn khuyên bảo.

"Lúc nãy có phụ hoàng ở đây." Lý Cẩn nói: "Trước mắt sắp giao chiến với Đông Tề, Ba Lăng hầu lại đang phòng ngự Bắc Yến. Ta thấy phụ hoàng vì nữ nhi chọn phò mã là giả, muốn dùng thông gia để ổn định quân thần mà là thật."

"Lục nương, không được càng rỡ." Hoàng hậu khiển trách.

"Mẫu hậu." Lý Cẩn ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu: "Người biết gì về Thất lang của Ba Lăng hầu sao?"

Hoàng hậu lắc đầu: "Ba Lăng hầu có sáu nhi tử, thứ tử mất sớm, trưởng tử đã tòng quân, những nhi tử còn lại rất ít khi xuất hiện."

"Ba Lăng hầu kia cũng đã qua bảy mươi, nói vậy nhi tử của hắn hẳn là đã thành hôn, chỉ còn ấu tử này chưa có hôn phối." Lý Cẩn nói: "Nữ nhi nghe nói, thê tử của Ba Lăng hầu từ lâu đã về cõi tiên, cho dù bây giờ vẫn còn, vậy thì ấu tử này cũng không phải do thê tử sinh ra, mẫu hậu chẳng lẽ muốn gả nữ nhi cho nhi tử mà kế thất sinh ra sao?"

"Huống hồ, nhân phẩm của hắn như thế nào cũng không biết." Lý Cẩn lại nói.

"Đây là do phụ hoàng ngươi tự mình chọn." Hoàng hậu nói: "Cũng không biết làm sao, Đình úy khanh Trương Thiệu đột nhiên lại nhắc đến hôn sự của ngươi."

"Hắn là một ngoại thần, sao lại dám lạm quyền can thiếp vào chuyện Hoàng thất ta a." Nàng bất mãn nói.

"Ngươi a, đừng mãi tùy hứng mà hồ đồ." Hoàng hậu lôi kéo tay nàng khuyên nhủ: "Nghe nói trước đây không lâu, ngươi sai Thành Lương Quỹ đi thiến một người sĩ tộc, hắn lại là con cháu của quan lại, lại là nhi tử duy nhất trong nhà, sau đó nhà hắn lại bẩm báo đến Đình úy a."

"Thì ra là như vậy..." Bây giờ Lý Cẩn mới hiểu tại sao Đình úy khanh lại đề cập hôn sự của nàng với Hoàng đế. Nam nhân đều là cùng một tâm tư, cho rằng một khi nữ tử xuất giá liền sẽ tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, thu lại tính khí nuông chiều.

"Vụ việc kia a..." Lý Cẩn ra vẻ không để ý đến, nói: "Ai bảo hắn nói nữ nhi xấu, dám xem thường nữ nhân, ta liền muốn cho hắn biết kết cục là như thế nào."

"Mặc kệ như thế nào, bởi vì chiến sự ở biên cảnh, gần đây tâm tình của phụ hoàng ngươi không được tốt, ngươi trước cứ theo ý hắn, gặp gỡ vị Thất lang kia, nếu thật sự vẫn không hài lòng thì bỏ qua cũng không muộn." Hoàng hậu tiếp tục khuyên nhủ.

"Nữ nhi đã biết."

"Biên cương không được yên ổn, phụ hoàng ngươi biết rõ, như Bắc Yến không có hỗ trợ, phần thắng chiến sự ở Đông Tề cũng không có, triều đình lúc này không thể lại có thêm chuyện gì khác." Hoàng hậu nói.

"Tuy Tây Sở và Bắc Yến chiến tranh lạnh nhiều năm, nhưng Đông Tề mới là thật sự muốn diệt Đại Sở ta, Bắc Yến cũng không thể khoanh tay đứng nhìn a." Lý Cẩn nói: "Đông Tề tuy mạnh, nhưng còn chưa mạnh đến nổi có thể diệt được cả Yến Sở hai quốc, vì vậy nên trận chiến ở Đông cảnh mới chậm chạp không có đẩy mạnh."

"Những lời này ngươi nói với ta là được, đừng đi rêu rao với phụ hoàng ngươi. Gần đây lời nghị luận trong triều đã càng lúc càng nhiều." Hoàng hậu nhắc nhở.

Lý Cẩn tuy không vui nhưng cũng gật đầu đáp ứng.



"Chuyện Thất lang bên Tiêu gia, mẫu hậu sẽ sắp xếp cho ngươi." Hoàng hậu lại nói: "Trước tiên để xem nhân phẩm của hắn như thế nào đã."

Lý Cẩn nhướng mày, Tiêu gia chỉ còn một nhi tử này là chưa có hôn phối, mà chiến sự kéo dài, Hoàng đế còn phải dựa vào Ba Lăng hầu, sao còn để ý đến nhân phẩm của 'phò mã' bên thông gia đây.

***

Mùa hạ, năm Thái Khang thứ ba, Đông Tề lần thứ hai tiến công vào An Châu, Bành Thành vương dẫn viện binh cùng Đại tướng quân của Tây Sở là Trần Văn Thái cùng nhau chống đỡ sự tấn công của Đông Tề, hai quân đối đầu ở bờ sông Giang Hoài.

Đêm khuya.

Tiêu Hoài Ngọc đang luyện tập đao pháp mà Quách Hồng Lân truyền dạy, củi của nhà bếp quân doanh trong hai ngày này hầu như đều là do nàng đốn.

"Giá!" Bách Phu trưởng mang đám người vội vã trở về Quý Tự doanh, truyền đạt quân lệnh: "Đại tướng quân có lệnh, nhanh chóng chuẩn bị lao lên tiền tuyến!"

Binh sĩ đang nghỉ ngơi trong lều lập tức bị đánh thức. Chỉ trong chốc lát, doanh trướng đều đã bị dỡ xong xuôi.

Tiêu Hoài Ngọc thu hồi đao trên tay, quay lại lều trướng: "Đại Vũ, Tiểu Bảo."

Quách Hồng Lân và Lục Bình lần lượt đứng dậy, Vương Đại Vũ và Vương Tiểu Bảo lần lượt bị lay tỉnh.

"Xảy ra chuyển gì sao?" Mấy người vuốt mắt hỏi.

"Chuẩn bị khai chiến." Tiêu Hoài Ngọc thấp thỏm trả lời.

Từ khi tới An Châu đến nay, nàng luôn suy nghĩ không biết chiến tranh đến cùng là như thế nào. Kinh Châu chính là quốc đô của Tây Sở, ngày tháng nàng phải trải qua tuy không tính là tốt, nhưng lại là thái bình mà sinh sống.

Bây giờ, kèn chiến tranh đột ngột vang lên, trong lòng Tiêu Hoài Ngọc phút chốc liền căng thẳng, ánh mắt cũng bắt đầu thấp thỏm lo âu.

"Trên chiến trường có phải là sẽ...chết người a?" Vương Đại Vũ hoang mang hỏi.

"Phí lời." Lục Bình cầm bộ Sóc lên, dỡ lều trướng ra cột lại: "Trận đánh nào mà không có người chết."

"Vậy chúng ta có thể đánh thắng không a?" Vương Đại Vũ lại hỏi: "Ta không muốn chết..."

Câu nói của Vương Đại Vũ khiến cả năm người đều rơi vào trầm mặc, Quách Hồng Lân vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Lên chiến trường, ngươi muốn là một chuyện, chỉ có giết địch chúng ta mới có thể còn đường sống."

"Báo cáo tiểu Đô Thống, Quý Tự doanh đã tập hợp xong xuôi." Xếp thành hàng ở phía sau, Bách Phu trưởng chạy đến, chấp tay báo cáo với Ngô Tư.

"Xuất phát!" Ngô Tư rút đao bên hông ra, dẫn dắt binh lính đi theo đại đội.

Lần này chống Đông Tề tổng cộng có năm vạn nhân mã, các cấp tướng lĩnh vô số, mà Ngô Tư chỉ là một tướng lĩnh cấp thấp.

- --

Sau khi đến chiến trường, các tân binh chưa từng trải nhìn tình cảnh mà khiếp sợ.

Đội quân của Đông Tề lít nha lít nhít, các binh lính dàn trận thành từng khối từng khối, bụi cát cuồn cuộn, quân lính so với Tây Sở chỉ có nhiều chứ không ít.

Địa phương dưới chân bọn họ đang đứng đều là vết máu, nơi này từng có vô số thi thể đã nằm qua, có một số tân binh chịu không được mùi máu mà bắt đầu nôn mửa.

"Tại sao dưới chân, lại có nhiều máu như vậy..." Vương Tiểu Bảo sợ sệt run rẩy, gần như đứng cũng không vững nữa.

"Đó là máu của thi thể trên chiến trường, đến tối sẽ có người đến thanh lý, thế nhưng những vết máu này chỉ đợi mưa đến rửa thôi." Quách Hồng Lân giải thích: "Sau trận chiến này, vết máu sẽ càng nhiều hơn, trong đó cũng sẽ có của các ngươi."

"Hoài Ngọc ca, ta sợ." Hai chân Vương Đại Vũ đã nhũn ra, hắn lôi kéo Tiêu Hoài Ngọc, âm thanh cũng đã run rẩy.

Trong lòng Tiêu Hoài Ngọc cũng đang sợ hãi, phụ mẫu đưa nàng đi làm ruộng, từ nhỏ đã như nam tử mà sống, thường cũng sẽ cùng những hài tử khác tranh đấu, nhưng nàng chưa từng chứng kiến tình cảnh giết chóc như vậy.

Mười mấy vạn người giao chiến, móng ngựa đạp lên nền đất, thi thể chồng chất.



"Đừng sợ." Trong lòng của nàng cực kì hoang mang, nhưng vẫn tận lực động viên hắn: "Chúng ta là đoàn đội, nếu gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không bỏ rơi bất kì ai."

***

Cách một dòng sông rất cạn, Đại tướng quân của Đông Tề ngồi trên lưng ngựa: "Trần Văn Thái, một trận giao chiến trước đó còn chưa đủ sao? Ngươi thân là Đại tướng quân, sao lại để con dân Tây Sở không công chảy máu theo ngươi đây?"

"Giao An Châu ra đây! Nếu không đại quân của Đông Tề tức khắc giết sạch các ngươi."

Đối với lời nói của Đại tướng quân, Hoàng tử được Hoàng đế Đông Tề yêu thương nhất là Việt Vương cực kì bất mãn: "Địch yếu ta mạnh, nói nhảm cái gì a."

"Cửu đại vương, lấy thế yếu nhất ra địch mới thu được cái lợi lớn, đây mới là kế sách hay nhất." Đại tướng quân trả lời.

Việt Vương luôn luôn xem thường Đại tướng quân, hắn liếc mắt: "Ngươi thân là Đại tướng quân của Đông Tề ta nhưng lại sợ trước sợ sau, đội quân này vẫn nên do quả nhân đến thống lĩnh đi."

Đại tướng quân của Đông Tề nhíu mày, hắn biết rõ Việt Vương ngạo mạn, liền nghiêng đầu phân phó tướng lĩnh: "Bảo vệ tốt Cửu đại vương."

"Vâng!"

Cứ như vậy, Việt Vương Tống Lân vội vàng muốn lập công chứng minh mình, lại bị Đại tướng quân sai người mạnh mẽ kéo ra khỏi chiến trường.

"Làm gì a!?" Việt Vương dãy dụa, đối mặt với cách thức vô lễ của Đại tướng quân, hắn mở miệng mắng to: "Ta là được bệ hạ phái tới, Tống Thành Viễn, ngươi muốn tạo phản sao!?"

Ngược lại, bất luận Việt Vương nói cái gì, Đại tướng quân Tống Thành Viễn đều thờ ơ, hắn vội vã đổi giọng: "Tứ hoàng thúc, Tứ hoàng thúc."

"Dẫn đi." Hai quân sắp giao chiến, là chủ soái của Tề quốc, Tống Thành Viễn không cho phép bất cứ sái sót nào xảy ra. Mặc dù người đối mặt có là Hoàng tử được Hoàng đế Đông Tề yêu thương nhất, thái độ vẫn cứng rắn như cũ.

Sau khi trong quân yên lặng trở lại, Tống Thành Viễn lần thứ hai nhìn về phía bên bờ bên kia: "Trần Văn Thái, trận này Đại Tề ta nhất định sẽ thắng, An Châu lại nằm trong tình thế bắt buộc, ngươi phải làm sao bây giờ a?"

- --

Quân chính quy chống địch chỉ có ba vạn người, thêm Bành Thành vương mang đến thêm hai vạn tân binh, nhưng những người này gộp lại cũng không bằng một nửa đội quân của Đông Tề.

Binh lực chênh lệch, trong lòng Trần Văn Thái cũng không thể nắm chắc. Lý Khang không thấy hắn tiếp lời, thế là cưỡi ngựa tiến về trước: "Khi nào Tề quốc lại có được An Châu rồi a? Có phải còn muốn có thêm Vân Châu, Hoài Châu hay không? Đều là tên đẹp mà con dân Đại Sở ta đặt a, các ngươi đừng nghĩ muốn xâm lược ranh giới Đại Sở ta là chuyện dễ như ăn bánh."

Tống Thành Viễn nhìn thiếu niên lang hăng hái trên lưng ngựa kia: "Nói vậy, vị này chính là Tứ hoàng tử của Sở hoàng, Bành Thành vương Lý Khang đi? Quả thật thiên hạ vô song."

"Bớt nói nhảm!" Lý Khang trách mắng: "Cho dù máu của Đại Sở ta có trôi hết giang sơn này, chúng ta cũng sẽ không nhân nhượng!"

Lời nói của Hoàng tử Tây Sở khiến sắc mặt của Tống Thành Viễn trở nên âm trầm, nếu mang ra so sánh với tên Việt Vương được Tề đế yêu chiều kia thì tên Bành Thành vương này còn xuất sắc hơn nhiều.

Tống Thành Viễn nghiêng đầu, thấp giọng phân phó: "Truyền lệnh xuống, ai giết được Bành Thành vương của Tây Sở, thăng mười cấp bậc."

"Nếu Tây Sở không muốn thoái nhượng, vậy nói nhiều cũng vô ích." Tống Thành Viễn nhìn bờ bên kia, giơ tay lên lại nói: "Các tướng sĩ của Tây Sở nghe đây! Là Vương của các ngươi không muốn để các ngươi sống..."

"Ha ha ha... tiến công!" Tống Thành Viễn vung tay xuống, tiếng trống trận của Đông Tề lẫn Tây Sở đều vang lên.

Tùng tùng tùng!

"Đón đánh!" Đại tướng Trần Văn Thái gấp rút ra lệnh, cũng điều chỉnh đội hình phòng ngự: "Trường khiên yểm hộ, Sóc binh tiến lên, đừng để Thiết kỵ của quân địch xông tới!"

"Cung binh chuẩn bị!"

Từng nhóm từng nhóm vội vàng di chuyển dưới sự chỉ huy, quân chính quy đều có thể nghe theo không có bất kì sai sót nào, nhưng các tân binh mới ra trận lần đầu nhìn thấy khí thế hung hăng của quân địch xông tới liền quên sạch những chiến thuật đã được học trước đó.

Tân binh chưa trải qua huấn luyện, bất kể là phục tùng mệnh lệnh hay đọ về sức mạnh, kỹ năng đều yếu hơn Đông Tề quá nhiều.

Khiên binh tạo thành phòng ngự, nhưng bởi vì có kẻ sợ hãi mà bỏ trốn, tạo ra chỗ hỏng quá nhiều liền để Thiết kỵ của Đông Tề dễ dàng phá vỡ.



"Giết!"

Trận hình càng lúc càng rối, không thể nào tiến hành phòng ngự. Trần Văn Thái không còn cách nào, chỉ có thể ra lệnh Cung binh lùi lại, lại ra lệnh Đao binh tiến lên chém ngựa.

Vốn dĩ trận hình đã hoàn chỉnh, nhưng trong nháy mắt liền bị tách ra, tình cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Thứ duy nhất có thể phân biệt được giờ phút này chính là khôi giáp không giống nhau của hai quân.

"Đừng loạn, bình tĩnh lại!" Lục Bình là Ngũ trưởng, ra lệnh đội ngũ vững vàng dựa vào nhau: "Lão Quách, chỉ huy một chút đi!"

"Dùng trường khiên kết thành trận hình tam giác phòng ngự, đừng hoảng sợ!" Quách Hồng Lân nói: "Nhìn về phía trước, tin tưởng chiến hữu sau lưng mình, cầm vững đao trong tay, đừng để kẻ địch đến gần."

"Biện pháp duy nhất để sống sót, chính là giết địch!"

***

- - Sở Kinh --

Sở Kinh an bình, không vì tình cảnh chiến sự bên Đông cảnh mà thay đổi. Dưới sự tác hợp của Hoàng hậu, Bình Dương công chúa cuối cùng cũng đồng ý đi du hồ cùng Thất lang Tiêu Duệ Thành của Tiêu gia.

Bình Dương công chúa độc ác khiến bách tính Sở Kinh chỉ cần nghe đến là sợ, nhưng mỹ mạo cùng gia thế của nàng ngược lại khiến đám con cháu thế gia thèm thuồng không ngớt, mà Tiêu Duệ Thành cũng là như thế. Là ấu tử, hắn không cách nào giành được tiền đồ lớn về tay mình, nhưng nếu có Bình Dương công chúa là thê tử, như vậy đối với tương lai của hắn là chuyện cực kì tốt. Vì để lấy lòng nàng, hắn đặc biệt bỏ ra nhiều tiền để tạo dựng một cái thuyền lớn, chỉ vì muốn cùng nàng đi du hồ: "Hoa sen trong hồ đều là hoa tốt nhất trong Sở Kinh này, không biết công chúa có thích hay không?"

"Tiêu công tử có lòng, cảnh sắc như vậy, ta rất thích." Lý Cẩn nhìn hoa sen trong hồ đã nở, thay đổi bộ dáng lạnh lùng thường ngày.

"Công chúa thích là tốt rồi." Tiêu Duệ Thành nhìn nàng nở nụ cười, thế là càng thêm ân cần: "Thật ra, Kinh Châu cũng có một chỗ tên là Vân Mộng, nơi đó rộng lớn vô ngần, tuy không phồn hoa như trong Sở Kinh, nhưng cũng tính là tiên cảnh nhân gian."

"Ồ?" Lý Cẩn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve một cánh hoa: "Tiêu công tử nói như vậy, nếu có cơ hội, ta cũng muốn đến xem thử, đến tột cùng là tiên cảnh gì..."

"Nếu công chúa đã muốn đi, hạ quan nguyện làm trâu làm ngựa đưa người đi." Tiêu Duệ Thành tiếp tục ân cần nói.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Mộng là quê nhà của Tiêu Hoài Ngọc.

Chiến tranh nhất định sẽ chết người, mong các bạn chuẩn bị kỹ tinh thần.

Đúng rồi, Đông Tề cũng có một vị công chúa rất xinh đẹp.

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK