Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ của Tề quân, tân binh lần đầu ra trận liền hoảng sợ luống cuống tay chân, nhìn thấy số lượng quân địch quá động liền bỏ chạy. Tề quân truy đuổi con mồi, có người bị chém đứt hai chân, có người mất đi cánh tay, còn có người bị đâm mù mắt.
Hình ảnh này đã thành công dọa Tiêu Hoài Ngọc trong lần đầu ra trận hoảng sợ không thôi, bên tai nàng không ngừng nghe được tiếng gào thét. Tay cầm đao của nàng không ngừng ra mồ hôi, vừa căng thẳng, vừa hoảng sợ.
Sau khi đối diện với chiến trường thật sự, hết thảy bọn họ đều không thể nào đoán được, đối với tâm thái của chính mình cũng bắt đầu lo sợ.
Phần lớn tân bình đều sợ hãi như Tiêu Hoài Ngọc, có người còn nhân lúc đó làm kẻ đào tẩu, vô tình làm tách đội hình.
Hai người Quách Hồng Lân cùng Lục Bình cầm bộ sóc trong tay, từng bước đẩy lui Tề binh, mặc kệ là gần hay xa đều đẩy hết.
Vương Đại Vũ và Vương Tiểu Bảo bị dọa đến cầm không nổi đao, Quách Hồng Lân liền đoạt lấy đao của hai người họ chém địch. Qua một lúc sau, hai người đều đã có chút kiệt sức, lại phải mang theo ba người phía sau, Quách Hồng Lân có chút thở không nổi.
"Không phải lúc trước ta đã dạy các ngươi rồi sao?" Quách Hồng Lân tức giận nói.
Vào lúc phân tâm, một thanh đao từ khẽ hở của tâm khiên đâm vào, xẹt trúng chân Quách Hồng Lân, cũng đánh vỡ đội hình bọn họ.
Lục Bình thấy đội hình phòng ngự phía sau đã bị phá liền cuống quít ngăn địch từ hai phía: "Nếu không muốn chết thì dùng đao của các ngươi đi!"
Quách Hồng Lân nhấc đao lên chém tên Tề binh kia, vừa phẫn nộ mắng: "Đồ vô dụng!"
"Sợ chết thì cút đi!"
Vương Tiểu Bảo bị dọa sợ đến tè trên mặt đất, quần cũng ướt hết. Tay Vương Đại Vũ run run cầm đao, nhưng lại không dám chém địch.
Quách Hồng Lân cực kì thất vọng: "Ngũ trưởng! Cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ chết!" Hắn thấy Lục Bình cũng đã bị thương, máu me đầy người.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Ta không muốn chết như vậy!" Quách Hồng Lân nói: "Ta và ngươi liên thủ!"
"Vậy bọn họ thì sao?" Lục Bình quay đầu lại, giật mình nói: "Ngươi muốn bỏ bọn họ lại sao?"
"Ngươi nhìn bọn họ đi!" Quách Hồng Lân nổi giận: "Ta tưởng rằng bản thân tỉ mỉ chỉ dạy cho bọn họ, chí ít lên chiến trường cũng có ít tác dụng. Nhưng bây giờ ngoại trừ liên lụy ra thì còn làm được cái gì!"
"Nhưng ngươi nói, chúng ta là một đội!" Lục Bình phản bác: "Làm sao bỏ lại chiến hữu được!"
"Tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ chết!" Quách Hồng Lân trách mắng: "Được rồi! Nếu ngươi muốn chết cùng bọn họ thì ta cũng không ngăn cản!"
Dứt lời, Quách Hồng Lân liền cầm lấy bộ sóc, rời khỏi đội ngũ: "Lão Quách!" Lục Bình gọi một tiếng.
"Ta tự nguyện tòng quân, không phải đi tìm cái chết." Quách Hồng Lân nói xong liền tiến vào trong quân địch.
Sau lưng Lục Bình không còn chiến hữu, rất nhanh hắn lại bị thương. Tiêu Hoài Ngọc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng sợ hãi khiến nàng muốn lùi lại, thâm chí còn muốn trốn khỏi nơi máu tanh này.
Lục Bình thấy Tiêu Hoài Ngọc muốn đào tẩu liền tức giận nói: "Tiêu Hoài Ngọc! Ngươi không phải rất ngông nghênh sao? Làm sao? Sợ rồi?"
"Lên chiến trường liền biến thành con rùa rồi sao?" Lục Bình một bên bảo vệ đồng đội, một bên hỏi Tiêu Hoài Ngọc.
Quách Hồng Lân rời đi khiến Vương Đại Vũ tỉnh táo hẳn, hắn nhắc đao trong tay lên, kéo tên béo bên cạnh: "Quách đại ca không cần chúng ta nữa, nếu chúng ta còn không tỉnh thì thật sự sẽ chết a."
"Ta không muốn chết." Ánh mắt Vương Đại Vũ trở nên kiên nghị, luồng nhiệt huyết từ trong cơ thể phát ra: "Thời điểm khó khăn nhất, thiên tai cũng không khiến ta phải chết đói thì sao lại có thể dễ dàng chết ở đây được!"
Dưới sự thúc đẩy của Lục Bình, ba người cuối cùng cũng núp dưới tấm khiên mà cầm đao chém thẳng vào quân địch.
"Quách Hồng Lân đi rồi, sao ngươi lại không đi?" Tiêu Hoài Ngọc nhìn người Lục Bình đầy máu, không hiểu hỏi.
"Cẩn thận!" Sự tấn công mạnh mẽ lại dồn ép của Tề quân khiến Sở quân bại như núi đổ, sau khi tiền tuyến bị đánh vỡ, một nhánh đội ngũ khác liền vượt lên.
***
- - Sở Kinh --
Sau khi du hồ, Tiêu Duệ Thành cưỡi ngựa hộ tống Bình Dương công chúa trở về trong cung. Theo dọc đường đi, cách cửa sổ xe ngựa, Tiêu Duệ Thành không ngừng chia sẻ cảnh tượng ở biên cương khi hắn được cùng phụ thân của mình trấn thủ.
"Chiến trường hung hiểm, thay đổi khó lường, bất cẩn một chút, toàn quân liền sẽ bị diệt. Trong đó lòng người lại phức tạp, có vài người vì hoảng sợ mà chạy trốn, thậm chí vì mạng sống của chính mình mà chỉa đao về chiến hữu."
"Phụ thân của ta trong quân có nói, thứ không thể dung thứ được nhất chính là kẻ đào tẩu, kẻ phản bội."
"Lần đầu tiên ra chiến trường, ai cũng sẽ sợ hãi." Lý Cẩn trả lời: "Lẽ nào Tiêu công tử không sợ hãi sao?"
"Ta là nhi tử của tướng quân, sao lại phải sợ hãi a." Tiêu Duệ Thành vỗ vỗ ngực nói: "Hơn nữa, ta là thần tử của Tây Sở, hết thảy nam nhi của Tây Sở nên cùng bệ hạ vì Đại Sở mà chiến a."
Trên thực tế, Tiêu Duệ Thành chưa từng ra chiến trường, những gì mà bản thân hắn biết được đều là do nghe phụ thân cùng huynh trưởng tòng quân trong nhà kể lại.
"Sau này, công chúa cũng là người mà Duệ Thành ta phải bảo vệ." Tiêu Duệ Thành lại nói.
Trong khung xe ngựa, hắn lại không thấy được vẻ mặt Lý Cẩn đầy vẻ ghét bỏ, nhưng khi nàng mở miệng nói chuyện lại là giọng nói vô cùng dịu dàng: "Có thể được công tử bảo vệ, chính là may mắn của Bình Dương."
Tiêu Duệ Thành nghe xong liền không giấu được sự yêu thích của mình, hắn như một bước lên mây.
"Hừ!" Ngay lúc hắn đang vui mừng thì một nam tử trung niên đột nhiên từ bên đường vọt ra, nam tử cầm côn bổng trên tay vung một trận khiến xe ngựa mất khống chế mà lao vào bên đường, toàn bộ xe ngựa nhém tí nữa đã lăn đi.
Lý Cẩn cũng từ trên xe ngựa té xuống, Tiêu Duệ Thành hoảng sợ, hắn hoang mang nhảy xuống ngựa: "Công chúa." Thấy nàng bị thương, hắn càng thêm căng thẳng.
"Kẻ này, ngươi cũng thật to gan đi!" Tiêu Duệ Thành rút đao bên hông ra.
Nam tử trung niên rất nhanh liền bị Tiêu Duệ Thành khống chế lại, hắn nhìn Lý Cẩn, phun nước bọt mắng: "Độc phụ! Độc phụ nhà ngươi! Đồ độc phụ!"
Lý Cẩn ôm tay bị thương, nghe được lời nhục mạ này liền đỏ mắt nhìn về phía Tiêu Duệ Thành: "Tiêu công tử..."
Thấy nàng điềm đạm đáng yêu như vậy, hồn phách của hắn cũng đều bị câu dẫn theo, hắn tiến đến nâng nàng lên: "Công chúa đừng sợ, kẻ vô lễ như vậy ta càng phải giáo huấn thật kỹ, thay người xả giận."
Nam tử trung niên kia còn đang nhục mạ chửi bới, Tiêu Duệ Thành liền tiến lên cho hắn hai quyền. Nhưng cho dù có đau cỡ nào tên nam tử kia cũng không chịu câm miệng lại.
"Độc phụ nhà ngươi! Tên cẩu săn đi theo độc phụ ngươi!"
Thấy nam tử quay sang chửi mình, Tiêu Duệ Thành càng đánh càng mạnh, thế là dứt khoát cầm đao chém một nhát, máu tươi xuyên theo mũi đao mà chảy xuống: "Ta cho ngươi mắng a! Mắng đi!"
"Giết người!"
"Giết người rồi!"
Toàn bộ đường phố trong nháy mắt liền loạn tùng phèo, dân chúng xung quanh hoảng sợ la lên.
***
- - Chiến trường An Châu --
"Cẩn thận!"
Máu tươi từ vũ khí sắc bén từng giọt nhỏ xuống, mấy tên Tề binh đồng loạt xông lên, Lục Bình dùng bộ sóc đẩy ra được một người, che Tiêu Hoài Ngọc ở phía sau.
Thanh đao từ giáp trụ ở khe hở xẹt qua cổ, Lục Bình chịu đau dùng đầu kẹp thân đao lại, sau đó lại một cướt đá văng tên địch.
Vương Tiểu Bảo muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng bởi vì hạnh động chậm chạp mà bị một cây trường mâu xuyên qua bắp đùi.
Hắn trừng hai mắt, khóe miệng chảy máu, đau đớn khiến hắn thét không ra tiếng, nhưng kẻ địch cũng không để cho hắn có thời gian để thở dốc.
Đại đao được rút ra, Vương Tiểu Bảo ngã trên mặt đất, hắn hoang mang luống cuống đưa tay muốn xoa xoa vết thương.
Tề binh bên cạnh nâng đao lên cao, một tiếng hét lên, ra sức ấn xuống. Trong nháy mắt, Vương Tiểu Bảo hé miệng: "A..."
Vương Đại Vũ để mất tấm khiên trong tay, lớn tiếng gào thét, hướng về tên địch bên cạnh Vương Tiểu Bảo hét lên: "Giết! Giết! Giết!"
Đòn phản kích lao đến, Tề quân liên tiếp ngã xuống, Vương Tiểu Bảo nằm trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài: "Đau...đau...đau..."
"Nương, ta đau..."
Số lượng quân địch quá đông, Vương Đại Vũ không dám ngừng đao trên tay lại, âm thanh suy yếu của Vương Tiểu Bảo đằng kia là đang nhắc nhở hắn.
Trong ảo giác, Vương Tiểu Bảo giơ tay lên, hắn hình như nhìn thấy tổ mẫu mà hắn yêu thương nhất. Cuối cùng một đám chém giết lẫn nhau dẫm lên người hắn, hắn hạ tay xuống, cũng không còn đau đớn nữa.
Một bên khác, Lục Bình dùng thân thể đỡ một đòn chí mạng cho Tiêu Hoài Ngọc, cảnh này khiến nàng triệt để há hốc mồm.
Quách Hồng Lân nhìn qua hiền lành, nhưng lại vứt bỏ bọn họ mà chạy đi. Còn Lục Bình trước nay luôn không hợp tác lại xả thân cứu giúp, chuyện như vậy khiến Tiêu Hoài Ngọc nghĩ mãi không ra là vì sao: "Đừng! Đừng! Đừng!"
Tiêu Hoài Ngọc tức giận cầm lấy đao, xông lên trước người Tề binh bổ xuống. Máu tươi trên cổ Lục Bình trào ra, hắn quỳ gối xuống vũng máu của mình, nắm chặt bộ sóc trong tay chống đỡ.
"Lão tử là Ngũ trưởng, sao lại có thể phụ tín nhiệm của tiểu Đô Thống a." Dứt lời, Lục Bình dùng sức lực cuối cùng của mình cầm đao lên chém rớt đầu của tên Tề binh trước mặt.
"Sao lại cứu ta?" Tiêu Hoài Ngọc đỏ hai mắt hỏi.
"Lục Bình ta tuy xuất thân từ đám đạo tặc thấp kém, nhưng trước nay chưa từng nuốt lời!"
Tiêu Hoài Ngọc lúc này mới nhớ lại khi mới vào quân doanh, Lục Bình đã giựt miếng bánh bột của nàng, còn nói đó là phí bảo hộ của hắn, lúc đó nàng không có để ý đến.
Cuối cùng, Lục Bình cầm bộ sóc trong tay giao cho nàng: "Cho ngươi sống tiếp, mau giết địch!"
Tiêu Hoài Ngọc tiếp nhận bộ sóc, phẫn nỗ nhấm về phía Tề quân: "Giết!"
"Giết!"
Khi chém ngã tên địch đầu tiên, máu tươi bắn lên cả khuôn mặt, nhưng nàng lại không hoảng sợ vì đã giết người.
Lục Bình chết rồi, tên béo ngã trên mặt đất cũng không còn sống, Sở quân đã bắt đầu thất bại mà lui binh, phía sau lại không có ai tiếp viện, các binh sĩ thống khổ kêu thảm, tất cả đều hóa thành hi vọng sống sót của nàng.
Nàng không muốn chết, không muốn bị quân địch vây nhốt, như vậy cuối cùng đến cả thi thể cũng không được toàn thay. Phút chốc, hoảng sợ biến thành sát tâm, khát vọng sống sót của nàng vươn lên mạnh mẽ.
Tùng tùng tùng!
Sở quân vang lên tiếng trống: "Đại Vũ." Từ chỗ chết trở ra, Tiêu Hoài Ngọc mang theo Vương Đại Vũ mở ra một con đường máu.
Mà đám Tề quân đã giết đỏ mắt đang phát điên tìm kiếm Bành Thành vương Lý Khang của Tây Sở.
"Giết Bành Thành vương! Thăng mười cấp bậc!"
Đối mặt với cục diện thất bại trong lần đầu tiên xuất chinh, Lý Khang không cam tâm: "Trận chiến hôm nay lấy thế yếu thủ thắng, lúc nãy hai lần bị phá trận hình hoàn toàn là do Sở quân tự loạn trận cước mà thôi!"
"Lui thôi Vương gia, về quân sự, Sở quốc ta vốn đã yếu thế hơn hai quốc Tề Yến a." Thân binh cùng bọn hộ vệ ra lực khuyên ngăn.
"Ngươi biết An Châu quan trọng như thế nào không?" Lý Khang liếc qua thân vệ của mình: "An Châu là bức bình phong của Đông cảnh Tây Sở ta, nếu An Châu thất thủ thì Tề quốc liền sẽ dốc sức đẩy mạnh tiến công!"
"Nhưng cục diện đã bại trước mắt..."
Lý Khang lơ thi thân vệ, rút thanh đao bên hông của mình ra: "Thân là con dân Đại Sở, phải vì bách tính, vì Sở quốc mà chảy tới giọt máu cuối cùng! Tuyệt đối không lui!"
Dứt lời, Lý Khang liền dẫn theo một nhóm nhân mã chạy vào vòng địch.
Mấy tên hộ vệ nhíu mày: "Bành Thành vương cũng đã đi rồi..."
"Hắn đương nhiên phải đi." Một hộ vệ trong đó nói: "Trong triều đang tranh đoạt quyền lực, hắn lại là Hoàng tử, nếu bại trận, hậu quả như thế nào cũng không tưởng tượng ra được. Lẽ nào chúng ta phải theo hắn chịu chết sao?"
"Có lý."
Vì để cổ vũ sĩ khí, Lý Khang tự mình dẫn binh vào giết phe cánh của Tề quân: "Tướng sĩ của Đại Sở ta! Tuyệt đối không thể để mất An Châu! Bằng không ngày sau chịu đói chịu khổ chính là người nhà của các ngươi!"
Dưới sự kích thích của Lý Khang, các tướng sĩ Tây Sở ban đầu vốn dĩ đang hoảng sợ tán loạn liền tụ lại tiến hành phản kích.
Tống Thành Viễn thấy như thế càng thêm kiêng kỵ: "Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải giết bằng được Bành Thành vương!"
Nhân lúc binh sĩ đang chém giết lẫn nhau, Tống Thành Viễn dơ cung lên hướng về phía đầu của Lý Khang.
Xoẹt!
Một tiếng cung bay, Bành Thành vương Lý Khang bị trúng tên rơi xuống từ trên lưng ngựa, tình cảnh binh sĩ lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Chỉ có điều mũi tên kia mặc dù mạnh mẽ nhanh nhẹn, nhưng lại bị lệch đi chỉ trúng vai trái của Lý Khang.
Khí thế vừa mới lấy lại lại tiếp tục sa sút, Sở quân lại bắt đầu không nghe theo hiệu lệnh từ phía sau, Tề quân liền thừa thắng xông lên.
Bọn hộ vệ cũng bắt đầu vứt bỏ Lý Khang mà chạy lấy người: "Giết Bành Thành vương! Được thăng mười cấp!"
Tề binh thấy Lý Khang vừa rơi xuống ngựa, trong mắt liền chỉ có công danh lợi lộc, hưng phấn mà tiến đến.
Lý Khang cầm đao chống người lên, vung vẩy la lớn: "Đến! Đến đây!"
Mấy tên Tề binh đang tiến tới trong nháy mắt liền bất động đứng im, lát sau liền lần lượt ngã xuống đất.
Ba tên Tề binh bị chém đứt hai chân, nơi không có giáp che chính là điểm yếu chí mạng của bọn họ.
Lý Khang thở hổn hển, sau khi Tề binh lần lượt ngã xuống, hắn mới phát hiện ra người đứng đằng sau bọn họ chính là vị tân binh đã gặp trong quân doanh lần trước.
Sau khi chém dứt hai chân, Tiêu Hoài Ngọc nhấc sóc lên tiếp tục xuyên vào tim của mấy tên Tề binh khác, triệt để không chừa đường thở cho bọn chúng.
Lý Khang bị tình cảnh này dọa đến khiếp sợ không thôi, hắn không thể tưởng tượng ra được, đây là chuyện mà tân binh có thể làm.
Mà điều Tiêu Hoài Ngọc muốn chỉ là sống sót mà thôi, còn nhân từ chính là thứ tuyệt không thể có trên chiến trường.
Nhấc bộ sóc lên, Tiêu Hoài Ngọc lúc này mới chú ý tới Lý Khang. Nàng một đường dẫn theo Vương Đại Vũ chém chém giết giết, đúng lúc lại gặp ngay Lý Khang ở chỗ này.
"Đại Vũ, ngươi bảo vệ Bành Thành vương." Tiêu Hoài Ngọc dùng đao cắt vải bố, sau đó buộc chặt vết thương trên đùi lại.
"Được!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sóc = Mâu: là loại vũ khí lạnh, giống với thương, chỉ có điều mũi mâu có hình thù kỳ dị hơn.
Trong truyện không có người tốt kẻ xấu, chỉ có lập trường không giống kẻ địch.
*** HẾT ***