• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Yến quốc --

Bởi vì đường đi nhỏ hẹp, thiết kỵ của Nhu Nhiên đều bị ngăn cản ở bên ngoài, đồng thời số dân chúng bị đẩy lên đầu tuyến đều đã chết đi một phần.

Bị mai phục ngược lại, đám quân người Nhu Nhiên còn muốn đổ tội cho dân chúng phía trước.

Khả hãn Úc Cửu Lư Xá Luân giận dữ, nhìn số binh mã bị tổn hại, hắn liền nắm lấy một nữ nhân người Yến quốc lên để mắng hả giận: "Nước của các ngươi đã từ bỏ các ngươi rồi a!"

"Đại hãn, Yến quốc mai phục ở đây, lại không cố kỵ tính mạng của đám nữ nhân và hài tử này. Như vậy có thể thấy, kinh thành bên trong rõ ràng đã trống không." Mưu thần của Úc Cửu Lư Xá Luân nhắc nhở: "Hẳn là sô lượng binh lính mai phục ở chỗ này...cũng không quá nhiều."

Lời của hắn khiến Úc Cửu Lư Xá Luân hạ quyết tâm: "Chúng ta đã đến dưới chân kinh đô Yến quốc rồi, không thể kiếm củi ba năm chỉ thiêu trong một giờ."

Úc Cửu Lư Xá Luân rút thanh đao ngắn bên hông ra, đi đến phía trước thiết kỵ: "Các dũng sĩ Nhu Nhiên, đô thành Yến quốc đang ở ngay trước mắt, chỉ cần chúng ta ra khỏi chỗ này thì liền có vô số nữ nhân cùng châu báu."

"Những thứ đó có thể giúp cho bộ tộc chúng ta mạnh mẽ hơn, lại giúp tộc ta giàu có, bảo đảm sống qua được trời đông giá rét lúc này."

Dưới sự khích lệ của hắn, thiết kỵ Nhu Nhiên mạnh mẽ đập đá tạo đường vào. Dưới sự mạnh mẽ hung bạo của bọn họ, rất nhanh có thể phá vỡ phòng tuyến đầu tiên mà Mộ Dung Lam đã xây dựng sẵn trước đó.

Các cơ quan được lắp trong khe đá đều bị thi thể lấp kín, có một số binh sĩ Yến quân vì sợ hãi mà lùi từ phòng tuyến trên lui về trốn, vì vậy thiết kỵ Nhu Nhiên liền thuận tiện dẫm đạp lên thi thể mà tiến vào.

Mộ Dung Lam cưỡi ngựa sải bước, trên tay cầm một thanh sóc, kiểm tra lại nhánh kỵ binh lại thêm lần nữa, chuẩn bị tinh thần chờ thiết kỵ Nhu Nhiên vào trong liền ra tay, như vậy có thể làm bọn họ hoảng loạn: "Lần này có thể sống cũng có thể chết, nhưng nếu không ra tay, vậy thì thứ chờ đợi chúng ta sẽ là cái chết."

"Công chúa, ngài muốn đích thân ra trận sao?" Phó tướng lo lắng nói.

"Ta mang họ Mộ Dung, là con cháu của Mộ Dung gia. Từ thời khắc Mộ Dung Lam ta mặc bộ giáp vào, đời này xác định đã vì Yến quốc..." Nàng nói xong liền ra lệnh, sau đó dẫn kỵ binh đi vào đường nhỏ trong núi.

Nhân lúc các binh sĩ Yến quốc đang ngăn cản thiết kỵ Nhu Nhiên, Mộ Dung Lam bỗng nhiên dẫn theo nhánh kỵ binh từ trong núi giết ra.

Đồng thời chặn ngang đoàn đội thiết kỵ Nhu Nhiên lại: "Giết!"

Phía trên cùng, đám Nhu Nhiên bị tấn công cả bên trái lẫn bên phải, trong lúc bọn họ hoảng loạn liền dẫm đạp không suy nghĩ, vì vậy nhanh chóng rơi vào bẫy mà Mộ Dung Lam đã dựng sẵn.

Mà Khả hãn của Nhu Nhiên là Úc Cửu Lư Xá Luân vẫn đang trong đội ngũ này, hắn cấp bách chỉnh đốn đội ngũ lại, lợi dụng số đông chiếm ưu thế: "Đừng sợ hãi, chúng ta đông hơn."

Nhưng Mộ Dung Lam cũng không để bọn hắn có thời gian giằng co, nàng ra lệnh tách đám thiết kỵ ở phía sau, sau đó liền dẫn nhóm người nhanh chóng rút đi.

Bởi vì chưa quen thuộc với địa hình nơi đây, Úc Cửu Lư Xá Luân hạ lệnh truy đuổi nhưng lại gặp phải phục kích trên đường, gây ra tổn thất nặng nề.

Thiết kỵ Nhu Nhiên bị ngăn cản trên phòng tuyến thứ ba, ở khúc địa hình phức tạp này, kỵ binh đã tập trung tấn công. Vốn không chiếm ưu thế về địa hình, lại thêm Yến quốc nhiều lần phục kích, lúc này đám Nhu Nhiên liền nhanh chóng tan rã.

Kỵ binh của Yến quốc chạy tới chạy lui, mỗi lần đều giết hơn chục người, không theo quy luật nào cả.

Binh sĩ Nhu Nhiên hoảng loạn nhìn xung quanh, chỉ một ngọn gió thỏi qua cũng khiến bọn họ giật mình hoảng sợ.

Cứ như vậy, hai bên kéo dài ròng rã một ngày, Mộ Dung Lam liền dẫn binh mã theo, chặn lại lối ra bên ngoài đường núi của thiết kỵ Nhu Nhiên.

Nhưng Yến quốc cũng tử thương nặng nề, nàng dẫn kỵ binh đi, lúc về chỉ còn không tới một nửa, số binh lính phòng tuyến phía trên cũng chết hơn mấy ngàn người, bản thân nàng cũng bị thương không nhẹ.



"Công chúa, ngày mai hãy để mạt tướng đi đi." Phó tướng chỉ hủy ở phòng tuyến cuối cùng đứng ra khuyên nhủ: "Ngài đã bị thương thành ra như vậy rồi."

"Thời điểm như thế này, Mộ Dung gia càng không thể lùi bước." Mộ Dung thị là quân tâm của toàn bộ Yến quốc. Mộ Dung Lam mặc khôi giáp vào lần nữa, thái độ kiên quyết nói: "Ngày mai khi mặt trời vừa mọc sẽ lại tiếp tục một trận ác chiến, ta nhất định phải bảo vệ nơi này, trấn giữ chờ phụ hoàng trở về."

Nhưng khi mặt trời còn chưa mọc, liền có âm thanh binh lửa từ trong núi truyền ra. Dưới sự nhắc nhở của mưu thần, Úc Cửu Lư Xá Luân từ bỏ chiến thuật cường công, mà lợi dung ưu thế số đông, chia thiết kỵ Nhu Nhiên thành vài nhánh thay phiên đi tiếp.

Nhu Nhiên dùng cách như vậy khiến công sức trong coi của binh lính Yến quốc triệt để mất tác dụng: "Giết!"

Mộ Dung Lam bất đắc dĩ cầm vũ khí lên lần nữa, tiến lên tác chiến, nhưng còn chưa kịp bước đến liền đã bị một thanh đao đưa tới khiến cho lui trở về.

"Ngươi?" Nàng sợ hãi nhìn tên nam nhân đang cầm đao: "Chu Sùng, ngươi dám phản bội Yến quốc."

"Là do các ngươi ép ta!" Chu Sùng hung hãn nói.

Phó tướng muốn hô lớn, chợt lại bị đám binh sĩ Yến quốc do người Nhu Nhiên cải trang bắt lại.

"Yến quân đã làm gì có lỗi với ngươi?" Mộ Dung Lam lạnh lùng hỏi.

"Điều này phải hỏi phụ thân của ngươi." Chu Sùng lạnh nhạt trả lời.

Mộ Dung Lam rút thanh đao trong tay ra, lại sớm bị Chu Sùng phát hiện, hắn liền giận giữ gào lên một tiếng, sau đó liền đá một cước vào người nàng.

- --

- - Sở quốc --

Có lẽ là bởi vì chột dạ, vì vậy đám ngụy trang phía trước cực kỳ nhiệt tình đối với Tiêu Hoài Ngọc, bọn hắn cũng hi vọng dựa vào nhóm người của nàng mà thuận lợi tiến vào trong thành.

Tiêu Hoài Ngọc đánh giá bọn họ, áo giáp sạch sẽ như chưa từng bị thương, chỉ có vài dấu xướt như bị bụi gai trên núi cắt trúng. Nói cách khác, bọn chúng không phải đi đường dưới núi mà đến, điều này càng chứng minh suy nghĩ của nàng là đúng.

Ngoại trừ tiếp lời, Tiêu Hoài Ngọc còn chủ động khuân đá giúp bọn chúng.

"Chuyện này sao được a." Đám ngụy trang từ chối nói.

"Đều là huynh đệ với nhau, khách sáo cái gì." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Huống hồ những thứ này đều là thứ quý giá để trấn giữ thành, nhiều người giúp thì cũng đảm bảo hơn. Người Tề lòng muông dạ thú, những thứ này nhất định sẽ có tác dụng lớn a."

Nàng vừa nói vừa để ý đến sắc mặt của đám ngụy trang, đây là thuật đọc tâm mà nàng học được từ Tống Thanh Dao, nghe lời đoán ý đây.

"Những tảng đá này lớn, nếu nhưng nện từ trên thành cao xuống, đám quân Tề kia nhất định sẽ thịt nát xương tan a." Nàng lại tiếp tục nói.

Đám ngụy quân kia nghe xong, vẻ mặt liền trở nên hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng trấn định vui vẻ miễn cưỡng vui mừng phụ họa.

Qua không bao lâu, Vương Đại Vũ liền dẫn theo một nhánh binh lính khác chạy tới, trong tay còn cầm theo vũ khí.

Nghe được tiếng bước chân phía sau, Tiêu Hoài Ngọc liền phui Viên Ứng Hồi một cái, nói: "Ra tay."

Tám người đồng thời nâng tảng đá trong tay lên ném về phía đám ngụy quân bên cạnh, tảng đá lồi lõm thành công đè nát áo giáp trên người bọn họ, cũng làm vỡ mũ giáp phía trên.

Trong nháy mắt, đám ngụy quân hơn hai mươi người liền mất đi sáu, bảy người. Tên ngụy trang đầu lĩnh đứng bên cạnh Tiêu Hoài Ngọc phản ứng nhanh chóng.

Sau khi né được tập kích, hắn liền đá Tiêu Hoài Ngọc một cước, sau đó rút đao ra đánh tới.

"Bọn họ là quân Tề ngụy trang!" Tiêu Hoài Ngọc liền la lớn về hướng nhánh binh lính viện trợ mới tới.

Rất nhanh, nhánh binh lính liền xung lên, Tiêu Hoài Ngọc lau vết máu bên khóe miệng, lấy rìu từ bên hông ra.

"Làm sao ngươi phát hiện ra được?" Tên ngụy trang tiều phu khi nãy đi ra đằng trước, đám ngụy quân bên cạnh dường như rất cung kính hắn.

"Ta đoán, ngươi phụ trách thăm dò địa tình, tìm tin tình báo, sau đó thu xếp cho bọn hắn vào kinh thành. Đợi trong lúc hai quan giao chiến, các ngươi sẽ trong ứng ngoài hợp." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Còn tại sao ta lại phát hiện ra được thì các ngươi không cần phải biết."

Tên ngụy trang tiều phu nhíu mày, sau đó lùi về sau vài bước: "Ngăn bọn hắn lại!"

"Hắn muốn chạy trốn!" Nàng giật mình nói.

Hai bên lập tức lao vào đánh nhau, Tiêu Hoài Ngọc đánh trước mở đường, nàng tiện tay nhặt thanh đao nhỏ dưới đất lên, sau đó liền đuổi theo tên tiều phu.

Nàng không biết tên kia đang dò thăm được bao nhiêu thông tin, nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, nếu như để hắn thoát thân trở về Tề doanh, vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng đế kế hoạch của các nàng.

Lúc nhỏ, bất kể có đi trong nước, rộng hay núi thì Tiêu Hoài Ngọc đã sớm quen thuộc với các loại địa hình này rồi.



Nàng ném chiếc rìu về phía tên tiều phu, hắn lại né tránh thành công, nhưng đồng thời cũng vì vậy mà bị trượt sang một bên.

Mắt thấy không thể trốn được, tên tiều phu liền rút thanh đao trong tay ra đấu với Tiêu Hoài Ngọc.

Thông tin mà hắn dò hỏi được, đám binh lính được phái vào núi thu thập vật liệu đều là lính mới vào quân doanh chưa tới một năm. Nhưng người trước mắt hắn lúc này, bất luận là năng lực quan sát hay thân thủ này cũng không giống như một tên lính mới.

Giống như sống lại từ trong cái chết, vì vậy kỹ xảo giết người của nàng cực kỳ nhanh nhẹn, số công kích mà nàng đánh ra đều nhắm vào chỗ chí mạng.

Bởi vì tên tiều phu không có mặc giáp trên người, lúc nãy giao đấu khi bị phát hiện cũng đã bị thương, thêm lúc bỏ trốn bị trượt té, vì vậy trận giao đấu với Tiêu Hoài Ngọc lúc này liền rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.

Hắn liều mạng bổ một đao xuống, lại bị Tiêu Hoài Ngọc ngăn lại, nhưng cùng lúc này nàng lại bị một lực đẩy lùi lại vài bước, đến đôi tay đang cầm vũ khí cũng đang run rẩy, có thế thấy thân thủ của nàng và hắn vốn dĩ có chênh lệch.

Nhưng cái Tiêu Hoài Ngọc thắng là ở tuổi tác, nàng còn có thời gian để phát triển bản thân. Tên tiều phu nhìn nàng, lại nắm thật chặt đao trong tay: "Cho dù ta có chết, cũng nhất định không thể để cho ngươi sống!"

Hai người lại nhanh chóng giao đấu, rất nhanh hắn đã dẫn dắt nàng tới bên dưới ngọn núi. Mặc dù trong miệng hắn đày máu tươi, thể lực cũng đã tiêu hao, nhưng sát tâm trong mắt vẫn như cũ, không hề giảm bớt.

Hắn dùng hết sức bản thân đâm về phía Tiêu Hoài Ngọc. Nàng bò từ trên đất dậy, thanh đao sắc bén của hắn liền cắt một đường về cánh tay của nàng, cùng lúc đó nàng cũng cầm đao đâm về phía hắn.

Nhưng trong nháy mắt nàng bị hắn vung đao đè xuống, máu tươi đầy trong miệng hắn, nhưng hắn vẫn dùng hết khí lực để ép Tiêu Hoài Ngọc xuống.

"Chết đi..."

~ Vèo!

Một tiếng tên bắn, mũi tên liền xuyên qua đầu tên tiều phu, hai mắt hắn đỏ như máu trừng đó, nhanh chóng theo hướng gió mà ngã xuống.

Tiêu Hoài Ngọc đẩy thi thể của hắn ra, chống đao xuống từ dưới đất bò dậy. Trong nhánh binh sĩ mà Vương Đại Vũ gọi tới, trong đó đúng lúc có một người trong đội cung tiễn.

"Thập trưởng, Thập trưởng."

"Ngươi bị thương rồi." Vương Đại Vũ nhìn cánh tay đang chảy máu của nàng nói.

"Vết thương ngoài da, không cần lo lắng." Tiêu Hoài Ngọc nói.

Trong lần tác chiến này, bởi vì đám quân Tề ngụy trang sắp chết mà kịch liệt phản công, vì vậy nhóm binh lính Sở doanh cũng có thương vong. Dưới trướng Tiêu Hoài Ngọc bị mất đi một người, Viên Ứng Hồi cũng bị thương.

Nàng lau vết máu ở khóe miệng, dùng đầu gỗ và cây mây làm thành cán cứu thương: "Nhấc huynh đệ trở về doanh trại trước đã."

"Vâng."

"Không thể ở lâu ngoài thành." Tiêu Hoài Ngọc lại nói với mọi người một tiếng.

- - Trong Thành --

Chuyện ngoài thành đã kinh động tới Đại tướng quân Trần Văn Thái, hắn nhìn số thi thể của đám quân ngụy trang mặc áo giáp Sở quốc trên người, các tướng lĩnh cấp cao bên cạnh cũng sinh lòng tức giận.

Người quản lý phòng vệ cổng thành là một Đại tướng cùng quản binh với Trần Văn Thái, lúc này Trần Văn Thái liền nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Bởi vì người kia là *ngoại thích của Trịnh thị, vì vậy hắn cũng không sợ Trần Văn Thái đe dọa cái gì: "Người Tề trước nay giả dối, ngươi nhìn ta làm gì!"

*Ngoại thích: là người thuộc dòng dõi bên mẹ (hay là dòng họ bên ngoại).

Trần Văn Thái sai người tháo áo giáp trên người thi thể ra, cũng vì vậy mà thấy được bản đồ bố cục phòng vệ trong thành được nhét trong y phục của tên tiều phu, tuy không phải quá chi tiết, nhưng đối với tuyến phòng ngự bên ngoài đều đã được hắn ghi chép lại.

Các tướng lĩnh nhìn thi thể trên đất, nhìn bản đồ đã được vẽ ra, bọn hắn suy nghĩ sâu xa liền cảm thấy sợ hãi: "Nếu để bọn hắn qua mặt mà lẫn trốn vào thành được, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

"Nơi đây là tòa thành quan trọng nhất biên cảnh phía đông của Đại Sở ta. Qua trận chiến lần trước, Tề quốc đã đánh chiếm được ba tòa thành của ta, hiện tại đã dừng ở đây. Nếu làm mất đi tòa thành này, chúng ta làm sao ăn nói với bệ hạ đây."

"Đều là do đám người Tề cáo già này, mở miệng ra là *nhân - lễ - nghĩa - trí - tín, nhưng làm ra đều là việc xảo trá."

*Nhân - Lễ - Nghĩa - Trí - Tín: đây là học thuyết do Khổng Tử khởi xướng, gọi là Ngũ Thường.

"*Binh bất yếm trá, chỉ cần có thể thắng, thì mưu kế gì cũng được a."

*Binh bất yếm trá: chiến đấu bất chấp thủ đoạn.

"Vì để chắc chắn, chúng ta nên đổi lại phương án tác chiến thôi." Trần Văn Thái nói.

"Đại tướng quân nói đúng." Mọi người đáp.



Sau khi xử lý đám quân Tề ngụy trang xong, Trần Văn Thái liền tự mình đến nơi đóng quân tìm Tiêu Hoài Ngọc: "Phát hiện và vây bắt được quân ngụy trang là một công, chặn được mật thám, không thể tình báo bị lộ ra bên ngoài lại là một công nữa, được tăng ba cấp, ngươi còn muốn ban thưởng gì khác không?"

"Chỉ có mình ta được nhận công huân thôi sao?" Điều đầu tiên Tiêu Hoài Ngọc để ý cũng không phải về vấn đề ban thưởng.

"Không phải, bọn họ đều có, nhưng ngươi là công đầu." Trần Văn Thái nói.

Trải qua chuyện của Tôn Minh lần trước, không còn ai trong quân doanh dám trộm lĩnh công huân nữa.

"Ta không cần ban thưởng." Nàng lại nói: "Nếu Đại tướng quân muốn thưởng, vậy xin hãy hậu táng và trợ cấp cho người nhà của các binh sĩ đã chết trận đi, bọn họ là bởi vì ta nên mới mất mạng."

"Chết trận đối với trong doanh cũng không tính là gì." Hắn nói: "Sự hi sinh của bọn họ hôm nay lại có thể bảo vệ được hàng ngàn con dân Sở quốc sau này, đây chính là thành quả tốt nhất, cũng là công lao của ngươi."

Lời của Trần Văn Thái khiến binh sĩ trong quân doanh phải nhìn Tiêu Hoài Ngọc với cặp mắt kính nể, đặc biệt là nàng từ chối nhận thưởng để xin trợ cấp cho binh sĩ dưới trướng đã chết trận.

Vốn dĩ dựa theo công huân, Tiêu Hoài Ngọc có thể từ chức Thập trưởng thăng lên làm Đội trưởng, từ dẫn dắt mười người trong một thập thành năm mươi người trong một đội.

"Công huân của ngươi, trong quân đã nhớ kỹ. Đợi đủ nhiều, ta liền thăng ngươi làm Đồn trưởng, nếu như lập được công lao lớn khác, Quân Hầu hay thậm chí là Hiệu úy cũng không phải không thể." Trần Văn Thái lại nói.

Lời nói của hắn khiến Bách Phu trưởng xung quanh cũng phải khiếp sợ, làm Đồn trưởng tức là quản chế trăm người trong doanh. Hắn từ một binh sĩ nhỏ nhoi cho đến vị trí hiện giờ, hầu như đã liều mạng hơn nửa đời ngươi a.

Chỉ có tiểu Đô thống Ngô Tư sắc mặt bình thường, hắn vốn cũng không xuất thân từ binh sĩ biên cảnh, mà là quân bảo vệ Kinh Châu ở Sở Kinh được Đô đốc phái tới tiếp viện đông cảnh mà thôi. Trong lúc di chuyển dẫn theo một đám lính mới này, nay lại có người đạt được vị trí nhất định trong quân.

Trần Văn Thái nhìn về phía Ngô Tư lần nữa: "Lần này Kinh Châu đưa lính mới tới, thật sự cho ta sự bất ngờ lớn a."

"Đều là do Đại tướng quân dạy bảo." Ngô Tư chắp tay nói.

Chờ Trần Văn Thái đi rồi, các binh sĩ trong doanh trại đồng loạt nâng nàng lên cao. Lần đầu tiên nhận được sự ủng hộ lớn như vậy, Tiêu Hoài Ngọc có chút giật mình: "Đừng như vậy." Nàng lúng túng nói lắp.

"Tiêu thập trưởng, ngươi thật sự cho lính mới bọn ta thêm dũng khí a."

Biên quân Sở quốc, quản chế mười người một thập gọi là Thập trưởng, năm mươi người một đội gọi là Đội trưởng, trăm người trong một truân gọi là Đồn trưởng, hai trăm người một khúc gọi là Quân hầu, ngàn người trong một bộ gọi là Hiệu úy, mỗi vị Tướng quân quản chế năm bộ, lại có thêm phụ tá là Trường sử và Tư mã.

Từ tòng quân tới binh sĩ vệ, lại từ Đội trưởng tới Đồn trưởng là chuyện không dễ, huống chi là Quân hầu hay Hiệu úy. Trần Văn Thái nói như vậy chính là muốn tiếp thêm tự tin cho các binh sĩ dưới trướng.

Ý rằng, bọn họ cũng có thể dựa vào công huân mà thay đổi vận mệnh của mình.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải cứ lập công là có thể thăng chứ ha, vấn đề này nói thêm để tránh thắc mắc.

Bởi vì đang trong lúc không chiêu mộ binh mới, chức vị trong quân cũng không có chỗ trống, tùy tiện dồn người này xuống để bổ nhiệm người kia lên chỉ làm tăng sự hiềm khích trong quân. Chờ lúc sau Tiêu Tiêu lập được công huân mà thăng chức mới có thể tiếp xúc với các nhân vật lớn phía trên, cũng chính là lão bà a.

Quân công là thứ có thể nhận được, chủ yếu là bởi vì tỉ lệ tử vong quá cao, vì vậy những người thật sự nhận được công huân đều rất lợi hại.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK