Người nhà của tên nam tử bị giết kia không sợ thế lực của Ba Lăng hầu Tiêu gia, trực tiếp đi tới Đình úy kiện cáo.
Trong quân, Tiêu Duệ Thành đảm nhiệm chức võ tướng, tuy cấp bậc không cao, nhưng bởi vì *huân quý chi tử, vì vậy sự tình liền đến tay Đình úy khanh Trương Thiệu.
*Huân quý chi tử: là chỉ những đứa con của người có công lao lớn vì tổ quốc.
Trong triều, Trương Thiệu được tính là lão thần, nổi danh là ngay thẳng nghiêm pháp. Dưới áp lực nghị luận, đối với án hành hung trên đường này Trương Thiệu không dám qua loa, rất nhanh liền tự mình tiếp nhận thẩm lý.
- - Ba Lăng hầu - Tiêu trạch --
Khi Đình úy đến bắt người, thiếp thất phu thân của Ba Lăng hầu liền bảo vệ nhi tử của mình gắt gao.
"Phụng mệnh của Đình úy Đại khanh tới bắt nghi phạm Tiêu Duệ Thành." Chúc quan của Đình úy đảm nhiệm triệu tập, Tả giám Đình úy liền giao lệnh bắt người của triều đình ra.
Lưu thị bảo vệ nhi tử ở trước người:"Nhi tử của ta là ấu tử của Ba Lăng hầu a, ta xem ai dám?"
"Phu nhân, triều đình đã ra mệnh lệnh, không thuận theo chính là tội thêm một bậc." Quan sai nhắc nhở Lưu thị.
"A nương, a nương,..." Trương Thiệu làm Đình úy khanh, tính tình nghiêm pháp, không chỉ Thừa tướng cùng Ngự sử từng bị hắn chỉnh đốn qua, đến cả phán quyết của Hoàng đế còn bị hắn từng thẳng thắng bác bỏ. Bây giờ chuyện giết người lại truyền đến trong tay hắn, Tiêu Duệ Thành nghĩ tới đã sợ không thôi.
Lưu thị còn đang kì kèo với quan sai, bởi vì ngay khi Đình úy xin chỉ bắt người thì nàng cũng đã phái người truyền tin đến chủ quân, Ba Lăng hầu Tiêu Thế Long.
"Đình úy khanh còn đang chờ ở công đường, Tiêu lang quân, xin mời." Tả giám Đình úy tiến lên, muốn chế ngự bắt người.
"Giá!"
Một trận móng ngựa bỗng nhiên truyền vào, bên ngoài Tiêu trạch bụi bay tứ tung: "Hu..."
Ba Lăng hầu Tiêu Thế Long thân mặc áo giáp từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó đưa dây cương cho hậu vệ dắt ngựa đi.
"Chủ quân."
"Chủ quân."
Gia nô dồn dập cúi đầu né tránh, Tiêu Thế Long bước vào đình việc, đôi mắt ưng của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Duệ Thành đang đứng phía sau Lưu thị.
Thấy Ba Lăng hầu hồi kinh, Tả giám Đình úy sắc mặt cứng đờ, vội vàng hành lễ nói: "Ba Lăng hầu."
"Tiêu lang." Lưu thị vội vã tiến lên, sau đó hành lễ: "Thiếp bái kiến chủ quân."
Đôi mi trắng của Tiêu Thế Long nhíu lại, trong mắt tràn ngập lửa giận: "Vừa vào thành liền nghe thấy tiếng người ta thay nhau nghị luận, nói nhi tử của ta hành hung người ở trên đường, giết người xong còn muốn diệt khẩu, có đúng hay không?"
Tiêu Duệ Thành e sợ phụ thân, hắn sợ đến vội vàng quỳ xuống đất xin tha: "A gia, nhi tử vô lương tâm, chỉ trách hắn..."
"Ngươi cái tên súc sinh làm bại hoại gia môn!" Không nghe lời giải thích của Tiêu Duệ Thành, hắn một cước đá ngã nhi tử của mình.
"Chủ quân!" Lưu thị nhìn nhi tử, cực kì đau lòng: "Không phải chỉ là giết một tiện dân thôi sao? Cần gì phải như vậy chứ?"
Tiêu Thế Long nghe nàng nói thế, càng thêm tức giận: "Con dân của Đại Sở, mạng ai mà không phải là mạng!"
"Dạy con như giết con, hắn thành ra như ngày hôm nay đều là do một tay ngươi tạo thành." Tiêu Thế Long chỉ vào Lưu thị, mắng to: "Một đời Tiêu Thế Long ta anh danh, sao lại có đứa nhi tử như ngươi đây!"
Tiêu Duệ Thành luôn sợ những lúc phụ thân của hắn uy nghiêm như thế này, sau khi nghe được lời phụ thân nói như vậy, hắn đỏ hai mắt ngẩng đầu lên: "Phải, ở trong mắt người, cái gì ta cũng không sánh bằng huynh trưởng, ta chẳng là cái gì cả!"
"Ngươi còn có mặt mũi để nói sao!?" Tiêu Thế Long nhíu mày: "Huynh trưởng của ngươi vì quốc mà trấn thủ biên cương, vì bệ hạ không tiếc chết trận, còn ngươi thì sao?"
"Dẫn hắn đến Đình úy đi." Dứt lời, Tiêu Thế Long hướng về phía quan sai nói: "Luật lệ Đại Sở như thế nào thì cứ phán y như vậy."
Mấy quan sai sững sờ tại chỗ, lát sau thấy bọn họ vẫn đứng im bất động, Tiêu Thế Long trầm mặt xuống: "Còn muốn ta nói lại lần nữa sao?"
"Vâng!"
"Đừng! Đừng!" Lưu thị bảo vệ Tiêu Duệ Thành ở phía sau, ngăn cản quan sai: "Các ngươi không thể dẫn hắn đi!"
Tiêu Thế Long ra hiệu, các thị nữ bên cạnh liền tiến lên lôi Lưu thị ra.
Lưu thị nhìn hắn, oán hận nói: "Chủ quân, Thất lang cũng là nhi tử của ngươi a, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy?"
Tiêu Thế Long không để ý đến, tùy ý để quan sai của Đình úy dẫn Tiêu Duệ Thành rời đi.
Lưu thị nện đánh vào người hắn: "Sao trên thiên hạ này lại có người phụ thân như ngươi đây! Đến nhi tử của mình cũng không chịu giúp!"
Tiêu Thế Long kéo tay Lưu thị lại, mất kiên nhẫn đẩy ra: "Phụ nhân tầm nhìn hạn hẹp!"
Lưu thị co quắp ngã xuống đất, gào khóc: "Phải! Ngươi là đại trượng phu, là Đại tướng quân mà người người kính ngưỡng! Nhi tử là do ta sinh ra, trước nay ngươi chưa từng để ý đến, lúc hắn được sinh ra, ngươi ngay cả trở về nhìn một cái cũng không!"
Đối mặt với những lời kể khổ của nàng, Tiêu Thế Long xoay người trở về nội viện, đổi y phục thành quan bào, tay cầm kiếm.
Lúc đi ra, Lưu thị còn đang kể khổ khóc lóc, hắn liền lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng, chỉ cần giữ hắn ở nhà là có thể cứu hắn sao?"
***
- - Đình úy --
Làm nhi tử của nhà quyền thế, tất nhiên vụ án của Tiêu Duệ Thành sẽ do một tay Đình úy khanh Trương Thiệu tự mình thẩm lý.
Vì để phá án công bằng, khi Đình úy mở công đường thẩm vấn vụ án sẽ có quan sai trong triều đến dự, cũng cho phép bách tính vây xem.
Lần này tạo ra trận nghị luận lớn như vậy, phía bên ngoài công đường sớm đã đông nghẹt người.
"Dẫn phạm nhân vào!"
Các quan sai áp giải Tiêu Duệ Thành lên công đường, Trương Thiệu liền chỉ vào thị thể đã được đặt trên công đường từ trước, nói: "Tiêu Duệ Thành, ngươi có nhận ra thi thể này hay không?"
Một quan sai đến vạch tấm chiếu ra, một mùi tanh tưởi theo đó lan ra xung quanh, kèm theo đó là tiếng nghị luận sôi nổi của bách tính đứng nhìn.
Tiêu Duệ Thành hoảng sợ đến biến sắc, bởi vì sau khi giết người, hắn liền sai người đến xử lí, đáng lẽ ra thi thể đã bị tiêu hủy rồi mới đúng.
"Trương đình úy..." Tiêu Duệ Thành quay đầu lại.
"Ngươi chỉ cần trả lời là được." Trương Thiệu đánh gãy lời hắn.
Tiêu Duệ Thành cúi đầu, Trương Thiệu lại hỏi: "Người là do ngươi giết?"
"Phải." Nhân chứng vật chứng đều đã có, Tiêu Duệ Thành tự biết không còn cách nào giải thích được.
Một quan lại ngồi bên cạnh ghi chép lại từng lời nói của hai người: "Tốt lắm! Ngươi vì sao lại giết hắn?"Trương Thiệu lại hỏi.
"Trương đình úy,..." Trong số các nhân chứng quỳ ở đó, có một thị nữ đứng dậy: "Nô là thị nữ của Bình Dương công chúa, người này dám nhục mạ công chúa trên đường, lại bất kính, vì vậy nên Tiêu lang quân mới ra tay với hắn."
"Có phải như vậy hay không?" Trương Thiệu nghe xong liền hỏi Tiêu Duệ Thành.
Đối với sự trợ giúp của Bình Dương công chúa, Tiêu Duệ Thành cực kì cảm kích, hắn trên mặt đất liền gật đầu: "Đúng vậy."
"Cho dù có như thế nào cũng không thể trở thành lý do để giết người." Trương Thiệu lạnh lùng nói: "Pháp lệnh của Đại Sở có ghi, bất kì là quan hay thứ dân đều không có quyền tự ý dụng hình với kẻ khác, pháp lệnh là công bằng của cả Sở quốc, cũng sẽ không thiên vị người nào."
"Dựa theo luật lệ của Đại Sở, phạm tội giết người, đánh chết người, sơ ý làm chết người, âm mưu giết người hay mưu sát,..."
"Vụ án này được tính theo tội cố ý giết người, chính là tội chết." Trương Thiệu liệt kê ra từng tội: "Người ra tay chính là kẻ giết người, tội chết."
"Theo luật lệ Đại Sở, tội chết chính là trảm thị chúng, sau khi kết án ta sẽ bẩm báo lên bệ hạ, sau đó lại cho ra phán quyết cuối cùng."
Tiêu Duệ Thành nghe xong liền ngẩng đầu lên: "Ta là nhi tử của Ba Lăng hầu, là người có công lao với Sở quốc."
Trương Thiệu ghét nhất những người ỷ vào quyền thế của gia tộc, thế là cầm lấy thanh gỗ kinh sơ trên bàn, muốn quyết định kết cục của vụ án này chính là tội chết.
"Đợi một chút."
Một quan sai xông vào công đường: "Phụng mệnh của bệ hạ!"
Sự trị vì của Hoàng quyền còn cao hơn cả luật lệ, đây chính là thời khắc mà Trương Thiệu ghét nhất. Luật lệ trước đây, mỗi khi Hoàng đế hay thần tử chức cao tự ý thay đổi đều sẽ khiến mọi chuyện không còn công bằng, huống chi vụ án giết người còn là án lớn.
Trương Thiệu vội vàng đứng lên, quan sai truyền đạt khẩu dụ: "Nhi tử của Ba Lăng hầu Tiêu Thế Long chính là người có công lao sau này của Sở quốc, vụ án sẽ được thẩm tra lại, do quân thần xem xét. Trước khi được Hoàng đế đưa ra quyết định cuối cùng, Đình úy không được tự tiện xử trí."
"Luật lệ Sở quốc có quy định, nếu phạm lỗi thuộc trong mười tội ác đều không được trải qua quá trình thẩm luận." Trương Thiệu phản bác: "Giết người chính là giết người, Đình úy có quyền xử trí."
"Trương đình úy, Ba Lăng hầu là công thần của Tây Sở, đây lại là ý chỉ của bệ hạ, lẽ nào ngươi muốn khán chỉ sao?" Quan sai lại hỏi.
"Người có quyền thế phạm vào tội chết lại được đặc xá, vậy lẽ nào sau này bọn họ muốn giết người liền giết hay sao? Vậy luật lệ còn có ích lợi gì đây?"
Tiếng nghị luận của bách tính bên ngoài Đình úy không ngừng vang lên, dồn dập chỉ trích triều đình bất công: "Như vậy là không công bằng a!"
"Không công bằng!"
"Dựa vào cái gì mà nhi tử của tướng quân giết người thì không bị định tội chứ!"
"Trương đình úy, Trương đình úy, bá phụ ta không thể chết vô ích như vậy a..." Thân nhân của nam tử đã chết kia dồn dập quỳ xuống khóc lóc kể lể.
Trương Thiệu bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đứng ra động viên người nhà cùng bách tính: "Nếu các vị còn tin tưởng Trương mỗ, vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi, Đình úy nhất định sẽ không tha cho bất luận người nào đã phạm tội."
Trương Thiệu xưa nay chỉ coi trọng luật lệ mà không màn đến ân tình riêng tư, vì vậy liền có danh xưng là Trương Thiết Thạch.
Ba Lăng hầu Tiêu Thế Long vì nhi tử của mình mà từ Bắc cảnh xa xôi trở về Sở Kinh, hiện nay biên cương rối loạn không ngừng, Hoàng đế lại chỉ có thể dựa vào những võ tướng này, vì vậy chỉ có thể nói rằng Tiêu Duệ Thành là nhi tử của thần tử có công vì Sở quốc mà đặc cách cho hắn.
Sau đó do Tam công Cửu khanh tiến hành hợp nghị, xong lại đưa kết quả lên cho Sở hoàng quyết định.
Trong đó, quyền cao nhất là của Tam công, Thừa tướng quản lí chính vụ trong triều lại không hợp ý với Thái úy chuyên quản quân vụ. Vì vậy trong quá trình xử án của Tiêu Duệ Thành cũng đối chọi gay gắt, Ngự sử làm giám sát cũng thay Sở hoàng mà nói chuyện với Ba Lăng hầu.
Nhưng Trương Thiệu lại lý lẽ cứng ngắt, bè phái của Thừa tướng cũng hỗ trợ phụ họa. Ngoài ra còn có một số đại thần vì không muốn đắc tội với Ba Lăng hầu và Thừa tướng nên luôn duy trì thái độ trung lập.
"Hiện nay Sở quốc đang trong tình trạng khó khăn, ở phía Bắc có Yến quốc nhìn chằm chằm, phía Đông lại có Tề quốc đang xâm phạm ta, vì vậy lòng dân mới là nền móng của Sở quốc. Nếu như lúc này triều đình lại ngang nghiêng làm trái luật lệ, vậy bách tính sẽ nghĩ như thế nào đây?"
"Luật lệ một khi đã không có hiệu quả gì nữa thì thiên hạ sẽ loạn. Một khi xảy ra đại loạn, vậy các vị đại thần có thể gánh nổi hay không?"
"Ba Lăng hầu chính là trụ cột của Đại Sở, nếu giết nhi tử của hắn..."
"Ba Lăng hầu là thần tử của Đại Sở, làm thần tử, vậy trung quân ái quốc chính là bổn phận của hắn. Triều đình đối với người có công luôn không keo kiệt mà còn hào phóng ban thưởng, mà hắn có công được thưởng, nhưng làm gì có công mà có thể né luật? Như vậy là khiến cả triều bất nghĩa!"
"Ta nghĩ các nơi khác bạo loạn còn không rõ bằng người của Thái úy a." Trương Thiệu nhìn vào lão thần quan võ.
"Trương đình úy, ngươi nên nói cho rõ." Thái úy chính là bằng hữu thân thiết của Ba Lăng hầu, hắn nghe Trương Thiệu nhắc đến mình liền lạnh lùng nhắc nhở.
"Ta là quan xử án cao nhất của Đại Sở, nếu ngay cả ta còn không ngay thẳng, vậy thì trong thiên hạ này còn ai ngay thẳng nữa đây?"
"Có một chuyện, e là các vị đại thần còn chưa biết. Người bị sát hại trên đường kia cũng không phải dân chúng bình thường, mà là kinh quan của Đại Sở ta."
"Cái gì?" Mọi người nhíu mày: "Quan chức trong triều sao lại dám bất kính với công chúa?"
"Sở dĩ hắn nhục mạ Bình Sơn công chúa, là bởi vì nhi tử duy nhất của hắn vào thời điểm Thiên tử đang kiểm duyệt Tam quân đã bị công chúa sai người bắt đến Trường Thu tự thiến."
"Nhưng lý do như vậy cũng không nên giết người, sát hại quan chức triều đình, tội thêm một bậc." Trương Thiệu lại nói: "Còn về việc làm của Bình Sơn công chúa, đợi sau khi án này kết thúc, hạ quan sẽ tự mình bẩm báo với bệ hạ."
"Ngoài ra ta còn nghe nói, chuyện ấu tử Tiêu Duệ Thành của Ba Lăng hầu giết chết người cũng không phải lần đầu tiên, thế nhưng mọi người đều là vì sợ hãi thế lực của Ba Lăng hầu nên mới dung túng cho hắn." Dứt lời, Trương Thiệu liền trình lên rất nhiều chứng cứ: "Người không sợ luật pháp Sở quốc như vậy, Đình úy làm sao tha được đây?"
Nói về luật lệ, không ai có thể tranh luận qua được Trương Thiệu. Cuối cùng, dưới các chứng cứ cùng tiếng phê phán của bách tính xung quanh, Tiêu Duệ Thành bị xử chết - hình phạt khí độc.
***
- - Hoàng cung Sở quốc --
Kẹt kẹt ~ kẹt kẹt ~
Lý Cẩn ngồi trên xích đu, nghe lời bẩm báo của thị nữ: "Các chứng cứ về cưỡng gian và giết người của hắn đều đã giao cho Đình úy, nghĩ đến năng lực của Trương Thiết Thạch, hẳn là hôm nay đã ra phán quyết rồi."
Lý Cẩn chống đầu, cười lạnh một tiếng: "Đây chính là ứng cử viên phò mã mà bệ hạ tỉ mỉ chọn cho ta a."
"Dơ bẩn cực kì!"
"Công chúa." Hoạn quan vội vã bước vào đình viện, chắp tay nói: "Ấu tử Tiêu Duệ Thành của Ba Lăng hầu mang tội giết người, bị phán xử khí độc."
Lý Cẩn mở to hai mắt: "Dùng hình này với người khác thì không nói, tuy rằng nhục nhã, nhưng cái chết như vậy cũng quá nhẹ nhàng cho hắn rồi."
"Trước mắt đang phải đối chiến với Đông Tề, Ba Lăng hầu phụ trách trấn thủ Bắc cảnh. Giờ nhi tử của hắn chết rồi, chuyện này..." Thị nữ lo lắng nói.
"Một đứa nhi tử phế như vậy, ngươi cho rằng Ba Lăng hầu sẽ để ý nhiều như vậy sao?" Lý Cẩn nói: "Thứ hắn muốn chẳng qua chỉ là thái độ của bệ hạ mà thôi, tiểu nhân không hiểu chuyện, chẳng lẽ lão nhân cũng không hiểu sao? Ba Lăng hầu chinh chiến trên chiến trường mấy chục năm, sao lại vì một đứa nhi tử mà để liên lụy đến toàn gia đây."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nói về Trương Thiệu, hắn là một vị quan tốt, chỉ là quá cổ hủ, lý lẽ cứng nhắc. Nếu Lý Cẩn muốn nhiếp chính, vậy hắn chính là trở ngại lớn nhất.
*** HẾT ***