• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hoài Ngọc từ trong đại điện đi ra, sau đó lại cùng Lý Cẩn vòng ra sau núi.

Phía sau núi có một ngối Thiền viện, trên đường đi còn có dòng suối và đá được xây thành hồ nước.

Tới gần Thiền viện còn nghe được âm thanh trong trẻo đang đọc sách, không bao lâu còn có tiếng của hài đồng nô đùa truyền ra.

Mới vừa bước vào, Tiêu Hoài Ngọc liền bị một màn trước mắt dọa cho sợ hãi.

"Là Tiết tỷ tỷ đến a." Chỉ thấy sau khi đám hài đồng nhìn thấy Lý Cẩn, bọn họ liền vui vẻ xông tới.

Túi lương khô mà Lý Cẩn mang tới, bên trong còn có các loại điểm tâm khác.

Tăng nhân và Kỳ Ngọc hỗ trợ phân phát: "Tiêu lang quân." Kỳ Ngọc thấy nàng sững sờ, liền gọi: "Giúp bọn ta một tay."

"À, được." Tiêu Hoài Ngọc phản ứng lại nói.

Đám hài đồng liền rất nhanh đã phát hiện vị 'nam tử' tên Tiêu Hoài Ngọc xa lạ này, vì vậy liền dồn dập hỏi: "Vị Đại ca ca này, là lang quân của tỷ tỷ sao?"

"Nói bậy, Tiết tỷ tỷ còn chưa thành hôn, sao lại có lang quân." Cũng có hài đồng không vui mà phủ định hoàn toàn.

Khi Lý Cẩn đối mặt với đám hài đồng này, trong mắt liền lộ ra vẻ dịu dàng mà trước nay nàng chưa từng được thấy. So với vị công chúa tâm tư mưu mô trên triều đình kia, quả thật như hai người khác nhau.

Lý Cẩn nghe câu hỏi của hài đồng, kiên trì giải thích: "Hắn là bằng hữu của tỷ tỷ."

Kỳ Ngọc nhìn dáng vẻ xuất thần của Tiêu Hoài Ngọc, thế là đi tới bên người nàng: "Đám hài tử này đều là bởi vì nạn đói mà bị đem đi bán làm nô bộc hoặc là bị vứt bỏ, đa phần đều là nữ tử. Đây cũng là chuyện mà công chúa ghét nhất, so với những chuyện mà công chúa đã làm, thì những gì mà Tiêu lang quân hiện tại đang cống hiến cũng không được tính là gì."

"Cứ để thế nhân tuỳ ý đồn đại, nhưng lòng của nàng chưa bao giờ thay đổi." Khi Kỳ Ngọc nói ra những lời này, trong mắt nhìn Lý Cẩn đều là sự kính trọng.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến tình cảnh này, nàng rất khó mà tin rằng vị Bình Dương công chúa cao cao tại thượng kia lại có một mặt dịu dàng như vậy. Nhìn thấy sự thân mật của đám hài đồng này, hẳn là quen biết với nàng rất lâu rồi.

"Tại sao bọn họ lại gọi họ của nàng là...Tiết?" Tiêu Hoài Ngọc nhìn Kỳ Ngọc hỏi, tựa hồ rất hiếu kỳ về Bình Dương công chúa.

Kỳ Ngọc cũng phát hiện thái độ của nàng đã thay đổi: "Tiết gia là kiêng kỵ trong triều, nhưng lại là thân tộc của công chúa."

"Theo quy chế tông pháp Chu Định, thế nhân đã quen gọi theo họ của phụ thân,..." Lý Cẩn chậm rãi nói với Tiêu Hoài Ngọc: "Nhưng ta cũng không nên quên, người ôm nỗi khổ của việc hoài thai gần mười tháng kia."

"Phụ nhân đã liều mạng mang nặng đẻ đau, nhưng các ngươi lại cho rằng việc sinh đẻ là ô uế, muốn tránh còn không kịp, nhưng đến cuối cùng lại dễ dàng có được tất cả." Lý Cẩn lại nói.

"Ta?" Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày, một lát liền hiểu được ý của nàng, trong lòng liền cảm thấy một trận oan ức: "Ta đương nhiên biết nỗi khổ của việc sinh đẻ a."

"Ngươi?" Lý Cẩn nghi hoặc nhìn nàng.

Vốn Tiêu Hoài Ngọc muốn giải thích, nhưng suýt nữa thì lỡ miệng, liền vội vã nói thêm: "Thời gian mẫu thân sinh muội muội ra, ta ở ngay bên cạnh chăm sóc nàng a."

Đối với lời này, Lý Cẩn cũng không mấy nghi ngờ. Với xuất thân của Tiêu Hoài Ngọc, đến cơm gạo còn không được ăn đầy đủ, vậy thì lúc mẫu thân lâm bồn, tất nhiên cũng không có tiền để mời bà đẻ tới.

Lý Cẩn liếc nàng một chút, không nhiều lời nữa mà dẫn Kỳ Ngọc rời khỏi Thiền viện.

Tiêu Hoài Ngọc muốn đuổi theo, nhưng lúc này lại bị một đám hài tử cản lại. Nguyên nhân là Lý Cẩn đã nói thân phận thật sự của Tiêu Hoài Ngọc với các nàng, mà những năm này, đám hài đồng luôn mong muốn hiểu biết thế giới bên ngoài. Vì vậy liền quấn quít lấy nàng, muốn nàng kể những chuyện trong quân doanh và biên cảnh kia.

Tiêu Hoài Ngọc bắt đất dĩ nhìn Lý Cẩn đã đi xa, chính mình cũng không cách nào thoát thân được, vì vậy cũng chỉ có thể ở lại giảng giải cho các nàng.

Cuối xuân, ánh mặt trời chiếu lên núi, gió mát chậm rãi kéo đến, thổi tan một chút hơi nóng khi sắp sang Hạ.

Lý Cẩn cũng không lập tức rời núi, mà là đến bên cạnh thác nước ngồi xuống. Dưới thác nước là dòng nước xanh như ngọc, nước trong đến có thể thấy đáy, còn có thể thấy một đàn cá nhỏ đang nô đùa bên trong.

"Thác nước ở chùa Đông Sơn, vẫn trong suốt như vậy." Lý Cẩn ngồi trên một tảng đá, cởi giày ra, ngâm hai chân ngọc trong nước xanh.

Trong hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước, ánh nắng trút xuống, gió xuân phất qua, sóng nước lấp lánh. Hình ảnh này, nếu đứng bên bờ nhìn lại, tựa như một bức tranh mỹ nhân không gì sánh bằng.

Kỳ Ngọc an tĩnh đứng hầu ở một bên, nhìn đàn cá vui vẻ nô đùa trong nước: "Có lẽ chỉ khi ở chùa Đông Sơn, lòng công chúa mới trở nên thanh tĩnh trở lại."

"Có ai không lưu luyến sơn thủy, ngóng trông tự do đây?" Lý Cẩn nhìn dòng nước chảy qua chân mình, nói: "Nhưng nếu ta lùi bước, thì sẽ càng nhiều người mất đi tự do hơn."

Chân ngọc dẫm trên tảng đá, thác nước trên núi cực kỳ lạnh giá, nước chảy qua mắt cá chân, một luồng cảm giác mát mẻ cũng theo đó truyền vào đầu óc.

Trong lúc chủ tớ nói chuyện, thì Tiêu Hoài Ngọc cũng vừa rời Thiền viện đi tới thác nước, vừa vặn bắt gặp tình cảnh này.

Ánh sáng khúc xạ trên mặt nước ánh vào người Lý Cẩn, đôi chân ngọc mảnh mảnh của nàng như có như không mà ngâm trong dòng nước.

Khiến nàng vừa nhìn thấy liền trực tiếp sững sờ, mà trong bức tranh núi xanh nước chảy lúc này, lại có thêm sự xuất hiện của cung nữ, như càng thêm hoàn mỹ.

Có lẽ bị vẻ đẹp lay động, hoặc là hâm mộ bởi màu da trắng như tuyết kia, nói chung đều khiến Tiêu Hoài Ngọc nhìn đến ngơ ngẩn, ánh mắt cũng dại ra.

Kỳ Ngọc thấy biểu hiện của Tiêu Hoài Ngọc như vậy, nhưng không cách nào mở miệng được, cũng không thể lên tiếng ngăn cản hay trách cứ.

Mãi đến khi Tiêu Hoài Ngọc cảm thấy bản thân không đúng, liền nhanh chóng xoay người, hai lỗ tai đã sớm đỏ lên.

Một luồng cảm giác khó hiểu xông lên đầu, thật giống như chột dạ khi nhìn trộm, lại giống như có gì đó trong lòng đã nảy mầm.

Sau khi Kỳ Ngọc thấy thế, liền đi tới bên người nàng: "Tiêu hiệu úy đã nhìn thấy cái gì?"

"A?" Tiêu Hoài Ngọc đang lo lắng trong lòng, lúc này lại bị âm thanh phía sau truyền đến khiến cho giật mình.

"Mẫu thân thân sinh của công chúa là đệ nhất mỹ nhân trong Sở Kinh này. Cho nên dù nàng có thân phận là con thứ, nhưng vẫn được gả cho Hoàng tử của đương kim bệ hạ." Kỳ Ngọc lại nói.

"Bệ hạ không quan tâm tới tiên đoán của thuật sĩ ở núi Côn Luân, nói nàng là mối họa diệt quốc, ngược lại còn lập nàng thành Quý phi. Tiết quý phi đã từng dựa vào một khúc múa vui trong yến tiệc trên triều mà hóa giải được khúc mắc nhiều năm của hai quốc Yến Sở, người Yến cũng vì vậy mà gọi nàng là Yêu phi."

Tiêu Hoài Nghe nghe xong liền nhận ra chuyện gì đó, hóa ra khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của nàng, là được thừa hưởng từ mẫu thân thân sinh.

Tướng mạo của Hoàng đế bình thường, vóc người cũng không tính là khôi ngô, nhưng nữ nhi của hắn đều được thừa hưởng sắc đẹp từ mẫu thân, chính vì vậy, hậu cung của Hoàng đế cũng không ít người muốn vào.

Nhưng thứ Kỳ Ngọc muốn nói với nàng, cũng không chỉ về khuôn mặt đẹp kia của Bình Dương công chúa: "Sau khi công chúa đến tuổi cập kê, đám con cháu thế gia kia dòm ngó nàng không ít, nhưng cũng chưa có ai được công chúa để mắt tới."

Nghe Kỳ Ngọc nói như vậy, Tiêu Hoài Ngọc liếc mắt nhìn Lý Cẩn, bỗng nhiên bật hỏi: "Có thể được công chúa coi trọng, nên là người như thế nào đây?" Nàng biết trên người của Bình Dương công chúa có một loại cảm giác cao ngạo, nếu không thì có lấy giá trị và thân phận hiện tại của nàng, tuyệt đối cũng khó mà tiếp cận được.

Kỳ Ngọc liếc Tiêu Hoài Ngọc một chút: "Với thân phận và địa vị hiện giờ của Tiêu hiệu úy, đừng mơ tưởng nữa."

"..." Tiêu Hoài Ngọc ngây người, chợt giải thích: "Cung nội nhân có phải đã hiểu lầm gì rồi không?"

"Chẳng lẽ trong mắt ngươi, tất cả mọi người đều sẽ bị hấp dẫn bởi dung mạo, thân phân và địa vị sao?" Tiêu Hoài Ngọc không vui nói: "Công chúa xinh đẹp, đúng thật là đẹp nhất so với những nữ nhân khác mà ta đã gặp qua, nhưng ta chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận kia. Nếu không phải không nghe thấy tiếng nói chuyện của các ngươi bên đây, ta cũng chẳng qua nơi này làm gì."

"Nữ nhân đẹp nhất trong lòng Tiêu hiệu úy, không phải là Lâm Nghi công chúa sao?" Không biết từ khi nào, Lý Cẩn vừa đi tới vừa nói.

Mùi hương đặc biệt thuộc về vị nữ tử trước mắt xông vào mũi, khiến cả người Tiêu Hoài Ngọc có chút run rẩy, cũng nổi lên cảm giác ngượng ngùng.

"Lâm Nghi công chúa gì chứ?" Không biết tại sao, bản thân nàng ở trên sa trường giết người không chớp mắt, nhưng lại chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, hơn nữa khi đối mặt với người trước mắt này, nàng lúc nào cũng trong trạng thái rụt rè.

"Không phải trước đây Tiêu hiệu úy từ hộ tống Lâm Nghi công chúa rời Sở Kinh sao?" Lý Cẩn nói: "Sao nhanh như vậy đã quên rồi?"

"Nghe nói lúc đến quận Tây Dương, Lâm Nghi công chúa bị ám sát, nhưng Tiêu hiệu úy đã liều mình bảo vệ nàng, vì vậy mới giúp nàng thoát chết mà trở về Tề quốc, chuyện này còn truyền về tới Sở Kinh đây." Lý Cẩn lại nhìn Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Đó là chức trách của mạt tướng." Tiêu Hoài Ngọc liền giải thích.

Nghe câu trả lời của nàng, Lý Cẩn cũng không bất ngờ, chỉ ngẩng đầu hỏi: "Cũng không biết, nếu Bình Dương công chúa ta gặp nạn, thì Tiêu hiệu úy cũng sẽ như vậy sao?"

"Đương nhiên." Tiêu Hoài Ngọc chém đinh chặt sắt nói: "Bảo vệ công chúa, cũng là chức trách hiện tại của mạt tướng."

Lý Cẩn nghe xong, bỗng nhiên che miệng nở nụ cười, hai mắt nhìn chằm chằm nàng: "Ta thật rất tò mò, đến cùng thì năng lực chức trách này của Tiêu hiệu úy, có thể làm đến mức nào?"

"Không chỉ là chức trách." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Mà là suy nghĩ trong lòng của ta, cũng là sự cảm kích đối với công chúa. Cho dù mục đích của công chúa có là gì, nhưng có ân với ta, đó là sự thật."

Lý Cẩn đi tới trước mặt Tiêu Hoài Ngọc, bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của Tiêu Hoài Ngọc một lúc lâu, trong mắt chứa đầy nghi hoặc cùng không hiểu: "Trong thiên hạ này, sao lại còn người có đôi mắt tịnh như vậy đây..."

"Đôi mắt?" Ánh mắt Tiêu Hoài Ngọc né tránh, sau đó cúi đầu nhìn Lý Cẩn, tựa hồ không hiểu ý của nàng.

Lý Cẩn lắc lắc đầu, sau đó sượt qua người nàng. Kỳ Ngọc gấp rút đi theo, lúc đi ngang qua Tiêu Hoài Ngọc còn mở miệng nhắc nhở: "Đôi mắt mà công chúa nói tới, không phải chỉ đôi mắt trên mặt ngươi, mà là trong lòng ngươi."

- --

Sở quốc năm Thái Khang thứ tư.

Bành Thành vương vốn đang chỉ dạy Cánh Lăng vương cưỡi ngựa bắn cung trong Hoàng cung Sở quốc, bỗng nhiên nhận được tin cấp báo từ Vương phủ truyền tới, chính là Bành Thành vương phi Mộ Dung Uyển chưa đủ tháng mà lâm bồn sinh non.

- - Phủ Bành Thành vương --

Lý Khang nhận được tin liền vội vàng trở về phủ, Mộ Dung Uyển sinh con không thuận lợi, trong phòng liên tục truyền ra tiếng rên rỉ đau khổ. Ròng rã trôi qua một ngày, hài tử cũng không được sinh ra thuận lợi, mà âm thanh trong phòng lại càng lúc càng yếu ớt. Lý Khang cực kỳ lo lắng, hắn vốn muốn vào xem, nhưng lại bị ngự y cản lại bên ngoài.

"Tứ đại vương, nơi phụ nhân sinh đẻ là chỗ ô uế, bên trong đã có bà đẻ, Vương phi sẽ không sao a."

Lý Khang nghe lời nói của ngự y, lông mày liền hạ thắp: "Chẳng lẽ ta cũng không phải được sinh ra từ nơi ô uế mà ngươi nói sao?"

"Chuyện này..." Ngự y xấu hổ nói.

Lý Khang liền phất tay áo: "Mẫu thân chịu đau hoài thai, phải trải qua cửu tử nhất sinh mới chờ được lúc sinh con ra, nếu lại nghe được lời nói giống như khi nãy, chẳng phải sẽ thất vọng sao!" Dứt lời, hắn liền kéo cửa xông vào.

Vừa vào trong phòng, hắn chỉ thấy đám cung nữ thay nhau múc nước ra vào, cửa cũng chỉ để khẽ phân nửa.

Bà đẻ nhìn thấy Lý Khang đi vào cũng cực kỳ khiếp sợ, cũng nhanh tay che Mộ Dung Uyển lại: "Vương gia, máu chảy ra khi phụ nhân sinh đẻ chính là ô uế..."

Điều Lý Khang không nghĩ tới chính là, không chỉ có Ngự y nói như vậy, đến cả bà đẻ cùng đám cung nhân cũng cho là như vậy.

"Ngươi chỉ cần chuyên tâm là được, quả nhân thế nào không cần các ngươi bận tâm." Hắn lạnh lùng nói.

"Vâng."

Sau đó hắn đi tới bên người Mộ Dung Uyển, lúc này nàng đã chịu đau đớn ròng rã một ngày, vì vậy đã không còn sức lực, cũng có dấu hiệu nản đi.

Mộ Dung Uyển thấy Lý Khang đi vào, trong mắt cũng không có vẻ vui mừng, ngược lại chỉ muốn xua đuổi. Lý Khang cảm nhận được sự chống cự của nàng, nhưng cũng không vì vậy mà rời đi.

Mộ Dung Uyển gắt gao kéo chặt cánh tay của hắn, ý muốn đẩy ra.

Lý Khang chịu đựng sự đau nhức khi mống tay cắm vào da thịt, cúi đầu nói với Mộ Dung Uyển: "Ta sẽ không đi."

"Nếu ngươi chết ở Sở quốc, ta nghĩ, hẳn sẽ có người đau lòng đi." Lý Khang nói.

Dưới sự kích thích, Mộ Dung Uyển lại lần nữa dâng lên khát vọng sống tiếp. Nửa canh giờ sau, trong phủ Bành Thành vương liền truyền ra tiếng khóc nỉ non.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha, Bình Dương quá đẹp.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK