Hình ảnh trên chiến trường chém chém giết giết vẫn còn trong ký ức của nàng, muốn đứng ở thế bất bại thì phải có đủ nhẫn tâm, còn nhân từ là thứ không thể sống được trong thời loạn thế này.
Tuy là nữ tử, nhưng sinh ra trong thời đại này, nàng lại có một sự ngạo khí từ trong xương cốt kể từ khi sinh ra, nàng cũng không cảm giác mình thua kém bất kì nam tử nào.
Phụ thân cũng yêu cầu nàng như thế, bảo nàng đi chăn gia súc, nhẫn nhục chịu khó.
Nàng muốn thoát khỏi tình cảnh khốn đốn như thế, nên thứ mà nàng duy nhất có thể dựa vào chính là thanh đao trên tay của chính mình, đây cũng chính là con đường sống của nàng, cũng là thứ duy nhất thay đổi được số phận của nàng.
Tính không chịu thua này của Tiêu Hoài Ngọc hoàn toàn không giống với tính tình không chịu thua của những người đang phản đối nàng.
Bọn họ không cách nào hiểu được sự bi ai mà thời đại này đã áp đặt lên người nữ tử cùng những gồng xiềng kia.
"Ra tay đi." Tiêu Hoài Ngọc hơi nhướng mày, hai mắt trong nháy mắt bị sát tâm bao phủ.
Giờ khắc này trong mắt nàng, mặc kệ là Tề quân hay Sở quân, miễn là đao kiếm đối mặt thì chính là địch.
Sự vứt bỏ của Quách Hồng Lân để cho nàng không còn dễ dàng tin tưởng vào bất kì người nào nữa, bao gồm cả chiến hữu. Bây giờ, người duy nhất mà nàng dùng chân tâm để đối đãi chỉ có Vương Đại Vũ.
Binh sĩ bị chọc tức, hai tay cầm đao ra sức chém tới người nàng, mà Tiêu Hoài Ngọc vì sợ vết thương bên tay lần nữa bị rách ra nên mới dùng một tay.
Khí lực của nam nhân cũng không nhỏ, đây cũng chính là sự cách biệt về thể trạng. Vì lẽ đó, Tiêu Hoài Ngọc hiểu rõ, chính nàng càng phải nỗ lực thêm nhiều lần mới có thể vượt qua được.
Chỉ là so với đợt tỷ thí trước đó với Quách Hồng Lân, người này hiển nhiên còn kém quá xa. Tiêu Hoài Ngọc nhấc đao chống lại, cương đao va chạm, nàng bị chấn động lui lại mấy bước.
"Ta còn tưởng bản lĩnh ngươi như thế nào đây!" Người kia một bên trào phúng, một bên càng mạnh mẽ tăng lực chém.
Bởi vì chỉ có một tay, Tiêu Hoài Ngọc liên tục lùi về sau. Vương Đại Vũ một bên lo lắng, bởi vì Tiêu Hoài Ngọc đang bị thương.
"Nghe nói tất cả binh sĩ ở Quý Tự doanh các ngươi đều là kẻ đào tẩu, ai biết được số Tề quân bị ngươi giết kia có thật sự là công lao của ngươi hay không a."
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm Thập trưởng sao!"
Câu nói này thật sự đã chọc giận Tiêu Hoài Ngọc, bởi vì thật sự lúc trên chiến trường, nàng đã muốn làm kẻ đào tẩu.
Bởi vì trình độ chém giết hung tàn, khiến cho nàng hoảng sợ. Nhưng trong Quý Tự doanh vẫn còn rất nhiều dung sĩ khác đã giết địch, trong đó có Ngũ trưởng Lục Bình của nàng.
Tiêu Hoài Ngọc không chấp nhận sự nhục nhã như vậy, nàng tức giận múa đao phản kích, không để ý đến đau đớn trên đùi.
"Nếu các ngươi đã không phục, vậy thì ta liền khiến các ngươi phải phục." Ở nơi như thế này, nàng chỉ có thể dựa vào nắm đấm mà nói chuyện.
Dưới doanh trướng Ngô Tư, quân quy nghiêm ngặc, vì vậy binh sĩ cho dù không phục cũng sẽ không dám đem mạng của mình ra đùa.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên của Tiêu Hoài Ngọc lúc này, loại ánh mắt này như muốn giết người, mà ánh mắt như vậy cũng không khỏi khiến hắn giật mình.
Đại đao vung xuống, tay binh sĩ đang cầm đao bị chấn động một cái đến mất cả cảm giác, hắn nói thầm trong lòng: "Đánh như vậy là không muốn sống nữa sao?"
Nhưng hắn lại không muốn dễ dàng lùi bước mà để Tiêu Hoài Ngọc trở thành Thập trưởng của hắn.
"Lão tử chẳng lẽ lại sợ ngươi sao!"
Tân binh chưa qua huấn luyện, dùng đao cũng chỉ có thể lung tung chém loạn, không có phương pháp gì, mà điểm này chính là ưu thế của Tiêu Hoài Ngọc.
Tuy nàng không biết đến tột cùng xuất thân của Quách Hồng Lân là gì, nhưng với đao pháp như vậy hắn hoàn toàn không phải thuộc quân hộ bình thường. Bởi vì những điều mà Quách Hồng Lân biết tựa hồ so với quân tướng bình thường còn nhiều hơn, cũng có ánh mắt nhìn sự tình mà bách tính bình thường không thể nào có được.
Tiêu Hoài Ngọc có thiên phú đánh võ, chỉ vỏn vẹn mấy ngày liền học thuộc đao pháp. Chỉ qua một trận chiến liền có thể vận dụng.
Đối mặt với một nam tử đã trưởng thành, sức mạnh lại chênh lệch lớn như vậy, nhưng khí thế của Tiêu Hoài Ngọc còn muốn lớn hơn.
Dũng cảm có thể khắc phục được nỗi sợ, thu hẹp lại chênh lệch. Khí thế của người kia từ từ suy sụp, dần dần cũng không còn lãng phí khí lực của mình mà trào phúng đối phương nữa.
Mấy vòng hạ xuống, hắn đã kiệt sức. Nhưng hình như Tiêu Hoài Ngọc lại không cảm thấy mệt, ngược lại còn thoải mái vung đao. Rõ ràng thương tích trên đùi đã bị rách, máu tươi đã nhiễm đỏ chân khố, nhưng nàng vẫn không có ý định dừng lại.
"Ngươi điên rồi sao?!" Tên binh sĩ đang giao chiến bắt đầu hoảng sợ.
Nhìn thấy đối thủ đã hoang mang, Tiêu Hoài Ngọc thuận thế đánh rớt đao của hắn, không cho hắn cơ hội hít thở, một đao lại đặt ở trước cổ hắn. Miễn là chỉ cần nàng hơi dùng sức, cái đầu này của hắn liền rơi xuống đất.
Mọi người đang xem cuộc chiến lập tức sững sờ, bọn họ dồn dập nuốt ngụm nước miếng.
Tiêu Hoài Ngọc thu hồi đao lại, trầm mặc quay sang nhìn những người khác: "Còn ai không phục thì tiến lên!"
Mọi người dồn dập lùi bước, một kẻ nhát gan trong đó đứng dậy, nhưng không phải vì muốn khiêu chiến: "Chúng ta đều là liều mạng trở về, đều phải đối mặt với nỗi sợ trên chiến trường. Sau này Tiêu thập trưởng có thể mang theo chúng ta sống sót trở về sao?"
"Các người có thể sống sót trở về, cũng không phải do ta." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Là một tướng sĩ trên chiến trường, ngươi có thể vĩnh viễn tự dựa vào chính mình, cầm lấy đao trong tay các ngươi, nắm chặt nó, chỉ có xông về phía trước mới có thể sống sót trở về."
"Ta và các ngươi đều chỉ là bách tính bình thường, cũng từng bị người khác xem thường, bị người khác chà đạp. Vì vậy không chỉ vì sống sót, con đường dưới chân chúng ta đều là dùng máu trải thành, là con đường có thể thay đổi được vận mệnh của chính mình."
Mọi người bị lời nói của nàng khiến cho rung động: "Vương hầu tướng lĩnh, há có thể không đạt được a!"
"Bọn ta nguyện đi theo Tiêu thập trưởng!" Những người trước đó phản đối bây giờ liền nhất trí đổi giọng.
Tiêu Hoài Ngọc thở phào nhẹ nhõm, muốn trở về trong lều để băng bó vết thương lần nữa.
"Tiêu thập trưởng."
Tiêu Hoài Ngọc quay đầu lại, phát hiện binh sĩ lúc nãy đã tỷ thí cùng mình.
"Ta tên là Viên Ứng Hồi." Hắn làm lễ với nàng.
Tiêu Hoài Ngọc ngẩn người, sau đó cười nói: "Ứng Hồi, ta sẽ nhớ kỹ."
Nàng đột nhiên cười như vậy để Viên Ứng Hồi bỗng nhiên luống cuống tay chân, mặt cũng đỏ lên, sự chuyển biến như vậy so với dáng vóc giết người khi nãy khác nhau hoàn toàn.
Vương Đại Vũ đỡ Tiêu Hoài Ngọc vào lều, cũng liên tục mở miệng khen: "Ta cuối cùng cũng hiểu những gì tên họ Quách kia từng nói, có một số người vừa sinh ra đã định là tướng quân rồi a."
"Khí thế vừa rồi kia của Tiêu thập trưởng rất có phong độ của tướng quân, giống với ngày đó khi tiểu Đô Thống phát biểu vậy." Vương Đại Vũ lại nói.
"Có vài thứ kiềm nén đã lâu, đến lúc nhịn không được liền sẽ bộc phát." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Có lẽ là từ tận sâu trong đáy lòng, ai cũng không muốn cứ sống ở tầng lớp thấp nhất cả."
"Ta không có bản lĩnh kia, cũng không có chí hướng cao xa như vậy. Sau này nếu Tiêu thập trưởng làm tướng quân, vậy thì để ta làm hộ vệ đi." Vương Đại Vũ híp mắt cười, đỡ Tiêu Hoài Ngọc ngồi xuống.
Tiêu Hoài Ngọc cười cười: "Cho ngươi làm hộ vệ trưởng."
Vương Đại Vũ cực kì hài lòng nói: "Chuyện này Đại Vũ đã nhớ rồi a, Tiêu thập trưởng cũng không thể nuốt lời đâu."
"Đương nhiên."
***
Ba ngày sau.
- - Sở Kinh --
Tề sứ ở lại Sở Kinh ba ngày, không ngừng phái người đến thăm dò quyết định của Hoàng đế Tây Sở, cũng dùng chuyện xuất binh ra áp chế.
"Nếu kết thông gia cùng Tề quốc, vậy phía bên Yến quốc kia sợ là không dễ nói chuyện rồi." Chương quản ngoại giao Hồng Lư khanh nhắc nhở: "Tề quốc phạt Sở, Hồng Lư tự phụng mệnh đi Bắc Yến thương lượng. Nay Yến quốc đã xuất binh, Tề quốc lại ngay lúc này nghị hòa, nếu Tề Sở bây giờ kết thân, vậy chỉ sợ Yến Sở sẽ tăng thêm hiềm khích."
"Yến quốc kia xưa nay ghét nhất là người bất nghĩa, nếu lúc này Sở quốc đáp ứng kết thông gia với Đông Tề, nhất định Yến quốc sẽ trả thù."
"Tam quốc trong Cửu Châu, Yến quốc là yếu nhất, lẽ nào Yến quân còn dám xuôi binh về Nam hay sao?"
"Còn nữa, cùng Tề quốc kết thông gia, cho dù Bắc Yến có bất mãn thì có thể làm được gì đây?"
"Nếu Tề Sở có thể ngừng chiến thì Sở quốc sẽ có cơ hội nghỉ ngơi, chờ hoãn mấy năm lại phát binh, đến khi đó Sở quốc ta sẽ không còn sợ Đông Tề nữa."
"Sở quốc sở hữu lãnh địa ngàn dặm phù sa, vốn là đế quốc mạnh nhất. Chỉ là những năm gần đây bị lũ lụt tàn phá, mới suy yếu lâu ngày như vậy."
"Cho dù Đông Tề có âm mưu gì đó, hay vô liêm sỉ như thế nào thì cũng không thể chỉ mới kết thông gia mấy năm liền quay lại phạt Sở a."
Trong lúc đó, mỗi người mỗi ý, Tề quốc có tâm tư khác, Sở quốc cũng như vậy.
Đối mặt với sự uy hiếp của Đông Tề, các triều thần đều lo lắng không thôi, Thái Phủ tự đã sớm thiếu hụt, cũng vô lực ủng hộ tái chiến.
Thế là đã có kết quả từ việc thương nghị của các đại thần Sở quốc, đồng ý hòa nghị với Đông Tề, gả Bình Dương công chúa đến Tề quốc.
"Mời Tề sứ trở về bẩm báo với Tề đế, Sở quốc nguyện cùng Tề quốc kết thông gia, thế nhưng Bình Dương công chúa là ái nữ của trẫm, vì vậy vào ngày đón tân nương cần Lỗi Dương vương tự mình vào kinh. Hắn ta là phò mã của Sở quốc, đương nhiên, Bình Dương công chúa cũng là Vương phi của Tề quốc."
Tề sứ nghe được quyết định của Hoàng đế Tây Sở liền thỏa mãn: "Nếu bệ hạ biết Sở hoàng người thành tâm như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
"Còn về việc bẩm báo lại với Tề đế, cứ xin bệ hạ yên tâm. Tề quốc chân thành muốn kết thông gia, lễ nạp phi của Hoàng tử sẽ chuẩn bị đầy đủ, sẽ không để Vương phi tương lai của Tề quốc chịu thiệt."
"Được." Sở hoàng vuốt râu dài: "Sở quốc ta cũng là thành tâm gả nữ nhi, hi vọng truyền đạt được tâm nguyện."
"Xin bệ hạ cứ chờ tin vui." Tề sứ trả lời.
"Chúc mừng bệ hạ, Đại Sở vạn niên."
Trong đại điện vang lên tiếng chúc mừng của các đại thần.
"Chúc mừng bệ hạ, Đại Sở vạn niên."
***
- - Sở cung - Nội đình --
Sau khi biết được kết quả của triều đình thương nghị, Sở hoàng cuối cùng vẫn là lựa chọn gả nữ nhi để duy trì hòa bình, Bình Dương công chúa ở trong cung đại náo một phen.
Sở hoàng đến an ủi cũng không có kết quả, liền phái Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh đến giam lỏng nàng lại.
Bị giảm lỏng trong cung vài ngày, Bình Dương công chúa thế nhưng lại yên lặng dị thường, mãi đến một ngày, vào nửa đêm.
"Lấy nước đến Triều Lộ điện!"
Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh và Trường Thu tự cùng với các cung nhân cầm theo vại nước đựng nước, từng bước hướng về Triều Lộ điện chữa cháy, đó là nơi giam lỏng Bình Dương công chúa.
Trong lúc gió Nam, không khí khô ráo, cung thất đa số được làm từ gỗ, bởi vậy chưa tới nửa khắc, toàn bộ tòa cung điện đều chìm trong biển lửa.
Chạy qua chạy lại hô to, cho dù là đứng bên ngoài cung cũng có thể nhìn thấy được ánh lửa đang múa trên bầu trời kia.
"Công chúa đâu? Công chúa đâu?" Hoàng hậu bất chấp nguy hiểm chạy tới ngoài viện của Triều Lộ điện, chất vấn một đám Hoạn quan: "Ta đang hỏi các ngươi!"
"Hồi bẩm Hoàng hậu điện hạ, không nhìn thấy Lục công chúa, chỉ sợ là..." Mấy tên Hoạn quan sợ hãi quỳ xuống đất: "E sợ là vẫn còn trong điện, lửa quá lớn, mọi người đều không có cách nào tiến vào."
Hoàng hậu bắt đầu lo lắng, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh: "Tìm! Đi vào tìm! Nếu công chúa xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng đều sẽ chôn cùng!"
"Vâng!"
- - Thừa Ân điện --
Trong nội dung của Hoàng đế Tây Sở ngoại trừ Hoàng hậu, còn có Chiêu Nghi, Tiệp Dư, Kinh Nga, Dung Hoa, Mỹ Nhân,...
Thừa Ân điện của Sở hoàng vừa nạp thêm một Tiệp dư Vương thị, bởi vì tuổi trẻ tướng mạo lại đẹp liền dễ dàng có được thánh sủng của Hoàng đế.
Sở hoàng lúc này vẫn còn đang mơ mơ màng mang với ôn hương bên người, còn chưa biết tin Triều Lộ điện bị cháy. Âm thanh cứu lửa rộn ràng bên ngoài điện vẫn không thể đánh thức được hắn.
Mãi đến khi màn đêm trong cung bỗng nhiên xuất hiện tia ánh sáng, lúc này hắn mới lờ mờ tỉnh dậy.
Nữ tử cầm một ngọn nến trên tay mở cửa đi vào, ánh lửa chập chờn chiếu lên một thân bạch y của nàng.
Sàn nhà phát ra tiếng đi lại, nàng đi chân trần phiêu phiêu tựa như đang bay, sau đó đi đến trên giường của hắn. Gió bên ngoài phòng thỏi vào làm rối tung mái tóc đen của nàng lên càng làm nổi bật bộ bạch y trên người, hình ảnh như vậy chẳng khác nào âm hồn vì báo thù mà tới.
Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, bóng người áo trắng cũng ngày càng gần, gió thổi khiến cái giá mất đi sự chống đỡ, rớt xuống phát ra một âm thanh thật lớn.
Đùng!
Sở hoàng nhìn thân ảnh mơ hồ càng ngày càng gần, nhịp tim lập tức đẩy lên cao, hắn nhanh chống đem Vương thị chắn ở trước người mình. Thân ảnh đó lại như quen thuộc, là nỗi sợ của hắn, cũng là đến từ sự hổ thẹn và sợ sệt trong lòng: "Là ai?!" Âm thanh phát ra cũng có chút run rẩy.
"Phụ thân, là ta a, Bình Dương." Lý Cẩn nâng ngọn đèn lên cao, khuôn mặt trắng non trong phút chốc được rọi sáng.
***
Tác giả có điều muốn nói:
Hoàng đế Tây Sở háo sắc, vì vậy trong chương mở đầu lúc nhắc đến công chúa Đông Tề, Lý Cẩn đã có chút ghen, bởi vì khi đó Tiêu Hoài Ngọc vì bảo vệ công chúa Đông Tề nên mới bị thương, sau đó Tiêu Hoài Ngọc cũng đã giải thích đó là ý chỉ của bệ hạ.
*** HẾT ***