• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Phủ Nam Dương vương --

"Hiệu úy ở biên cương Quách Hồng Lân, bái kiến Nam Dương vương." Hôm qua, sau khi lĩnh chức, Quách Hồng Lân liền đến phủ bái phỏng, nhưng lúc đó Lý Long lại không ở trong phủ, thế là hôm nay hắn liền cố ý thay một thân áo bào nghiêm chỉnh đến lần nữa, cũng làm đại lễ với Lý Long.

Bởi vì Quách Hồng Lân có xuất thân là quân hộ, lại thêm vốn dĩ người mà Lý Long muốn lôi kéo là Tiêu Hoài Ngọc đang được Hoàng đế để mắt tới, vì vậy trong mắt của hắn đối với Quách Hồng Lân này có chút xem thường: "Nghe Cánh Lăng vương nói, ngươi tài trí hơn người, học một hiểu mười."

"Không dám." Quách Hồng Lân khiêm tốn trả lời: "Xuất thân của hạ quan thấp hèn, chỉ là đọc được chút sách, không dám tự xưng hiểu biết nhiều, chỉ là hiểu *Quỷ Cốc chi đạo mà thôi."

*Quỷ Cốc chi đạo: Trong Đạo Giáo, Quỷ Cốc Tử được công nhận là "Cổ chi Chân Tiên", được tôn xưng là "Huyền đô Đạo trường". Tác phẩm được lưu lại cho đời sau, có "Bản kinh âm phù thất thuật", nội dung nói về đạo lý nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngoài ra còn có "Bãi hạp sách" (còn gọi là "Quỷ Cốc Tử"), nội dung nói về các kỹ xảo trong sách lược và biện luận.

"Quỷ Cốc chi đạo?" Lý Long nhìn chằm chằm hắn, hiếu kỳ nói: "Quách hiệu úy là một tướng sĩ biên cương, lẽ nào còn có khả năng mưu lược sao?"

"Nếu Vương gia cần, hạ quan nguyện vì Vương gia mà bầy mưu tính kế." Quách Hồng Lân trả lời.

Đối với lời nói của hắn, Lý Long chỉ cho rằng là hắn mạnh miệng mà thôi, vì vậy mà cười lớn: "Vậy ngươi nói thử xem, đối với thế cục trước mắt, quả nhân đang suy nghĩ cái gì đây?"

"Không biết thế cục mà Vương gia nói đến, là bên trong hay bên ngoài?" Quách Hồng Lân hỏi ngược lại.

"Tất nhiên là cái có liên quan đến quả nhân." Lý Long nói.

"Trước mắt, chiến sự của tam quốc chỉ mới dừng lại, Bành Thành vương vừa có được công lao, lại giành được quyền tham chính. Hẳn là sau khi trải qua trận chiến lần này, hắn đã giành được lòng dân, mà chuyện này đối với các vị Vương gia mà nói lại không có lợi gì." Quách Hồng Lân nói.

"Nói như vậy còn chẳng phải đang phí lời hay sao." Lý Long nhíu mày, cũng có vẻ không kiên nhẫn.

"Nhưng mà người tài tuy có lợi, nhưng cũng có hại, trong [Vận Mệnh Luận] có viết: Tôn lên làm quý cũng có thể trở về thấp hèn, có phong nhất định có phạt, tích tụ càng nhiều nhất định sẽ thoát, quyền cao hơn người nhất định phải chia, phía trước không đi thì sẽ bị phía sau tính kế." Quách Hồng Lân lại nói: "Xưa nay, người làm Hoàng đế đều rất kiêng kỵ những người nắm trong tay quyền cao chức trọng. Đối với Hoàng thất mà nói, quân thần phụ tử, quân thần đứng trước, phụ tử đứng sau, không có cái nào mà Hoàng đế không kiêng kỵ."

"Trong các vị Vương gia, thì Vương gia ngài và Cánh Lăng vương là được yêu thương nhất." Hắn tiếp tục nói: "Tuy Bành Thành vương có được lòng dân, nhưng lại không được Hoàng đế ưa thích. Mà đối với quyết định lập Trữ quân, cuối cùng vẫn là nằm trong tay bệ hạ."

"Công lao của Bành Thành vương sẽ chỉ trở thành kiêng kỵ của Hoàng đế, mà được Hoàng đế yêu thương lại là ưu thế lớn nhất của Vương gia người."

Nghe Quách Hồng Lân trình bày rõ ràng, Lý Lòng từ từ cảm thấy hứng thú, cũng bắt đầu có cái nhìn mới về hắn, nên tiện đà hỏi: "Vậy thì suy nghĩ trong lòng quả nhân là gì?"

"Vương gia nhân hiếu, suy nghĩ trong lòng tất nhiên là phụ tá Hoàng đế dẹp an thiên hạ, thay bệ hạ phân ưu, lập nên thành tựu vang trời." Quách Hồng Lân chắp tay trả lời.

Dã tâm của Lý Long rõ rành rành, mà câu trả lời của Quách Hồng Lân lại làm cho hắn hết sức vừa lòng cùng vui vẻ: "Chẳng trách Lục lang lại khen ngợi học thức của ngươi."



"Người trước mắt mà Vương gia đề phòng là Bành Thành vương, nhưng mà các Hoàng tử đã thành niên của bệ hạ cũng không chỉ có một mình Bành Thành vương. Tương Đông vương, Cánh Lăng vương cũng đều là nhi tử của bệ hạ, vì vậy muốn tiến lên cũng không thể chỉ nhìn một đường phía trước, mà phía sau cũng không thể không phòng." Quách Hồng Lân lại nhắc nhở.

"Ngươi nói được yêu thương là ưu thế lớn nhất của quả nhân, thế nhưng đám triều thần cùng bách tính Sở Kinh đều ủng hộ Bành Thành vương. Tai bệ hạ ưa mềm không ưa cứng, lại nghe lời của ba lão Tam công kia, một Hoàng tử bình thường thì sao có thể được để mắt tới đây." Lý Long lo lắng nói.

"Vương gia muốn cạnh tranh, nhưng lại biết rõ con đường này không ổn, vậy sao không tự mở lối đi riêng cho mình đây?" Quách Hồng Lân hỏi.

"Mở lối đi riêng?" Lý Long không hiểu.

Quách Hồng Lân tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Vương gia có lòng tranh giành, nhưng lại không có đủ nhẫn tâm. Trên bàn cờ, nếu không đủ tàn nhẫn, sẽ để lộ ra sơ hở chết người, cũng sẽ dẫn đến thất bại."

"Lời này có ý là gì?" Lý Long nhìn hắn hỏi.

"Nếu đã tranh đoạt, vậy thì phải diệt trừ." Quách Hồng Lân trả lời.

Lý Long giật mình: "Đây là kiêng kỵ của tổ tông, tàn sát cùng mưu hại huynh đệ, nếu để bệ hạ biết được..."

"Sao bệ hạ lại biết?" Quách Hồng Lân đánh gãy lời hắn.

Lý Long ngây người, hắn biết rõ tuy Hoàng đế không thích Bành Thành vương, nhưng càng ghét chuyện nhi tử của mình vì tranh giành ngôi vị mà tàn sát lẫn nhau. Bởi vì Sở hoàng cũng là dẫm đạp lên thi thể mới ngồi lên vị trí của ngày hôm nay, nếu đã như vậy, thì việc này nhất định là thứ nghi kỵ nhất trong lòng Sở hoàng, tất nhiên là sợ chuyện trước xảy ra trên người mình.

"Vị trí Trữ quân vẫn chưa lập, mà các Vương gia đều có dã tâm, nhưng chỉ có dã tâm mà không hành động thì chưa thể được." Quách Hồng Lân lại nói.

"Ý ngươi là...giá họa?" Lý Long rốt cuộc cũng hiểu ra.

"Làm người vô hình, giảo quyệt tính toán." Quách Hồng Lân nói: "Nếu Vương gia muốn bản thân tạo được thành tựu vang trời, vậy thì chỉ có thể tàn nhẫn. Thời gian không thể kéo dài, ánh mắt của Vương gia không nên chỉ hạn chế trong Sở quốc."

"Ý ngươi là gì?" Lý Long hỏi.

"Ba quốc Tề Sở Yến là thế ba chân, thiên hạ còn chưa bình định, bây giờ chiến trận đã dừng, nhưng cũng sẽ có ngày tái chiến. Vương gia có được sự yêu thương của bệ hạ, mẫu tộc của người cũng là thuộc dòng dõi gia thế, lại có nhiều người làm quan trên triều, nhưng lại không có ai liên quan đến quân sự. Trong thời loạn lạc này, chỉ có nắm quần quyền trong tay mới có thể cao chân mà bước." Quách Hồng Lân giải thích.

"Nay Bành Thành vương đã vào quân doanh." Lý Long nhíu mày: "Huống hồ còn có Trần Văn Thái phụ tá, cho dù ta muốn loại trừ hắn, vậy thì cũng phải có bản lĩnh mới được."

"Trước đó hạ quan đã nói, ngoại trừ Bành Thành vương ra, cũng không phải chỉ còn một mình người." Quách Hồng Lân lại nói.

"Còn ai dám?" Lý Long lại hỏi: "Lý Phù? Hay là Lý Tuyên? Hay là Bình Dương..."

"Không, là bệ hạ." Quách Hồng Lân ngắt lời.

Lý Long lần nữa ngây người, Quách Hồng Lân lại chợt nói: "Sứ giả Tề Yến đã sắp vào kinh trao đổi việc ngừng chiến, Vương gia có nghe nói tới?"

"Sứ giả Tề Yến?" Lý Long không hiểu hỏi.

Quách Hồng Lân đến đến bên người hắn, cúi người xuống thấp, nói bên tai hắn một trận.

Chỉ thấy hai mắt Lý Long trừng lớn, một mặt sợ hãi nhìn Quách Hồng Lân: "Tề Sở vừa dừng chiến, làm như vậy chẳng phải lại muốn bốc chiến sự của hai nước lên lần nữa sao?"

Quách Hồng Lân lắc đầu: "Sau khi Tề quốc thua trận đã sinh ra nội đấu, Tề đế bãi bỏ binh quyền trong tay Đại tướng quân Tống Thành Viễn, lạnh nhạt với cố vấn Lâm Nghi công chúa. Dân chúng phía nam Tề quốc lại rối loạn, vì vậy bọn họ càng mong có thể đàm luận ngừng chiến hơn Sở quốc ta, cho dù có thật sự muốn chiến, thì sau khi trải qua trận đánh lần này, sĩ khí quân Tề đã không còn như lúc trước. Tuy Sở quốc và Yến quốc vẫn còn có thể đánh thêm một trận nữa, nhưng cũng cần thời gian để bồi dưỡng thế lực trong quân, bởi vì trong thời chiến này, chỉ có võ tướng mới được trong dụng."

"Thế lực trong quân?" Lý Long nhìn hắn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Hựu Hựu Tiêu Nham
3. Tìm Được Điều Đã Mất
4. Học Viện Lộc Sơn Có Vị Nhan Tiên Sinh
=====================================

Quách Hồng Lân chắp tay cúi đầu: "Thần, Vương hữu của Nam Dương vương, nguyện làm sức lực cho Vương gia."

Lý Long nhìn hắn một lúc lâu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác: "Ngươi chỉ là một Hiệu úy ở Biên Quân doanh, sao lại biết nhiều chuyện như vậy?"



Quách Hồng Lân ngẩng đầu lên: "Ý muốn của mạt tướng xưa nay không nằm trên sa trường, chỉ là đối với xuất thân của mạt tướng mà nói, chỉ có tòng quân, lập được công huân mới có thể tiến vào hàng ngũ Cửu phẩm."

"Nếu là Bành Thành vương hoặc Tương Đông vương chọn ngươi, vậy thì mưu tính hôm nay của ngươi sẽ dành cho bọn họ sao?" Lý Long hỏi.

"Phải." Quách Hồng Lân không chút do dự mà trả lời: "Thần không phải vì chọn chủ mà đến, nhưng ngựa lại cần một người dẫn dắt trước mới đi."

Lý Long nghe xong liền thở ra một hơi, Quách Hồng Lân trả lời nhanh như vậy ngược lại khiến hắn an tâm, cũng vui mừng nói: "May là quả nhân giành trước một bước."

"Vương hữu thâm tàng bất lộ, vậy mà bệ hạ lại vừa ý kẻ khác. Mà theo quả nhân thấy, người kia chỉ là một tướng sĩ đủ dũng khí nhưng lại không có mưu lược, so với ngươi, khó có thể sánh bằng." Lý Long lại nói.

"Hoàng đế đều yêu thích những kẻ tự tay lập được thành tựu." Quách Hồng Lân nhân tiện nói: "Tuy hắn có sự dũng mãnh của Đại tướng, nhưng một chút mưu lược cũng không có."

"Hôm qua đi săn, nhưng lại nhặt được bảo quý a." Lý Long cười lớn nói, sau đó kéo Quách Hồng Lân dậy: "Hôm nay ngươi đừng đi, ở lại đây uống với ta một phen."

"Tạ Vương gia ưu ái." Quách Hồng Lân chắp tay tạ ơn.

"Nếu có thể trợ giúp quả nhân lập được thành tựu hơn người, quả nhân nhất định dùng vị trí Thừa tướng để báo đáp ngươi." Lý Long lớn giọng cam kết.

- --

- - Chùa Đông Sơn --

Tiêu Hoài Ngọc điều khiển xe ngựa đi đến chùa Đông Sơn, tuyến đường còn lại các nàng đã không còn nói chuyện nữa, bầu không khí vô cùng cứng ngắc.

Kỳ Ngọc đỡ Lý Cẩn xuống xe ngựa, cũng dặn dò Tiêu Hoài Ngọc: "Tiêu hiệu úy, phía sau xe có một ít đồ, nhờ Hiệu úy vác lên núi giúp."

"À, được." Tiêu Hoài Ngọc cũng không do dự, liền đi ra phía sau xe, sau đó mới phát hiện là một bao lớn chứa đầy lương khô.

Nàng ước lượng thử, tựa hồ có hơi nặng, nhưng vẫn là khiên lên vai, cũng dò hỏi: "Cung nội nhân, túi lương khô này là...?"

"Tiêu hiệu úy đi rồi sẽ biết." Kỳ Ngọc trả lời.

Chùa Đông Sơn nằm ở trên núi ngoại thành Sở Kinh, xe ngựa không thể đi lên, chỉ có thể đi bộ lên núi.

Nói là xuất hành hộ vệ, nhưng trên thực tế là đi theo làm sai vặt. Tiêu Hoài Ngọc khiên túi lương khô đi theo phía sau chủ tớ Lý Cẩn.

Thời tiết lúc này đã sắp vào mùa hạ, vô cùng oi bức, cũng không lâu lắm, Tiêu Hoài Ngọc liền đầu đầy mồ hôi.

Kỳ Ngọc quay đầu lại: "Nếu Tiêu hiệu úy mệt, vậy có thể thả xuống nghỉ ngơi một chút."

Tiêu Hoài Ngọc đổi túi lương khô từ vai bên này sang vai bên kia, cũng điều chỉnh vị trí một chút: "Không cần, buổi huấn luyện trong quân doanh còn mệt mỏi hơn thế này nhiều."

Kỳ Ngọc cũng không nói tiếp, theo sát Lý Cẩn. Hai khắc sau, cả ba rốt cuộc cũng tới chùa Đông Sơn.

Tiêu Hoài Ngọc thả túi lương khô xuống, sau đó liền co quắp ngồi sang một bên, túi lương khô này khẳng định không dưới trăm cân.

Mỗi ngôi chùa đều sẽ có đất ruộng, các tăng nhân có thể trồng trọt, tự cung tự cấp mà không cần phải nộp thuế, vì vậy trong chùa nhất định sẽ không thiếu lương thực. Tiêu Hoài Ngọc nhìn chủ tớ hai người, trong lòng âm thầm tự hỏi, có phải do Bình Dương công chúa nổi giận mà cố tình làm khó nàng hay không a.

Nhưng rất nhanh nàng liền thấy công dụng của túi lương khô này, cũng tự xấu hổ với chính suy nghĩ của mình, Kỳ Ngọc tiến lên đưa cho nàng một tấm khăn: "Của ngài đây."

Hai vị tăng nhân từ trong chùa đi ra, cũng hành lễ với Lý Cẩn: "Tiết thí chủ." Sau đó, hai người bọn họ liền tiếp nhận túi lương khô từ Tiêu Hoài Ngọc.

Nàng đi theo Lý Cẩn vào chùa, chỉ thấy một vị chủ trì râu đã bạc trắng tiếp đón các nàng.



"Thiền sư." Ở chùa Đông Sơn, Lý Cẩn dường như đã trút bỏ đi sự ngông nghênh thường ngày của mình, giống như những vị khách bình thường đến chùa cúng Phật khác, thành kính thủ lễ.

Hai tay chủ trì hợp lại, rất nhanh liền chú ý tới khuôn mặt mới phía sau Lý Cẩn. Trước đó, vốn dĩ khuôn mặt của hắn bình tĩnh, lúc này lại bỗng nhiên mỉm cười: "Thí chủ dẫn người có duyên tới a."

Lý Cẩn cũng không hiểu ý của chủ trì: "Thiền sư có ý gì?"

"Tất cả đã theo số mệnh, như ảo ảnh trong mơ, vừa rõ vừa mờ, lại theo ý trời a, a di đà Phật." Chủ trì không giải thích, chỉ niệm lại một đoạn kinh ngắn, sau đó dẫn Lý Cẩn vào đại điện.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hoài Ngọc chân chính đặt chân vào một ngôi chùa, nàng nhìn tượng Phật được cung phụng trên linh đài, cũng chỉ là một đống pho tượng mà thôi, nhưng lại khiến vô số bách tính, thậm chí là người quyền quý quỳ gối bái lễ.

Lý Cẩn cũng không ở lâu, Tiêu Hoài Ngọc cũng không nhân cơ hội lúc này rời đi, mà phát ngốc đứng đó nhìn các tượng Phật trong điện.

Đôi mắt chân thật của tượng Phật dường như đang nhìn chằm chằm nàng, nàng lại nhìn qua chủ trì, hỏi nghi ngờ trong lòng ra: "Thiền sư, Phật thật sự có thể bảo vệ mọi người sao?"

Chủ trì lắc đầu: "Khi ngươi đưa ra câu hỏi, thì đáp án đã có sẵn trong lòng ngươi."

"Trong lòng ngươi tin thì sẽ có, không tin thì không có, mệnh do người tạo, tương do lòng sinh."

Tiêu Hoài Ngọc chất phát đứng tại chỗ, bởi vì nàng không hiểu những gì chủ trì vừa nói.

Chủ trì đem hương đã được châm lên vào tay Tiêu Hoài Ngọc: "Có nguyên nhân thì sẽ có kết quả, trên người thí chủ cũng có nhân quả chưa kết thúc."

Nàng nhận nén hương, đi tới chậm rãi quỳ xuống trước tượng Phật. Tuy nàng không tin tượng Phật này có thể che chở cho mình, nhưng vẫn cúi đầu bái lễ.

Có lẽ là để an ủi đi, đối với vận mệnh phía trước nàng cũng không biết được, cũng chỉ có thể an ủi mong cầu được che chở trên chiến trường hung ác mà thôi.

Trong lòng có mong gửi, vốn dĩ cũng là chấp niệm, cũng là khát vọng đối với sự bình an về sau.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, sẽ tiếp tục cố gắng!

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK