• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Cửu biệt trường tương ức, thuyền cô độc đến nơi nào

- - Sở quốc - Trạch Vân Mộng --

Xe ngựa vững vàng chạy trên đường, nửa ngày trước bầu trời còn trong xanh mát mẻ, bây giờ đã bị mây đen bao phủ toàn bộ, khiến bầu không khí phút chốc trở nên ảm đạm.

Cả đêm qua Lý Cẩn không ngủ, lúc này lên xe ngựa liền tranh thủ nhắm mắt một chút.

Giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sét lớn khiến nàng tỉnh dậy.

"Công chúa, nhìn mây đen như vậy, hẳn là sẽ mưa lớn." Một thị vệ mặc y phục bình thường tiến lên nhắc nhở: "Chúng ta có nên tìm chỗ tránh mưa hay không?"

Lý Cẩn vém rèn che lên, nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời: "Đang tốt như vậy, sao bỗng nhiên lại mưa rồi..."

"Thời tiết vào mùa hạ ở Sở quốc vô cùng khó đoán, bây giờ hẳn là vào mùa mưa rồi đi." Thị vệ nói.

"Gần đây hẳn là có trạm xá." Lý Cẩn hỏi.

"Chúng ta mới rời trạm xá trước đó được nửa ngày, cách trạm xá tiếp theo còn hơn mấy chục dặm." Thị vệ trả lời.

Lý Cẩn đã đi qua còn đường này mấy lần, vì vậy hết sức quen thuộc: "Xung quanh hẳn là có quán trọ, chúng ta dừng tạm ở đây trước, tìm chỗ nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Vòng qua một cái hồ lớn, lại đi qua chân núi, khi vừa mới tiến vào rừng trúc thì đã có hạt mưa tí tách thay nhau đổ xuống.

Nước mưa đánh vào lá trúc um tùm, gió lớn thỏi vào toàn bộ rừng trúc.

"Công chúa." Sau khi đến quán trọ, thị vệ cầm một cái ô tiến đến bên cạnh xe ngựa.

Lý Cẩn đi ra khỏi xe ngựa, gió lớn thổi nước mưa bay đến, cuối cùng vẫn làm ướt làn váy của nàng.

Quán trọ không lớn, Cấm quân canh gác chỉ có thể đứng dưới mái hiên hoặc bên trong chuồng ngựa để tránh mưa.

Khi Lý Cẩn và nhóm thị vệ thân cận vào trong, thì vừa vặn gặp phải chủ trọ vừa đi đánh cá trở về: "Ây dô, có khách quý đến a."

Chủ trọ cùng tiểu nhị giơ một giỏ cá tươi lên, cười ha ha nói: "Xem ra đám cá này biết có khách sắp đến a."

Lý Cẩn quan sát hoàn cảnh trong quán trọ, tuy có chút cũ kỹ, nhưng vẫn được sắp xếp và dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Thị vệ móc một thỏi bạc ra nhét vào lòng chủ trọ: "Cho bọn ta một gian phòng, nấu thêm một chút nước nóng."

"Được, ta làm ngay." Chủ trọ nhân bạc xong, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.

Thừa dịp lúc Lý Cẩn tắm rửa thay y phục, chủ trọ nấu thêm một nồi canh cá, sau đó phân phát cho các binh sĩ đi theo: "Đây chính là cá trong hồ ở Vân Mộng, mùi vị cực kỳ ngon, mời các vị nếm thử."

"Tướng quân." Chủ trọ tự mình bưng một bát lên đưa cho một tên Thị vệ: "Canh này rất ngon a."

"Bọn ta đông như vậy, nhưng cũng chỉ đưa cho ngươi một thỏi bạc mà thôi." Thị vệ do dự không đón lấy.

"Chỉ là canh cá mà thôi, các ngươi đều là tướng sĩ của Đại Sở ta, trận chiến ở biên cảnh cùng vừa giành được thắng lợi, nỗi lo lắng trong lòng tiểu nhân cũng đã được hạ xuống. Dân chúng bình thường như bọn ta chỉ ngóng trông được những ngày tháng an ổn như thế này, bây giờ trận chiến đã ngừng lại, chắc chắn không thể thiếu công lao của các vị tướng quân a." Chủ trọ giải thích nói.

Lời hắn nói khiến thị vệ có chút xấu hổ, bọn họ chỉ là Cấm quân trong cung, hàng ngày chỉ phụ trách an nguy của Sở kinh, bởi vậy không có tham gia vào trận chiến ở biên cảnh, những bách tính bình thường này hiển nhiên không biết.

Thị vệ có chút do dự, chủ trọ lại nhân tiện nói: "Cá cũng đã nấu, các vị tướng quân đều bị mắc mưa, uống một chút để giữ ấm thân thể a."

"Được rồi, ngươi cứ phân phát cho bọn họ trước đi." Thị vệ phất tay nói, hắn nhường cho các huynh đệ dưới trướng, chính mình lại tiếp tục canh gác trước cửa phòng Lý Cẩn.

Bởi vì quán trọ được xây dựng trong núi, vì vậy phía sau gian phòng của Lý Cẩn là vách đá và rừng rậm, mà xuyên thấu qua cửa sổ chính là thác nước đang chảy xuống xối xả.

Ngay lúc Lý Cẩn vừa cởi y phục để tắm rửa, định buông lỏng bản thân một chút, thì một trận gió kéo tới thổi bay cửa sổ của nàng. Cũng là vào lúc này, nàng nhìn thấy có chút dấu vết trên vách đá, giống như đã có người leo qua.

Vách đá này mọc đầy rêu xanh trơn trượt, lẽ ra sẽ không có ai leo trèo mới đúng. Lý Cẩn nhanh chóng cầm y phục lên, sau đó đứng dậy khỏi thùng nước, mặc y phục lên, đến giày cũng không để ý đến mà nhanh chóng rời đi.

Ầm! --

"Công chúa!" Đúng lúc có thị vệ phá cửa chạy vào: "Bên trong quán trọ có mai phục."

Điều khiến Lý Cẩn không ngờ rằng, bản thân là công chúa đích xuất được yêu thương nhất Sở quốc, vậy mà lại có người to gan muốn giết nàng.

Lúc nàng chạy ra, liền phát hiện trên mỗi cái bàn trong quán trọ đều có Cấm quân đã sùi bọt mép đầy miệng gục trên đó.

Mà trên bàn đều có canh cá, Lý Cẩn liền nhíu mày: "Canh cá có độc."

Vào lúc các nàng muốn bỏ trốn, thì có một nhóm người mặc y phục ngắn bao vây toàn bộ quán trọ, trên mặt lộ rõ vẻ hung ác.

"Muốn chạy đi đâu?!"

"Nhị ca, này hẳn là Bình Dương công chúa đi, dung mạo cũng không tệ a."

"Nàng ta là do Tiết phi sinh ra, ngươi có biết, nắm đó Tiết phi chỉ múa một điệu mà đã mê hoặc bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ này hay không. Biết bao nhiêu người đã đợi ở trước nơi Tế tự, mục đích chỉ là muốn được ngắm nàng một lần mà thôi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Mộng Có Đành Buông
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================

Đám thích khách nhanh chóng dùng ánh mắt háo sắc nhìn nàng.

Lý Cẩn nhìn khuôn mặt xấu xí của bọn họ, phát hiện trên mặt bọn họ đều có dấu ấn giống nhau, mà mỗi khuôn mặt đều có nét hung ác dữ tợn, không giống với tử sĩ mà người trong Hoàng thất nuôi dưỡng, càng giống đám người liều mạng hơn.

Đám người này không để ý đến chuyện sống chết và quyền lực, cho nên mới dám lớn gan nói chuyện như vậy trước mặt đích xuất công chúa như nàng.

"Thật tiếc là phải chết a, vậy thì trước khi chết, không bằng để mấy ca ca vui vẻ một chút."

"Trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, đám tiện nhân câu khách trong thanh lâu còn lâu mới sánh bằng được a, hơn gấp trăm ngàn lần."

Nghe bọn họ nói ra những lời ô uế, trong lòng Lý Cẩn vô cùng buồn nôn, trong mắt cũng tràn đầy lửa giận.

"Đừng khinh địch, bên trên đã ra lệnh, không được để ai sống sót."

Trong nháy mắt khi đám thích khách phất tay, sắc mặt Lý Cẩn nghiêm túc: "Còn không mau tiến lên! Muốn ngủ tới khi nào!"

Chỉ thấy bên trong đám Cấm quân tưởng chừng đã chết kia, có hơn một nửa từ dưới đất bò lên, cùng với một số đang nằm trên bàn mở mắt ra.

Mà một nhóm nằm trong đình viện cũng mở mắt, móc thanh đao được giấu trong vạt áo ra, vẻn vẹn chém hết đám thích khách đứng gần chưa kịp phản ứng.

Bên trong có hơn trăm Cấm quân, lẫn trong đó còn có tử sĩ mà nàng đang nuôi dưỡng, bọn họ cũng không thật sự uống canh cá kia.

"Quả nhiên giống với những gì bên trên đã nói, nữ nhân này không đơn giản." Tên cầm đầu cũng không vì vậy mà hoảng loạn, sau khi giải quyết xong một tên tử sĩ đang cầm đao hướng tới bản thân, ánh mắt hắn mê li mà nhìn chằm chằm vào Lý Cẩn: "Nữ nhân như vậy...mới thú vị."

"Các ngươi là do Lý Long phái tới?" Lý Cẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, chợt nhớ tới giấc mộng kia, trong giấc mộng kia nàng nhớ rõ ràng nhất chính là Nam Dương vương, thế là nàng lạnh lùng hỏi tên cầm đầu.

"Nữ nhân quá thông minh thường rất nguy hiểm." Tên cầm đầu nói.

"Hắn lại có lá gan này sao?" Lý Cẩn nhíu mày.

"Có lá gan này hay không thì đi gặp Diêm Vương đi, Diêm Vương sẽ nói cho ngươi biết." Nói xong liền giơ tay lên: "Giết!"

"Bảo vệ công chúa." Mấy chục tên tử sĩ tiến lên bảo vệ nàng.

Thị vệ dẫn theo đám Cấm quân còn sót lại che ở trước mắt: "Phía sau có nhiều đường, mau bảo vệ công chúa rời đi."

"Phía sau không đi được, đi về phía bên trái." Phía sau núi cũng có mai phục, Lý Cẩn lên tiếng nhắc nhở.

"Muốn chạy?" Tên cầm đầu cau mày.

"Ngăn bọn họ lại." Một đám thích khách cầm đao tiến lên, thị vệ rút kiếm ra chặn lại.

Một đám tử sĩ mở đường máu cho Lý Cẩn, sau đó nhảy ra chuồng ngựa.

Thích khách bị Cấm quân trong đình viện ngăn cản, mắt thấy Lý Cẩn sắp chạy thoát, tên cầm đầu tiền tức giận: "Giết!" Sau đó huýt sao một cái.

Thì ra đám thích khách trong rừng không phải chỉ có một nhóm, người muốn giết Lý Cẩn thật sự rất quyết tâm muốn lấy mạng của nàng.

Đến sau núi liền tách ra, sau khi tiến vào rừng trúc, các nàng lại không nghĩ đến sẽ có mai phục chờ sẵn bên trong rừng sâu.

"Tên đệ đệ ngu xuẩn kia của ta muốn một mình lãnh trọn công lao này a." Một nam nhân trung niên da dẻ ngăm đen, có vết sẹo trên mặt cưỡi ngựa chậm rãi tới gần.

"Các ngươi cũng không phải người của Quan phủ, hẳn là biết rõ hậu quả của việc này đi?" Một tử sĩ chỉ đao về phía nam nhân trung niên hỏi.

"Hậu quả sao?" Nam nhân mở to con mắt, nước mưa tùy ý đánh vào mặt hắn, nhưng một cái chớp mắt cũng không có: "Ai lại đi tính hậu quả với người đã chết đây?"

Nghe hắn nói như vậy, cộng thêm dấu ấn trên mặt từng người, Lý Cẩn liền suy đoán, đám người này chắc hẳn không có hộ tịch, bây giờ lại tập tụ cùng một chỗ chuyên cướp bốc và giết người: "Người kia đã cho ngươi thứ gì, ta có thể cho ngươi gấp đôi." Lý Cẩn nói.

"Làm giao dịch, cũng phải có tin tưởng a." Nam nhân trả lời: "Ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, ta còn có thể cho ngươi chết một cách thoải mái nhất. Đám huynh đệ dưới tay ta, đã nhiều năm rồi chưa được ôm mỹ nhân đây."

- --

- - Vân Mộng - trên đường --

"Đi!" Tiêu Hoài Ngọc đón mưa mà cưỡi ngựa chạy như bay trên đường, mưa rơi càng lớn, con đường càng trở nên lầy lội và trơn trợt.

Cũng may Thanh Thông đã quen con đường này, vì vậy mà vững vàng chạy qua.

Nước mưa xối xả trút xuống, nước sông cũng bắt đầu dâng lên, trên đường dường như không có một bóng người.

Tiêu Hoài Ngọc đi ngang qua trạm xá, nhưng cũng không dừng lại, vẫn rong đuổi xuyên qua mưa gió, hạt mưa từng đợt từng đợt đập vào mặt nàng.

Cảnh tượng như vậy đã từng xuất hiện trong đầu nàng một lần, cũng là trong ngày mưa như bây giờ, ký ức càng lúc càng rõ ràng, sự sốt sắng trong lòng nàng càng tăng, nàng không thể dừng lại, cũng không dám dừng lại.

Sau khi chạy qua một cái hồ lớn, trên con đường phía trước liền có phân nhánh.

Tiêu Hoài Ngọc kéo dây cương, nàng nhìn hai con đường phía trước mà do dự.

Nàng cũng không biết phải đi đường nào, nhưng cũng không dám trì hoãn, sợ đi nhầm thì sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn.

Ngay khi nàng đang do dự chưa quyết định được, thì Thanh Thông đột nhiên chạy về một hướng mà không để ý đến sự lôi kéo của nàng.

Vốn dĩ Tiêu Hoài Ngọc muốn ngăn cản, nhưng chợt nhớ Thanh Thông là thú cưỡi của Bình Dương công chúa, hẳn là đã cùng nàng đi quận Quế Dương rồi.

"Thanh Thông, nhất định phải tìm được chủ nhân của ngươi." Tiêu Hoài Ngọc cúi người phóng ngựa, lại nói với Thanh Thông một câu.

Thú cưỡi thay nàng chọn một con đường, vừa hay lại chính là con đường tiến vào rừng trúc.

Lúc này trong rừng trúc đang có một trận huyết chiến, đám thích khách này đều là tử tù liều mạng vượt ngục, khi giao đấu với nhóm tử sĩ của Lý Cẩn cũng không chút nhân nhượng hay sợ hãi nào, máu tươi cũng vì vậy mà nhuộm đỏ khắp rừng trúc.

Hai bên ra sức vung chém, thị vệ thay nhau lôi kéo nàng về phía sau, chỉ thấy người bên cạnh nàng trong nháy mắt liền bị thanh trúc đâm chết.

Mà thị vệ kia vì phân tâm mà bị đâm xuyên lồng ngực, cả người bị máu nhuộm đỏ, Lý Cẩn đang đi chân trần cũng vì vậy mà giẫm lên máu chạy đi, sau đó lại vấp phải thi thể bên dưới mà té ngã, thị vệ xung quanh nàng cũng từng người ngã xuống.

Mà đám tử sĩ giao đấu một hồi, thương tổn càng lúc càng lớn. Trước đó vốn dĩ có hơn trăm người, bây giờ đã chết hơn phân nửa, thế nhưng số lượng hơn chất lượng, vì vậy đám thích khách rất nhanh liền chiếm được ưu thế.

Tử sĩ bên người Lý Cẩn trong chớp mắt cũng chỉ còn không tới mười người, bọn họ thay nhau bảo vệ nàng, cũng nâng nàng dậy, một tên tử sĩ trong đó đưa cho nàng một thanh đao: "Công chúa."

Nam nhân cưỡi ngựa tới gần, nhìn Lý Cẩn đã bị ướt cả người, y phục dính sát vào thân thể để lộ ra đường cong uyển chuyển, da thịt như ẩn như hiện, trong mắt hắn càng nổi lên ham muốn: "Giết hết toàn bộ, còn nữ nhân kia phải để lại."

"Lên!"

Đám thích khách nghe thấy mệnh lệnh liền không dám làm Lý Cẩn bị thương.

Lấy ít địch nhiều, một tên thị vệ chiến đấu một vòng, thế là lo sợ sẽ không thể bảo vệ được nàng.

Lý Cẩn nắm chặt thanh đao trong tay mà vung vẩy, nhưng bởi vì có mệnh lệnh của nam nhân trước đó, vì vậy đám thích khách kia chỉ nhắm để tử sĩ xung quanh nàng.

Cứ như vậy, nàng chém được vài tên bị thương, nam nhân kia cũng không để ý chút nào, còn cân nhắc: "Nữ tử như vậy rất được."

"Thủ lĩnh, đám Cấm quân ở quán trọ đã đuổi theo đến đây rồi." Có một tên tiến lên nhắc nhở.

Nam nhân nghe xong, trong nháy mắt liền nghiêm mặt, không còn ý nghĩ muốn trêu đùa nữa. Hẳn nhảy lên một cái liền đến trước người Lý Cẩn, cũng đánh rơi đao trong tay của nàng.

Một tay câu lấy cổ nàng, thị vệ muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị đám thích khách kia chặn lại.

Nam nhân hơi híp mắt lại, quăng thanh đao trong tay đi, sau đó liền xé rách y phục trên người nàng.

Trong rừng trúc vang lên tiếng vó ngựa bị tiếng mưa che lấp, ngay lúc nam nhân đưa tay đến, một mũi tên nhọn xuyên qua mưa gió mà bắn từ trong rừng ra bay về phía hắn.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra là các nàng cùng mơ chung một giấc mộng, thế như Tiêu Tiêu mơ rõ ràng hơn, hai người sẽ không nhớ lại cùng lúc.

Cẩn nhi chán ghét nam nhân, thà một đi không trở về a ~

Sau này Cẩn nhi sẽ truy thê hỏa táng tràng a ~

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK