Lý Cẩn tựa hồ nhận thấy Tiêu Hoài Ngọc thật sự thương tâm, điều này khiến nàng nhớ tới chính mình lúc nhỏ: "Người chết cũng không thể sống lại, có lẽ đối với người phải sống trong cùng cực của khổ sở, chết rồi mới là giải thoát tốt nhất."
Trưởng tỷ xuất giá rất sớm, sau khi kết hôn lại giống như sống trong vũng bùn, giống như nhảy từ vũng bùn này qua vũng bùn khác. Tiêu Hoài Ngọc vô cùng thương tâm, đồng thời càng thêm bất bình đối với sự khắt khe mà thời đại này áp đặt lên nữ tử: "Công chúa nói đúng, nữ tử như a tỷ, cả đời đều chỉ sống trong khốn khổ. Ta tòng quân đánh trận, chính là vì muốn thay đổi tất cả những thứ này, để a tỷ và muội muội có thể thoát ra khỏi cảnh khổ này."
Nghe nàng nói, Lý Cẩn cũng không cười nhạo, ngược lại nhắc nhở: "Tiêu hiệu úy nghĩ như vậy không sai, chỉ là quá mức ngây thơ. Với xuất thân của ngươi, chỉ dựa vào chính mình để thay đổi những chuyện này còn khó hơn lên trời."
Tiêu Hoài Ngọc muốn phản bác, nhưng lại không cách nào mở miệng. Giống như Lý Cẩn nói, nếu chỉ dựa vào bản thân nàng, e sợ là hôm nay cũng không cách nào đứng ở chỗ này.
Bành Thành vương Lý Khang, Trụ Quốc Đại tướng quân, cùng với vị Bình Dương công chúa trước mắt này. Nếu trong khoảng thời gian này không có bọn họ trợ giúp, e sợ nàng từ lâu đã chết trong tay người Tề, hoặc là trong tay chính mình.
"Không phải công chúa muốn Hoài Ngọc nghe lời của người sao?" Nàng nhìn Lý Cẩn nói.
"Đúng vậy." Lý Cẩn cũng không che giấu: "Nhưng ta biết, trong lòng Tiêu hiệu úy ngươi không muốn, mà ta lại không cần người không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không cần người trung thành. Trong lòng ngươi căm hận cũng được, oán hận cũng được, chỉ cần không làm chuyện gì phản bội ta là được, đó là cái ta cần."
"Công chúa đúng là vô cùng thẳng thắn." Tiêu Hoài Ngọc vẫn là lần đầu tiên gặp người như vậy.
"Ta không thích giả dối,..." Lý Cẩn nói thẳng: "Đặc biệt là loại người giả nhân giả nghĩa như Lý Khang, lợi dụng chính là lợi dụng, chuyện dối trá lại có thể nói như cao thượng như vậy."
"Người trong thiên hạ có thể cùng chịu đắng cay khổ sở, thế nhưng cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý lại có mấy người. Mà Lý Khang kia, hắn cũng không phải loại người cùng hưởng." Lý Cẩn lại nói: "Thiên hạ này có nhiều người ra vẻ là quân tử, hắn quan tâm đến ngươi cũng là vì tư tâm của chính hắn. Quần thần chỉ có thể là quần thần, sau này hắn có lấy được thiên hạ thì cũng vẫn như vậy."
"Hoài Ngọc không hiểu công chúa đang nói cái gì." Tiêu Hoài Ngọc cau mày nói.
Lý Cẩn dừng một lúc nói: "Thôi, ngươi chỉ cần biết, thứ ngươi nhìn thấy có thể chỉ là ngụy trang. Lúc ngươi đưa tiễn Lâm Nghi công chúa trở về Tề quốc, nàng nhất định cũng giống Lý Khang, hết sức quan tâm ngươi, sau đó lại lôi kéo ngươi."
"Bởi vì bọn họ, đều là cùng một loại người."
Tiêu Hoài Ngọc giật mình, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Cẩn. Mặt trời xuyên qua lá cây âm u trong rừng rậm, vài tia ánh sáng chiếu lên người Lý Cẩn, khiến nàng nhất thời sững sờ.
Tuổi tác của vị nữ tử trước mắt này cũng không kém nàng bao nhiêu, vừa thông tuệ, xinh đẹp, tâm tư cũng vô cùng sâu.
Nàng cũng giống Lâm Nghi công chúa, đều có mắt nhìn người. Nhưng điểm không giống chính là, Bình Dương công chúa không che lấp sự tàn nhẫn của mình, từ trong xương cốt đã có một luồng ngạo khí.
Vì vậy mà Tiêu Hoài Ngọc hoảng sợ, bởi vì nàng biết nguyên nhân khiến nàng hoảng sợ là từ đâu mà tới. Còn cảm giác không tự nhiên khi ở cùng một chỗ với Lâm Nghi công chúa kia, chính là bởi vì xuất thân của bản thân nàng không ai biết.
Các nàng đều thông tuệ giống nhau, vì vậy khi ở chung, người có hiểu biết ít như Tiêu Hoài Ngọc lại cảm thấy vô cùng vất vả.
Tùng tùng tùng! --
Một tràn tiếng trống truyền vào núi, đây là tín hiệu kết thúc buổi săn bắn.
Lý Cẩn nhìn lên sắc trời, mặt trời đã lặn tới sườn núi. Bây giờ nàng mới nhận ra, các nàng vậy mà đã ở cùng nhau hơn nửa ngày: "Thời gian trôi qua thật nhanh."
"Nam tử có thể ở bên cạnh ta lúc ở bên ngoài lâu như vậy, Tiêu hiệu úy ngươi là người đầu tiên." Lý Cẩn lại nói.
Tiêu Hoài Ngọc không hề nói gì, chỉ dắt ngựa hỏi: "Công chúa muốn trở về Hoàng cung sao?"
"Không trở về, lẽ nào qua đêm trên núi sao?" Lý Cẩn hỏi ngược lại.
Tiêu Hoài Ngọc dắt ngựa rời bãi săn, các Hoàng tử cùng tôn thất lần lược dâng con mồi săn được lên. Trên đất có đủ chim, đầu thú, số lượng của mỗi người không giống nhau. Nhưng người hôm nay săn được nhiều nhất, không ai khác chính là Bành Thành vương.
Đám con cháu tôn thất không dám tranh đoạt cùng các Hoàng tử, mà Bành Thành vương lại là người văn võ song toàn nhất, cho nên hắn đoạt lấy vị trí thứ nhất cũng là bình thường.
Mà Nam Dương vương Lý Long xếp sau lại đầy mặt xem thường.
"Lần này ban thưởng cho người thứ đầu và người xếp thứ hai, Bành Thành vương, Nam Dương vương, đến đây." Giả Chu đứng trên đài cao, đối diện với đường đi.
Đối với việc ban thưởng cho người xếp thứ hai, đó là vì Sở hoàng yêu thương Lý Long. Lý Long nghe xong liền đắc ý nhìn Lý Khang: "Tứ lang, ngươi nỗ lực như vậy, nhưng sao có thể so lại tình phụ tử đây?"
Lý Khang không để ý tới hắn, hai người quỳ xuống, Sở hoàng vô cùng vui vẻ, lại hỏi Lý Khang trước: "Tứ lang, hôm nay đạt được vị trí thứ nhất, ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?"
"Bệ hạ, thần muốn xin bệ hạ để Tiêu hiệu úy làm Vương hữu bên cạnh thần, cũng muốn tình nguyện phòng thủ ở biên cương, đoạt được Tề quốc lòng muông dạ thú kia." Lý Khang thỉnh cầu nói.
Thời kỳ tam quốc, do Ngụy bắt đầu tạo ra vị trí Vương hữu bên cạnh các Vương gia, yêu cầu phải đứng trong hàng ngũ từ Cửu phẩm đến Lục phẩm. Sau này hậu thế noi theo, cũng dần trở thành một chức quan bên trong Vương phủ.
Lý Khang nhân lúc Sở hoàng đang vui vẻ mà thỉnh cầu, điều này khiến mọi người nghị luận sôi nổi. Tiêu Hoài Ngọc lập được kỳ công, được Sở hoàng coi trọng, vì vậy cũng trở thành mục tiêu tranh đoạt của các vị Vương gia.
Mặc dù lòng nghi ngờ của Sở hoàng nặng, nhưng bởi vì Lý Khang lập được công lao chống được Tề quốc, lại thêm lời hứa ban thưởng của chính mình, hắn cũng không định bác bỏ: "Tứ lang và Tiêu hiệu úy này...?"
"Trên chiến trường, Tiêu hiệu úy từng cứu thần." Lý Khang giải thích với Sở hoàng: "Thần đến nay vẫn chưa có cơ hội cảm kích."
"Bệ hạ, thần cũng muốn thỉnh cầu." Lý Long thấy hắn muốn xin người, vì vậy cũng liền lên tiếng.
Nhưng đã như vậy, Sở hoàng liền có chút không vui: "Ngươi cũng muốn?"
Lý Long thấy sắc mặt hắn đã thay đổi, vì vậy liền đổi giọng nói: "Tứ lang đã mở miệng thỉnh cầu trước, nhi làm huynh trưởng, cũng không thể tranh đoạt với đệ đệ. Người mà nhi muốn thỉnh cầu, cũng là Hiệu úy dưới trước Trần tướng quân, Quách hiệu úy."
Quách Hồng Lân vừa từ bên người Cảnh Lăng vương Lý Tuyên trở về bên cạnh Trần Văn Thái lúc này cũng giật mình.
"Nhi nghe nói, xuất thân của Quách hiệu úy là từ quân hộ, tuy là quân biên cảnh, nhưng lại đọc đủ loại sách, kiến thức hơn người." Lý Long lại nói.
"Tam ca nói không sai." Lý Tuyên bỗng mở miệng nói: "Thần chỉ ở cùng Quách hiệu uý ngăn ngắn nửa ngày, nhưng cũng bị sự uyên bác của hắn thuyết phục."
Lý Tuyên là người tài hoa xuất chúng nhất trong các vị Vương gia, Sở hoàng nghe xong cũng liền chú ý đến đến Quách Hồng Lân đang đứng phía sau Trần Văn Thái, vì vậy liền hỏi: "Quách khanh, ý khanh như thế nào?"
Quách Hồng Lân quỳ xuống: "Tất cả nghe theo thánh ý."
"Đại tướng quân, Vương hữu là chức quan gì?" Tiêu Hoài Ngọc nhỏ giọng hỏi.
"Là bằng hữu của các Vương gia, chỉ dành cho người có chức quan đứng trong hàng ngũ Cửu phẩm đến Lục phẩm đảm nhận mà thôi." Trần Văn Thái trả lời.
"Lục phẩm,..." Tiêu Hoài Ngọc cũng không biết chế độ quan chức ở Sở quốc.
"Là ngang ngửa với Huyện lệnh, ngoài ra còn có Hầu tước và Quan nội thị cũng là hàm chức Lục phẩm." Trần Văn Thái giải thích: "Chức Hiệu úy của ngươi đứng hàng Cửu phẩm, vốn dĩ chức Vương hữu không phải ai cũng có thể đảm nhiệm. Có thể thấy những ngày qua ở quân doanh, Bành Thành vương đã tán thưởng ngươi rất nhiều."
"Chỉ có điều, bệ hạ..." Trần Văn Thái nhìn sắc mặt Sở hoàng đã trầm xuống, cảm giác lo lắng dâng lên: "Tứ đại vương, vẫn là quá sốt ruột rồi."
Sở hoàng đáp lại lời thỉnh cầu của Lý Long, còn của Lý Khang lại có chút do dự, nhưng để giữ thể diện của mình, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng: "Vậy thì..."
"Bệ hạ." Lý Cẩn ra hiệu một cái, một tên Ngự sử đi ra khỏi hàng nói: "Vị trí Vương hữu cần người có đức, có lễ gồm nhiều mặt mới có thể đảm nhiệm. Mà mọi người đều biết, Tiêu hiệu úy có xuất thân là nông hộ, hiểu biết có hạn, sợ là không đảm đương được vị trí Vương hữu kia."
"Chọn hiền tài làm quan, còn phải xem xuất thân sao?" Lý Khang phản bác.
"Tứ đại vương, ý hạ quan không phải chỉ nói về xuất thân, mà là ở tài học, phẩm đức. Tiêu hiệu úy là công thần của Sở quốc ta, phẩm đức trung quân, trung nghĩa, yêu quốc tất nhiên là không cần phải nói. Thế nhưng khiếm khuyết tài học, há có thể quản chức Vương hữu a?" Ngự sử giải thích.
Lý Khang còn muốn phản bác, chỉ thấy Trịnh hoàng hậu đang ngôi bên cạnh Lý Cẩn bỗng nhiên mở miệng nói: "Bệ hạ, bây giờ chiến sự ở biên cảnh đã ngừng lại, thần thiếp thấy Tiêu hiệu úy cũng không cần phải trở về biên cảnh vội."
Sở hoàng liếc mắt nhìn Lý Cẩn: "Làm sao? Lục nương cũng vừa ý hắn, muốn kéo hắn về phủ Công Chúa sao?"
Lời nói của Sở hoàng khiến quần thần lần nửa xôn xao bàn luận: "Tên Tiêu Hoài Ngọc có xuất thân thấp hèn này, vận may của hắn cũng không thấp a."
"Còn không phải sao, lúc trước Tề quốc vào Sở đòi người, còn tranh luận trên đại điện không ngớt. Mấy vị công khanh vì muốn giữ nàng lại mà không tiếc chiến tranh cùng Tề quốc, đến cả Bình Dương công chúa cũng xông vào đại điện. Bây giờ hắn lập được công lớn, bệ hạ không chỉ ban thưởng trường cung của Vũ Lăng hầu cho hắn, mà đến cả các vị Vương gia cũng thay nhau tranh đoạt hắn a."
"Có xuất thân thấp hèn nhưng may mắn lại lớn như vậy, không phải ai cũng được a."
"Vị Hiệu úy trẻ tuổi này, bởi vì một trận chiến ở thành Hồng Châu mà thành danh, có thể trong vòng một năm, từ hàng bộ binh thấp nhất thăng lên chức Hiệu úy đứng trong hàng ngũ Cửu phẩm. Ta thấy, khổ cực mà hắn trải qua cũng không ít đây." Một tên quan chức cảm thấy không vừa ý khi mọi người xung quanh ghen ti với Tiêu Hoài Ngọc: "Nhưng ta nghe nói, sau cuộc chiến ở An Châu, đội tân binh được điều động từ Kinh Châu đến gần như đã đã chết hết rồi."
"Công huân và vinh quang từ trong đống tro xác bò ra, các vị muốn thử qua không?" Hắn lại hỏi mọi người.
Mọi người nghe xong đều sợ đến im hơi lặng tiếng, mà một tên quan chức khác lại nhìn Lý Cẩn nói: "Bình Dương công chúa trước nay luôn ngạo mạn, đặc biệt là đối với nam tử, đến cả lang quân của phủ Khai Quốc Công Hầu gia cũng không để vào mắt, bây giờ lại vì một Hiệu úy nho nhỏ mà đã nhiều lần nếu ý kiến với bệ hạ."
"*Huân quý chi tử là dựa vào gia thế, chênh lệch năng lực. Nhưng người này là dựa vào chính mình, tự mình thay đổi vận mệnh, đến cả bệ hạ còn không ngớt lời tán thưởng, vì vậy được Bình Dương công chúa ưu ái cũng không có gì lạ."
"Các ngươi nói xem, nếu vị Hiệu úy trẻ tuổi này lại lập được công lao mà thăng lên chức vị Tướng quân, Bình Dương công chúa có phải sẽ chọn hắn làm Phò mã hay không?"
"Hẳn là không đi, tuy có năng lực, nhưng xuất thân quá thấp. Bình Dương công chúa là đích xuất công chúa, sao lại gả cho người như vậy được."
"Ý của nữ nhi cũng không phải như vậy." Lý Cẩn nói: "Chỉ là đã cùng Tiêu hiệu úy săn bắn, nên muốn xin cho hắn một ân điển mà thôi."
Sở hoàng nhìn nàng: "Ân điển?"
"Trong quân có quy định, tướng sĩ không được tự ý rời khỏi vị trí. Mà Tiêu hiệu úy đã tòng quân gần một năm, xa nhà lâu ngày, bây giờ chiến tranh đã dừng, biên cảnh cũng đã an bình. Vì vậy ta nghĩ, Tiêu hiệu úy hẳn là nhớ nhà rồi đi." Lý Cẩn nói.
Ân điển mà Lý Cẩn thỉnh cầu là muốn để Tiêu Hoài Ngọc trở về quê thăm người thân, điều này đến cả Lý Khang cũng cảm thấy kinh ngạc, xấu hổ.
Cho dù Tiêu Hoài Ngọc vốn đã biết, đây chỉ là hành động của Lý Cẩn dùng để lôi kéo mình, nhưng lại không thể phủ nhận tâm tư của nàng cẩn thận tinh thế, nàng chu đáo hơn những kẻ khác nhiều.
Sở hoàng nghe xong liền cười lớn: "Thì ra là như vậy."
Trung thị Giả Chu nghe xong lại hoàn toàn biến sắc, hắn liền tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, tiểu nhân nghe Tào thái úy từng nói, Tiêu hiệu úy là người ở Vân Mộng. Mà vào mùa thu năm ngoái, Vân Mộng đột nhiên xảy ra lũ lụt..."
Bởi vì có Giả Chu nhắc nhở, Sở hoàng cũng dần dần hạ sắc mặt xuống. Vốn dĩ Lý Cẩn nói như vậy là để hắn có thể đối phó với thỉnh cầu của Lý Khang, nhưng suýt chút nữa hắn lại quên chuyện này.
"Có lẽ là Bình Dương công chúa không biết Tiêu hiệu úy là người ở Vân Mộng." Giả Chu lại nói.
"Người thân trong tộc của hắn còn không?" Sở hoàng nhỏ giọng hỏi.
Giả Chu lắc đầu, trong triều có vô số quan to hiển quý, có ai lại để ý đến thân tộc của một tiểu tướng đây. Bây giờ người đã lập được công huân còn chưa được để ý, huống chi trước đó lại không chút thanh danh nào.
"Phái người đi tra." Sở hoàng phân phó nói.
"Vâng."
"Tráng sĩ hồi hương, khanh lại là công thần, trẫm sao lại không đáp ứng đây." Sở hoàng mở miệng nói: "Đúng là không vội, Ngự sử nói rất có lý, Tiêu khanh là tướng sĩ vũ dũng, Tề Sở nay đã ngừng chiến, mà ít ngày nữa Tề Yến sẽ phái sứ giả đến đàm luận, khanh tạm thời cứ ở lại Sở Kinh, để Tề Yến nhìn thấy máu mủ dũng mãnh của Sở quốc ta. Trẫm nhớ, hình như ở Chương Hoa cung vẫn còn thiếu một Thị vệ."
"Tiêu khanh." Sở hoàng hô.
"Có thần." Tiêu Hoài Ngọc đứng phía sau Trần Văn Thái đi ra.
"Có nguyện ý hay không?" Sở hoàng hỏi.
Sở hoàng thu xếp như vậy rất vừa ý Lý Cẩn, nhưng Tiêu Hoài Ngọc nghe tên có chút quen, lúc nãy cũng chưa để ý đến lời sắp xếp của Hoàng đế, thế là ngẩng đầu nói: "Lúc nãy thần nghe nhưng không hiểu."
Người này vừa hỏi liền ngơ ngác không biết, lại không chút khéo léo. Nhưng như vậy Sở hoàng càng thêm yên tâm, hắn không chỉ không tức giận, mà còn kiên trì giải thích: "Chương Hoa cung là nơi ở của Bình Dương công chúa. Khoảng thời gian sắp tới này ngươi vẫn còn trong kinh, vì vậy trẫm điều động ngươi tới Chương Hoa cung làm Thị vệ cho công chúa."
"A?" Tiêu Hoài Ngọc trừng lớn hai mắt, vừa rồi là Bành Thành vương, tiếp theo là hồi hương thăm người nhà, lúc này sao đột nhiên lại biến thành Thị vệ của Bình Dương công chúa rồi?
"Tiêu hiệu úy chẳng lẽ không nguyện ý sao?" Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc hỏi.
Tiêu Hoài Ngọc lúc này liền quỳ xuống: "Thần nguyện ý."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chế độ quan chế Cửu phẩm thuộc Ngụy Tấn Nam Bắc triều (Thời Tam quốc do Tào Ngụy bắt đầu, Tào Phi phát triển)
***HẾT***