• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Quân doanh Tề quốc --

Sau khi Tề quốc chiếm lĩnh được thành Đông, Đại tướng quân Tống Thành Viễn vẫn chưa thừa thắng xông lên, mà lại đống quân tại thành Đông.

Bởi vì Nhu Nhiên mà Yến quốc rơi vào cục diện bế tắc, để Tề quốc lại lần nữa đoạt được thành Tang Khâu. Nhưng nay Nhu Nhiên đã lui binh, Tề đế lo sợ Yến quốc sẽ quay trở lại, vì vậy liền thúc giục đại quân nhanh chóng đánh hạ Sở quốc.

Tống Thành Viễn lấy cớ thời cơ chưa tới mà từ chối xuất binh, vì vậy đã khiến Tề đế đối với người có quyền cao chức trọng như hắn ngày càng trở nên nghi kỵ. Thế nên, Tề đế liền cử một tên Hoạn quan làm Giám quân đi đến thành Đông.

"Thành Đông đã bị vây hãm, Đại tướng quân sao còn chưa xuất binh bình định biên cảnh phía đông của Sở quốc đây?" Giám quân có Tề đế chống lưng phía sau, vì vậy hắn cả gan chất vấn Tống Thành Viễn.

"Đã qua đông, nước sông Hán sẽ dâng cao, Sở quốc lại nhiều núi, lúc này nếu xuất binh cũng không nắm chắc được mười phần thắng, như vậy đối với Tề quốc ta chỉ có bất lợi mà thôi." Tống Thành Viễn trả lời: "Những điều này, ta đã từng giải thích với bệ hạ trong tấu chương rồi."

"Sở quốc đã yếu, quân Sở cũng không chịu nổi một đòn, Đại tướng quân có thể nhân lúc đoạt được thành, tinh thần tướng sĩ lên cao mà xuất binh truy kích a." Giám quân nói.

"Quân ta đã nắm được vài thành ở Kim Châu..."

"Đại tướng quân,..." Giám quân đánh gãy lời nói của hắn: "Mầm họa khiến Tề quốc mau chóng muốn xuất binh là Yến quốc, ngay lúc này Yến quốc đang bận tâm chống đỡ Nhu Nhiên nên vẫn chưa nghĩ đến chuyện khác. Như vậy, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để Tề quốc ta xuất binh a, nếu lại để Yến quốc quay lại thành Tang Khâu, như vậy không phải đã bỏ qua cơ hội tốt rồi sao?"

Tống Thành Viễn cau mày: "Việc này, ta tất nhiên biết rõ."

"Đại tướng quân không chịu xuất binh, triều đình đã sớm không vừa ý, ngài cũng biết lòng nghi ngờ của bệ hạ rất nặng đi." Giám quân tiến đến gần thêm một bước, nhắc nhở hắn một câu.

Hắn là người giám thị Tống Thành Viễn do Tề đế phân phó, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với vị Đại tướng quân trước mắt này.

Người nắm giữ quyền cao chức trọng xưa nay đều là mối kiêng kỵ của Quân vương, điều này Tống Thành Viễn rất rõ ràng, huống chi bản thân hắn còn là *tông vương.

*Tông Vương: ý chỉ những người thuộc cùng dòng họ với Hoàng đế, ví dụ như anh em họ hàng, chú bác,...

"Một đời này ta đều chinh chiến vì Tề quốc, là ta phụ tá huynh trưởng thượng vị, nghi kỵ của Quân vương, ta không cách nào tiêu trừ được. Nhưng nếu sau khi xuất binh lại đổi lấy thất bại, vậy ta là người phải gánh chịu hay sao?" Tống Thành Viễn hỏi ngược lại: "Thật vất vả Tề quốc mới có cơ hội thống nhất, nếu bị chôn vùi trong tay ta, ta làm sao có thể gặp liệt tổ liệt tông đây?"

Giám quân nghe xong, thế là nhẹ giọng nói: "Bệ hạ biết Đại tướng quân có điều lo lắng, vì vậy đã để tiểu nhân âm thầm chuyển lời. Nếu Đại tướng quân bình định được Sở quốc, bệ hạ sẽ lập Hoàng trưởng tử Vĩnh Gia vương làm Thái tử."

"Đồng thời, bệ hạ cũng sẽ không truy cứu nguyên nhân cái chết của Cửu hoàng tử nữa."

Tống Thành Viễn nghe xong liền hoảng sợ đến biến sắc, vốn là cùng dòng tộc với Tề đế, người mà hắn ủng hộ lên kế vị là Hoàng trưởng tử Vĩnh Gia vương Tống Thụy."

"Phụng mệnh bệ hạ, lệnh Đại tướng quân lập tức xuất binh, đá hạ toàn bộ An Châu."

Tống Thành Viễn ngây người đứng trong doanh trướng, chợt ngẩng đầu lên: "Bệ hạ kiêng kỵ ta, nhưng lại hi vọng ta đánh hạ Sở quốc. Rốt cuộc trong lòng bệ hạ đang nghĩ cái gì đây?"

Giám quân rơi vào trầm mặc, biết rõ Đế vương vừa đa nghị lại vừa mâu thuẫn, nhưng hắn cũng không dám nói ra thành lời. Tống Thành Viễn không khỏi ngửa đầu cười lớn: "E là chỉ khi ta chết trận, như vậy bệ hạ mới yên tâm đi..."

- --

Mùa xuân năm Thái Khang thứ tư ở Sở quốc, Tề quốc tiếp tục xuất binh phạt Sở, Đại tướng quân Sở quốc là Trần Văn Thái tự mình làm chủ soái, nghênh đón quân địch.

Hai quân giao chiến ở sông An Châu, máu tươi nhuộm đỏ lòng sông, tiếng rên rỉ kêu gào bao trùm toàn bộ An Châu.

Tề mạnh Sở yếu, trận chiến kéo dài không bao lâu, Sở quốc dần rơi xuống thế hạ phong. Bành Thành vương Lý Khang đứng sau quan sát, biết rõ nếu trận chiến này thất bại, như vậy Sở quốc nhất định sẽ mất đi biên cảnh phía đông, thậm chí là vong quốc.

Trước mắt là thời điểm nguy hiểm nhất, hắn không thể không tử chiến tới cùng.

"Các tướng sĩ Sở quốc, phía sau chúng ta là sông Hán, là hàng ngàn dân chúng Sở quốc chúng ta, là người thân của chúng ta. Nếu hôm nay để Tề quốc thành công chiếm đống An Châu, vậy thì Sở quốc ta đã không còn thành để thủ nữa. Tề quốc tàn sát Kim Châu như thế nào, các ngươi hẳn đã biết rõ. Tề quốc muốn đạp phá Sở Kinh, biến người Sở thành nô dịch, ức hiếp thê tử cùng hài tử của chúng ta. Thân là nam nhi Sở quốc, các ngươi có chịu được không?!" Lý Khang cưỡi trên lưng ngựa, nói dõng dạc trước đại quân.

"Không thể!"

"Không thể!"

Đại quân khẳng định trả lời giúp sự tự tin của Lý Khang cũng tăng vọt. Hắn rút bội kiếm bên hông ra, cao giọng nói: "Vì Sở quốc, vì hàng ngàn bách tính, các tướng sĩ hãy cùng ta ra trận giết địch!"

"Chiến!"

"Chiến!"

"Chiến!"

Âm thanh vang tận mây xanh, đây là quyết tâm cuối cùng của quân Sở.

Lý Khang biết rõ bọn họ đã không còn đường lui, vì vậy quyết định đập nồi dìm thuyền, liều chết cũng phải cùng quân Tề lấp kín cùng một hố. Lúc này hắn ra lệnh vứt vỏ toàn bộ lương thực cùng của cải, không mang theo thứ gì, cũng không chừa bất kỳ đường lui nào, sau đó dẫn quân qua sông.

"Ta cùng chết mà chiến đấu với các ngươi, vì Sở quốc, cũng là vì những người đã tín nhiệm và những người chúng ta yêu thương." Trên đường chinh chiến, Lý Khang không ngừng khích lệ các tướng sĩ.

Nằm trong Hoàng thất Sở quốc, là nhi tử của Hoàng đế, lời hắn nói giúp các tướng sĩ càng thêm hăng hái, giúp tinh thần đại quân tăng cao.

Quân Tề nóng lòng tiến công, triệt để bại lộ dã tâm diệt Sở, khiến người Sở cảm thấy nguy hiểm của việc sắp mất nước. Tuy Sở quốc vì trải qua nạn đói mà ngày càng suy yếu, nhưng trước khi chết cũng phải hết sức phản kháng lại, đây là điều mà quân Tề không để dự liệu được.

Khi đối mặt với cái chết trước mắt, cho dù người đó có yếu đến đâu cũng sẽ vùng dậy phản kháng, sẽ bỏ qua sự nhát gan của mình mà liều mạng một phen.

Tiêu Hoài Ngọc cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm trường thương, dẫn theo một khúc có hơn hai trăm tướng sĩ nhảy vào quân Tề anh dũng giết địch, là một Quân hầu, mỗi lần tiến công, Tiêu Hoài Ngọc luôn là người nhảy vào trước tiên.

Nàng dơ trường thương trên tay lên, giết đám quân Tề đang bao quanh mình, trái phải nổi lên một trận bụi lớn, máu tươi văng ra ba thước, khiến kẻ địch xung quanh khiếp sợ, nhất thời không dám tiến lên.

"Hắn là ai?" Đến cả tướng lĩnh Tề quốc nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, bọn họ dường như đã rất lâu rồi chưa từng gặp người Sở nào lại chiến đấu ác liệt như vậy.

"Trận chiến này của Sở quốc, lẽ nào còn có danh tướng xuất thế sao?" Trên đài chỉ huy, Tống Thành Viễn có linh cảm không tốt mà nhíu mày.

Trường thương cùng khôi giáp đã dính đầy máu tươi của quân địch, Tiêu Hoài Ngọc lúc này đang đối đầu với một tên Hiệu úy của Tề quốc. Dưới trướng người kia có hơn ngàn người, mà nàng chỉ có hơn hai trăm người, nhưng nàng cũng không có chút hoảng sợ nào.

Trong lúc tác chiến, người thống lĩnh chính là sĩ khí của tướng sĩ, Tiêu Hoài Ngọc đã trải qua chuyện sống chết mấy lần, từ lâu đã không còn hoảng sợ, lúc tiến vào chiến trường, trong đầu nàng cũng chỉ có một ý nghĩ, đó là giết địch.

Tướng lĩnh quân Tề thấy đội quân trước mắt này đang muốn giết sạch nhánh quân bên cạnh bọn họ, hắn liền ra lệnh: "Ngăn đội quân đó lại!"

Tề quốc phái một đội binh có hơn ngàn người, lại có thêm tướng lĩnh và Hiệu úy dẫn binh quyết đấu, vậy mà lại thua dưới tay của một Quân hầu Sở quốc.

Hai con ngựa chạy qua đống thi thể trên chiến trường, chỉ hai ba lần, tên Hiệu úy Tề quốc liền ngã xuống vũng máu dưới đất.

Sau khi chém địch rơi xuống ngựa, Tiêu Hoài Ngọc nổi giận gào lên một tiếng: "Người Tề muốn đạp phá lãnh thổ của chúng ta, thân là người Sở phải chiến đấu đến cùng, không chết không từ!"

Có thống lĩnh như vậy, tướng sĩ dưới trướng liền nhanh chóng hăng hái: "Chiến đấu đến cùng! Không chết không từ!" Bọn họ theo sát phía sau, cùng Tiêu Hoài Ngọc nổ lực giết địch, máu dưới vết thương nóng lên, đau đớn chuyển thành sức mạnh để chiến đấu, quân Tề thấy thế liền dồn dập sợ hãi mà lui lại.

Sau khi thành Đông bị chiếm đống, người Sở bị bức ép đến biên cảnh phía đông, toàn bộ An Châu hầu như đều rơi vào tay Tề quốc. Chỉ cần bọn họ tiến được thêm một bước nữa, liền có thể nắm hết toàn bộ biên cảnh phía đông này, như vậy, Sở Kinh sẽ triệt để nằm trong mắt Tề quốc.

Đến lúc đó, Sở hoàng chỉ có thể bị ép dời kinh, cơ nghiệp mấy trăm năm liền có thể tiêu tùng trong một ngày.

Quân Tề tàn sát Kim Châu, khiến người Sở vô cùng sợ hãi, sau lại được Trần Văn Thái dẫn theo năm ngàn binh sĩ trở về cứu viện, chính vì vậy mà người Sở lúc này chỉ một lòng quyết tâm chống Tề.

Quân Sở tiếp viện ở phía sau đã không còn đường lui, trong lòng cũng chỉ còn niềm tin, chính là tiến về con đường phía trước.

Lý Khang là Hoàng tử được thần dân kính trọng và yêu mến, nay hắn lại làm gương cho các tướng sĩ, điều này đã giúp đại quân Sở quốc càng có thêm dũng khí chiến đấu.

Trận khổ chiến này vốn dĩ quân Sở đã rơi vào thế hạ phong, lúc này lại có đội quân của Lý Khang tiếp viện, vì vậy mà từ từ xoay chuyển tình thế.

Ròng rã chiến đấu hai ngày hai đêm, quân Tề bại trận ở sông An Châu mà lui về, nhưng đồng thời thương vong của Sở quốc cũng không ít hơn là bao, thậm chí là hơn. Thế nhưng sĩ khí quân Sở lúc này lại không hề suy giảm, cuối cùng Sở quốc thắng đậm, đoạt lại được thành Đông và ba tòa thành khác.

Lúc tin tức thắng trận truyền về Sở Kinh, bách tính toàn thành ngày đêm chúc mừng. Sau khi triều đình Sở quốc nhận được tin, quân thần cùng nhau che mặt mà khóc.

Không có thành trì để dựa vào phòng thủ, ngược lại còn giành được thắng lợi. Ở nơi xa xôi như biên cảnh, không thể ngờ, đây chính là kỳ tích của Sở quốc.

Đến ngay cả khi Sở hoàng nghe thấy tin này, hắn cũng không dám tin tưởng, còn hỏi ngược lại người truyền tin đến ba lần.

"Sở quốc thắng rồi, cũng đoạt lại được thành Đông. Tề quốc đã lui binh, mấy thành ở An Châu lại trở về trong tay Sở quốc chúng ta rồi."

Sau khi Sở hoàng nghe tin, hắn ngồi yên trên ngự tọa, hai mắt đỏ chót không ngừng rơi lệ.

Bởi vì mấy ngày trước, sau khi nhận tin thành Đông đã bị chiếm đống, hắn lo lắng lại sợ hãi, ngoài ra còn cùng các đại thần thương nghị về việc dời kinh.

Nếu không phải có Thái úy Tào Dân ngăn cản lại, e là Sở hoàng lúc này đã trốn khỏi Sở Kinh.

Quần thần thay nhau rơi lệ, nói: "Chúc mừng bệ hạ, ông trời bảo vệ Đại Sở ta."

"Chúng mừng bệ hạ, ông trời bảo vệ Đại Sở ta!"

- --

Sau khi Tề quốc phạt Sở thất bại, Yến quốc cũng đã đẩy lùi Nhu Nhiên, Yến quân Mộ Dung Hằng lại lần nữa quay trở lại tiền tuyến ở phía đông nam Yến quốc. Tề quốc muốn tốc chiến tốc thắng khiến kế hoạch chiếm đoạt biên cảnh phía đông Sở quốc cứ thể bị đánh vỡ, vì vậy lúc này chỉ có thể lui binh từ biên cảnh Tề Sở về để giúp đỡ chiến sự ở phương bắc với Yến quốc.

Cuộc chiến tam quốc cũng từ đó mà ngừng lại, dã tâm bành trướng lãnh địa về phía tây của Tề quốc cuối cùng đều đã thất bại. Mà Yến quốc bởi vì phòng Nhu Nhiên cũng không thể lấy lại được sáu tòa thành trước đó.

Trận chiến này, mỗi nước đều có hao tổn, gánh nặng và nỗi khổ của bách tính cũng vì vậy mà tăng thêm. Dân chúng ở biên cảnh Tề quốc gây chiến với nhau, vì vậy không thể không lui binh.

Sau khi Tề quốc lui binh, phía đông Sở quốc lại lần nữa xây dựng phòng tuyến. Sau khi Cửu Châu trải qua một trận hỗn chiến giữa mùa đông xong, rốt cuộc lúc này cũng có thể nghênh đón hòa bình.

Đối với kết quả lần này, Sở hoàng vô cùng vui vẻ, không chỉ đại xá cho những người đã chịu tội trước đó, mà còn tự hạ chiếu ca ngợi Trần Văn Thái, đồng thời tiến phong là Trụ Quốc Đại tướng quân.

Bành Thành vương Lý Khang cũng vì vậy mà được quyền tham chính, cũng thuận lợi tiến vào quân doanh, phong làm Hộ Quốc tướng quân.

Sau trận chiến này, Trần Văn Thái tiến cử xin thưởng đối với các tướng sĩ có công lao dưới trướng. Trong đó, Tiêu Hoài Ngọc có công lĩnh binh giết địch trong cuộc chiến ở sông An Châu, chiến công hiển hách.

"Quân hầu Tiêu Hoài Ngọc có công giết địch tại sông An Châu, giành lại được thành Đông, công huân hiển hách, thăng chức làm Hiệu úy Biên Quân doanh ở An Châu, thống lĩnh một bộ."

"Hiệu úy?" Tiêu Hoài Ngọc nghe phong thưởng xong liền trở nên mụ mị.

"Hiệu úy, Hiêu úy,..." Sau khi Vương Đại Vũ nghe xong, dường như hắn còn vui mừng hơn cả nàng: "Hoài Ngọc ca, ngươi được thăng tới Hiệu úy a!"

"Tiêu hiệu úy, ngươi vào quân doanh còn chưa tới một năm, lại từ một bộ binh bình thường nay đã thăng tới Hiệu úy, toàn bộ Biên Quân doanh này của bọn ta, ngươi là ngươi thứ hai làm được chuyện này a." Quan chức đến đây truyền đạt tin tức nói.

"Người thứ hai sao?" Nàng sửng sốt.

"Hoài Ngọc ca, chức vị Hiệu úy này là dùng mạng đánh đổi a." Vương Đại Vũ đứng bên cạnh nàng nói: "Lúc trước khi mới vào quân doanh, khi cùng Đại tướng quân xây dựng phòng thủ là do Hoài Ngọc ca phát hiện có mật thám lẻn vào, tới Kim Châu tiếp viện thì lập được kỳ công, dùng năm mươi người thành công thủ thành Hồng Châu. Nhưng công lao này có cái nào mà không phải dùng mạng để đánh đổi chứ, bây giờ được thăng làm Hiệu úy, đây là xứng đáng."

Quan chức nghe xong cũng liền tán thưởng Tiêu Hoài Ngọc, không đơn giản chỉ vì công lao của nàng, mà nàng còn là người mà Đại tướng quân và Bành Thành vương coi trọng: "Tiêu hiệu úy, Đại tướng quân còn có phần thưởng khác, gọi ngài đến lều lớn một chuyến."

"Được."

Nhưng sau khi chờ Tiêu Hoài Ngọc thay đổi y phục và khôi giáp dành cho Hiệu úy đi tới lều lớn, thì lại có một người khác xuất hiện trong lều khiến nàng khiếp sợ.

"Thì ra người thứ hai, là ngươi a." Trong doanh trướng có một tên Hiệu úy khác nhìn vào nàng mà nói.

"Quách Hồng Lân?" Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày.

"Sao vậy? Các ngươi có quen biết sao?" Trần Văn Thái khép thẻ tre lại, ngẩng đầu hỏi.

"Bẩm Đại tướng quân, lúc mạt tướng mới vào quân doanh đã ở cùng một tiểu đội ngũ với Tiêu hiệu úy." Quách Hồng Lân chắp tay trả lời.

"Ha ha ha..." Trần Văn Thái nghe xong liền cười lớn: "Thì ra là như vậy, Kinh Châu có nhiều anh tài, quả thật không sai."

Mặc dù đối với việc Quách Hồng Lân trơ trẽn vứt bỏ đồng đội trên chiến trường, Tiêu Hoài Ngọc cực kỳ không thích, thế như nàng cũng hiểu, đối đầu với thời khắc sống chết, mỗi người sẽ có lựa chọn khác nhau. Quách Hồng Lân có thể đạt được đến vị trí hôm nay, có thể chứng tỏ hắn là người có bản lĩnh.

Chỉ là sự xuất hiện của Tiêu Hoài Ngọc khiến Quách Hồng Lân có chút bất ngờ, tuy rằng trước đó hắn đã từng nghe thấy cái tên này trong quân doanh, nhưng hiện tại hai người cùng đứng ở một chỗ, như vậy đã thấy rõ, công huân mà Tiêu Hoài Ngọc lập được nhất định không ít hơn hắn.

"Lĩnh năm mươi người lại có thể thủ thành được mấy ngày, quả thật ghê gớm." Quách Hồng Lan tán dương.

"Ta có thể tiến đến ngày hôm nay, không thể không nói đến sự chỉ dạy của ngươi lúc trước." Tiêu Hoài Ngọc khiêm tốt nói, chắp tay tạ ơn nói: "Cái cúi đầu này, là sự cảm kích dành cho ngươi."

"Được rồi, chuyện cũ để sau hãy nói." Trần Văn Thái nói: "Lần này ta gọi hai ngươi đến đây, là vì sắp tới phải vào kinh nhận thưởng một chuyến."

"Ta đã báo chiến công của các ngươi lên cho bệ hạ, phần thưởng của các ngươi cũng là do triều đình định đoạt, vì vậy hai ngươi cần đi cùng ta." Trần Văn Thái lại nói.

Quân biên cảnh vào kinh nhận thưởng, đây là vinh quang, cũng là chuyện mà không ai dám tưởng tượng. Quách Hồng Lân nghe xong, rất nhanh liền tạ ân điển: "Đa tạ Đại tướng quân nâng đỡ, sau này mạt tướng nhất định sẽ vì bệ hạ, vì Đại Sở, vì Đại tướng quân mà cúc cung tận tụy, thà chết không từ."

Chỉ còn Tiêu Hoài Ngọc vẫn đang do dự, bởi vì vào kinh nhận thưởng, đồng nghĩa sẽ rơi vào tầm mắt của những người nắm giữ quyền lực trên triều.

"Đại tướng quân, mạt tướng có xuất thân là nông hộ, không hiểu quy củ, sợ sẽ làm ngài mất mặt." Nàng nói.

"Quy củ là do người định ra, ngươi là dũng sĩ của Sở quốc, đây lại còn là ý chỉ của bệ hạ." Hắn lại nói: "Là bệ hạ tự mình nêu tên, muốn gặp ngươi."

Tính cách Trần Văn Thái ngay thẳng, một lòng vì Sở quốc, đối với tướng sĩ có tài dưới trướng, hắn hầu như đều hết lòng nâng đỡ, hi vọng bọn họ được triều đình trọng dụng, vì Sở quốc mà duy trì máu mủ.

"Bệ hạ muốn gặp ta sao?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu, bởi vì trong quân doanh cũng có nhiều người lập được công lao, chính nàng cũng không có gì đặc biệt.

"Bởi vì chuyện của Hoàng tử Tề quốc,..." Trần Văn Thái giải thích: "Triều đình Sở quốc bảo vệ ngươi, mà ngươi lại tạo nên kỳ tích cho Sở quốc ta, ngươi để bệ hạ cùng cả Sở quốc cảm thấy lúc đó bọn họ đã đưa ra lựa chọn chính xác. Cuộc chiến tranh lần này, cùng kết quả của ngươi cũng khiến thế nhân tỉnh táo hiểu ra, Sở quốc từ chối Tề quốc, quyết định giữ ngươi lại là cử chỉ sáng suốt đến cỡ nào. Hoàng đế sáng suốt anh minh, quyết định giữ ngươi lại, nay ngươi lại trở thành một người có tầm ảnh hưởng ở Sở Kinh, vì vậy ai cũng muốn gặp ngươi a."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tề quốc bận bịu biết bao lâu mà một điểm tốt cũng không có.

Tuy Sở hoàng nhát gan, lòng nghi ngờ lại nặng, thế nhưng hắn lại biết lắng nghe ý kiến của trọng thần. Nhưng cũng bởi vì nhát gan mà không có chủ kiến trong quân sự, vì vậy hắn cũng không bị mâu thuẫn như Tề đế, hắn dựa vào quyền thần mà quyết định. Những lời trước đó mà Sở hoàng nói đến Trần Văn Thái bất quá chỉ là do không vừa ý, cũng giảm đi sự tin tưởng đối với năng lực của hắn, nhưng dù sao hắn vẫn là một người các bảo thủ.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK