• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyện lệnh huyện Cánh Lăng hay tin Tiêu Hoài Ngọc hồi hương thăm người thân, hắn liền dẫn theo đám người đến cửa thăm hỏi.

"Ai nha." Huyện lệnh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, vội vàng tiến vào nhà: "Vị này chính là Tiêu hiệu úy đúng không?"

Nghe Kỳ Ngọc nói qua, Tiêu Hoài Ngọc biết được tại nơi đây, Huyện lệnh đã giúp đỡ Tiêu gia rất nhiều, thế là liền vô cùng khách khí hành lễ: "Biên Quân doanh Tiêu Hoài Ngọc, bái kiến Huyện lệnh Cánh Lăng."

"Tiêu hiệu úy quá khách sáo rồi." Hắn vội vàng ngăn nàng lại, cũng đánh giá nàng trên dưới một lần: "Tiêu hiệu úy quả thật là một nhân tài, tuổi còn trẻ đã thăng làm Hiệu úy."

Lời nói của hắn nịnh nọt để Tiêu Hoài Ngọc nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Là một Huyện lệnh, chức quan hẳn là cao hơn nàng một bậc, nhưng trên người nàng ngoại trừ thân phận quan võ, còn hơn hắn ở một chỗ là tước vị và công huân mà nàng đạt được.

Nhưng nguyên nhân thật sự để hắn lấy lòng Tiêu gia là bởi vì Tiêu Hoài Ngọc nàng được Đại tướng quân Trần Văn Thái coi trọng.

Địa vị của Trần Văn Thái ở Sở quốc này có thể nói là cột nhà, hơn nữa lại thêm thắng lợi lần này, để địa vị cùng danh vọng của hắn trở thành võ thần đệ nhất trong triều.

"Trong huyện đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho Hiệu úy, cũng đã sắp đến Đoan Ngọ, Đoan Ngọ ở huyện Cánh Lăng..."

"Ta là tướng sĩ của Biên Quân doanh, lần này trở về không thể ở lại quá lâu, vì vậy chỉ muốn ở cùng người nhà mà thôi." Lúc này nàng liền từ chối ý tốt của hắn.

Huyện lệnh nghe xong cũng không tiếp tục cưỡng cầu: "Hiệu úy bận rộn quân vụ, rời đi đã lâu, nên ở cùng người nhà a." Sau đó liền vỗ tay một cái.

"Đây đều là một ít đặc sản ở huyện Cánh Lăng này, cũng xem như một chút tâm ý của huyện Cánh Lăng này dành cho tướng sĩ bảo vệ Đại Sở ta." Huyện lệnh lại nói.

Tiêu Hoài Ngọc liếc mắt nhìn, đều là một ít đồ ăn, cũng là đồ vật cần dùng trong tiết Đoan Ngọ, thế là báo đáp nói: "Đa tạ Huyện lệnh."

Sau khi tiễn Huyện lệnh rời đi, Tiêu Hoài Ngọc xoa xoa hai mắt: "Hẳn là a huynh đã đói bụng rồi, ta đi nấu cơm cho ngươi."

Nàng cũng không ngăn cản, Tiêu mẫu cũng xoa xoa nước mắt nói: "Vào nhà ngồi trước đi, mẫu thân với Tứ nương đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."

Đêm tối.

Tiêu mẫu và Tiêu Hoài Ngưng nấu một bàn thức ăn lớn, sau khi Sở quốc trải qua nạn đói, ngoại trừ cá ra, thì những món ăn có thịt này hầu như nàng rất ít khi được ăn.

Nàng nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, nghĩ đến việc người thân không cần phải chịu cảnh đói uy hiếp, dường như bản thân nàng chịu khổ trong quân doanh cũng là xứng đáng.

Nằm ở vùng sông nước của Sở quốc, cá là đồ ăn thường thấy nhất, nhưng trong cung yến hay quân doanh lại hầu như không có.

Tiêu Hoài Ngọc gấp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, sau đó từng ngụm từng ngụm nuốt cơm vào.

Tuy nàng oán giận phụ mẫu thiên vị, nhưng nỗi nhớ nhung người thân vẫn sâu đậm như cũ, nhất là sau khoảng thời gian dài mới gặp lại.

Một mình Tiêu Hoài Ngọc sinh sống trong quân doanh Sở quốc, đối mặt với hàng ngàn khuôn mặt mới, lại sống trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc trong doanh trướng, những lúc tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa, nàng sẽ nhớ đến người nhà.

"Sao lại khóc rồi?" Tiêu mẫu đau lòng vỗ vỗ nàng, còn tưởng sau khi nàng thăng quan đã ăn quen sơn hào hải vị rồi: "Không hợp khẩu vị của ngươi sao?"

Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu: "Vẫn là cá do nương làm là ngon nhất."

Lời nàng nói ra khiến Tiêu mẫu cũng không cầm được mà rơi nước mắt, nhìn nàng, sự áy náy trong lòng lại dâng lên: "Một năm này, nhất định ngươi đã chịu khổ chịu đắng rất nhiều a, là bọn ta có lỗi với ngươi."

Tiêu Hoài Ngọc thả bát cơm xuống, lắc đầu: "Nương, đây là do ta tự chọn, người không nên tự trách."

"Thật vất vả cả nhà mới đoàn tụ ăn được một bữa cơm, khóc cái gì đây." Tiêu phụ bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhị lang thăng quan, lại được bệ hạ và Đại tướng quân coi trọng, đây là chuyện vui. Trải qua lũ lụt ở Vân Mộng, cả nhà chúng ta gặp đại nạn mà không chết, là được trời cao và tổ tiên che chở."

Tiêu Hoài Ngọc biết Tiêu phụ là loại người gì, cũng không tiếp tục tranh luận, chỉ chú tâm gấp thức ăn vào chén Tiêu mẫu và muội muội.

"Mọi người cùng ăn đi." Tiêu Hoài Ngọc xoa nước mắt, bôn ba một ngày, vừa mệt vừa đói để nàng ăn liên tiếp mấy bát cơm.

Một bàn đầy món ăn, đều là do Tiêu Hoài Ngưng đặc biệt làm cho nàng. Tiêu Hoài Ngưng nhìn nàng ăn như sói đói, liền lộ ra nụ cười mà dặn dò: "Ăn từ từ thôi."

"Hoài Ngọc a." Sau khi ăn uống no đủ, Tiêu phụ lại nhìn nàng, lần nữa mà mở miệng: "Huyện lệnh nói, ngươi tùy tùng theo Đại tướng quân vào Sở kinh, lại còn được bệ hạ ban thưởng. Chuyện lũ lụt ở Vân Mộng kia đã khiến cả nhà chúng ta mất đi nhà cửa, mà huyện Cánh Lăng này dù sao cũng không phải nhà của chúng ta."

Ý tứ của Tiêu phụ rất rõ ràng, vì vậy liền khiến Tiêu Hoài Ngọc trở nên không vui: "Không phải a gia ở đây rất khỏe mạnh sao? Nhìn qua còn thấy tốt hơn lúc ở Vân Mộng đây."

"Sao huyện Cánh Lăng này có thể so với Sở kinh được..." Tiêu phụ không chút che giấu mở miệng.

"Vậy thì a gia liền đi Sở kinh đi, nói với ta làm gì." Tiêu Hoài Ngọc thẳng thắng nói: "Ta là tướng sĩ biên cảnh, lần này trở về cũng chỉ trong phút chốc, sau đó cũng sẽ trở lại biên cảnh mà thôi."

"Không phải chiến trận đã kết thúc rồi sao?" Tiêu phụ bất ngờ hỏi.

"Thiên hạ này một ngày không thống nhất, thì sẽ không có cuộc chiến nào kết thúc cả." Nàng nói.

"Được rồi, hài tử mới trở về, đừng nói những chuyện này nữa." Tiêu mẫu khuyên hắn, trong mắt hắn có chút không vui, nhưng cũng không thể làm gì.

Sau khi ăn xong, một nhà ngồi trong đình viện, Tiêu mẫu cắt một chút cỏ rơm: "Ngày mai là Đoan Ngọ rồi a."

Giống như trước đây, vào đêm trước Đoan Ngọ, người trong nhà đều sẽ tự đắp rơm làm thành hình người, sau đó treo lên cửa chính, ngăn chặng những chuyện không tốt.

Bởi vì nhà nhỏ lại không có nhiều phòng, Tiêu Hoài Ngọc liền ngủ cùng Tiêu Bảo Sơn, nhưng sau đó nàng lại lén lút chạy qua giường của muội muội Tiêu Hoài Ngưng.

Trước khi tòng quân, nàng vẫn luôn ngủ cùng muội muội: "Tứ nương."

"A tỷ." Giọng nói của Tiêu Hoài Ngưng vô cùng nhỏ.

"Xuỵt." Tiêu Hoài Ngọc thủ thế một cái, sau đó liền tiến vào trong chăn.

"A gia nói thân phận của a tỷ đặc biệt, cho dù có là ở nhà cũng không thể để ra sơ xuất nào." Tiêu Hoài Ngưng nhỏ giọng nói.

Điều này tất nhiên Tiêu Hoài Ngọc biết, nhưng cùng lúc này, người được Bình Dương công chúa phái đến giám thị Tiêu gia cũng đang ở bên ngoài.

"Ở đây là trong phòng, chúng ta nói chuyện nhỏ một chút, đừng lo." Tiêu Hoài Ngọc nói.

Tiêu Hoài Ngưng tựa ở trên vai nàng, đột nhiên duỗi tay ra sờ cái gì đó, sau đó lại không nhịn được mà hoảng sợ, theo bản năng rụt trở lại.

Đó là vết sẹo đã cũ của Tiêu Hoài Ngọc, bất kể là trên đùi hay cánh tay đều đã bị những vết thương lớn nhỏ che kín, bởi vì xử lý không kịp thời, lại thêm cách chửa trị không cao thâm, vì vậy để lại vết sẹo tương đối khó coi.

Đụng vào những vết sẹo này, lòng Tiêu Hoài Ngưng lại lần nữa phát đau, sau đó liền núp vào người Tiêu Hoài Ngọc mà khóc nức nở.

"Đừng khóc." Tiêu Hoài Ngọc đưa bàn tay đầy vết sẹo lên lau nước mắt cho nàng.

"Đều là bởi vì Ngưng nhi, cho nên a tỷ mới phải chịu hung hiểm như vậy, lại còn chịu khổ như thế." Tiêu Hoài Ngưng càng khóc đến thương tâm.

Tiêu Hoài Ngọc vỗ vỗ vai nàng, an ủi nói: "Nếu để ta lựa chọn lại lần nữa, ta nhất định sẽ không chút do dự mà quyết định như cũ. Một năm này, tuy ta chịu khổ hơn người thường, nhưng cũng đã học được nhiều thứ mà trước đây ta chưa từng biết tới, cũng để cho ta mở rộng tầm mắt, thấy được thiên hạ này rốt ruộc rộng lớn đến mức nào. Cho dù là thân nữ tử, nhưng cũng có thể dơ roi giục ngựa, chỉ cần ta nỗ lực, nhất định sẽ có chỗ cho ta dung thân."

"Đợi ta đứng vững ở Sở kinh rồi, ta nhất định sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này." Tiêu Hoài Ngọc lại nói.

Tiêu Hoài Ngưng liều mạng lắc đầu, nàng nắm tay Tiêu Hoài Ngọc đặt ở trước ngực, nước mắt lưng chừng nhìn chằm chằm nàng: "Ngưng nhi không muốn đi Sở kinh, chỉ cần a tỷ bình an là được rồi."

Nghĩ đến nhiều lần sống chết trên chiến trường, đều là bởi vì trong lòng có người để lo lắng, nên nàng mới cố gắng mà sống sót, Tiêu Hoài Ngọc ôm nàng: "Sau này, a tỷ sẽ không để ngươi chịu oan ức nữa, cũng sẽ không để cho ngươi phải lo lắng. Ta muốn nhìn ngươi mặt mày rạng rỡ xuất giá, gả cho người mà mình thích."

"A tỷ, chuyện của Đại tỷ, ngươi có biết chưa?" Tiêu Hoài Ngưng ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ừm." Tiêu Hoài Ngọc gật đầu.

"Ngày mai là Đoan Ngọ." Tiêu Hoài Ngưng lại nói.

Tiêu Hoài Ngọc suy nghĩ một lúc, chợt quyết định: "Huyện Cánh Lăng cách Vân Mộng chỉ có trăm dặm, ngươi muốn về nhà không?"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, nửa đêm Tiêu Hoài Ngọc liền dẫn theo muội muội rời huyện Cảnh Lăng.

Dưới ánh trăng, Tiêu Hoài Ngưng nhìn Thanh Thông: "Con ngựa này thật là đẹp."

"Nó tên Thành Thông, là..." Tiêu Hoài Ngọc đột nhiên nghẹn ngào: "Là một vị bằng hữu tặng ta."

"Ngựa là thứ quý giá, vị bằng hữu kia của a huynh nhất định đã đối xử rất tốt với ngươi a." Tiêu Hoài Ngưng nói.

Tiêu Hoài Ngọc không trả lời nàng, mà lại nhảy lên ngựa: "Đến đây."

"Các ngươi muốn đi đâu?" Tiêu Bảo Sơn cầm một ngọn đuốc chạy ra hỏi.

"Ta đưa Tứ nương trở về Vân Mộng, đi thăm a tỷ. Đợi sau khi a gia và a nương thức dậy, ngươi cứ nói cho họ biết là được." Tiêu Hoài Ngọc nói, sau đó liền kéo muội muội lên ngựa, thúc ngựa rời đi: "Đi!"

Lần đầu tiên được ngồi trên lưng ngựa, lại tựa ở trong ngực Tiêu Hoài Ngọc, trước mặt đón nhận từng đợt gió thổi đến, trong lòng Tiêu Hoài Ngưng lúc này liền cảm thấy có chút không chân thật.

Trải qua một đêm bôn ba, các nàng rốt cục cũng đến Vân Mộng vốn đã bị từng trận lũ lụt nhấn chìm. Sau khi lũ lụt rút đi, lại trải qua một mùa xuân, vạn vật sinh sôi, hồ nước lại càng thêm trong suốt, cây cỏ bên cạnh hồ cũng xanh tươi đầy sức sống.

Một đêm đường dài, Tiêu Hoài Ngọc dẫn muội muội trở về cố hương, tìm đến hồ nước quen thuộc kia, mặt nước êm ả hết sức rõ ràng, đâu đâu cũng là nhà cửa đã bị sụp đổ. Nàng mệt mỏi nằm trên bãi cỏ bên bờ hồ, rời xa sự ồn ào, cảm nhận mặt hồ bị gió thổi qua, cực kỳ thích thú, xung quanh yên tĩnh khiến cho nàng quên mất tất cả buồn phiền.

Thanh Thông đang hạ thấp cổ xuống ăn cỏ, Tiêu Hoài Ngưng ở bên cạnh ngắm hoa cúc trắng trong đống cỏ dại, đến lúc trở lại bên cạnh Tiêu Hoài Ngọc thì phát hiện người kia đã nằm trong bãi cỏ mà ngủ say, bên tai cũng truyền đến tiến hít thở nặng nề.

Tiêu Hoài Ngưng liền ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng nhét một đóa hoa cúc vào bên tai nàng, cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi trong gió ngắm nhìn nàng, sau đó lại nhìn đến ngôi mộ của người vốn dĩ đã rất thân thiết với các nàng.

[ "Bình Dương đã là thê tử của ngươi, không phải ngươi vẫn luôn yêu thương nàng sao, ngươi cứ đưa ra sự lựa chọn cho bản thân mình, ta sẽ không chút nào oán giận." Bành Thành vương Lý Khang ngồi trong quân trướng nói: "Ta và ngươi đã cùng nhau vào sinh ra tử, sẽ không vì chuyện này mà trở mặt thành thù, ta cũng biết trong lòng ngươi khó xử."

"Mạng của Hoài Ngọc là do ngài cứu, ngay từ đầu ta đã đưa ra lựa chọn." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

"Nàng và ta cứ như nước với lửa, ngươi lựa chọn như vậy, chỉ có thể ép bản thân đến con đường chết mà thôi." Lý Khang ngẩng đầu lên nói: "Trong thiên hạ này, người thắng chỉ có một, ta sẽ không vì ngươi chọn nàng mà lựa chọn rút lui."

"Tại sao không thể cân bằng đây?" Tiêu Hoài Ngọc nghĩ không ra.

"Bởi vì ta đã không còn đường lui nữa." Lý Khang trả lời.

"Những rõ ràng chuyện mà các ngươi muốn làm, đều giống nhau." Nàng nỗ lực khuyên hắn.

"Hoài Ngọc, bọn ta đều có ý giống nhau, nhưng cũng như những người bình thường kia, đều có tư tâm." Lý Khang nói.

"Ta không hiểu." Nàng cúi đầu.

Lý Khang đứng dậy đi tới bên cạnh nàng: "Ngươi không hiểu, đó là bởi vì thứ ngươi mong cầu là chuyện rất đơn giản. Ngươi không thể hiểu được, đó là do lợi ích mà ngươi hướng đến không giống bọn ta, nàng sẽ không tha cho ta, vì vậy ta cũng chắc chắn sẽ không buông tha."

"Ta đã nói, ta vẫn sẽ đi theo ngài, nhất định sẽ có cách giải quyết." Nàng nói.

Lý Khang lắc đầu: "Ta là sư huynh của nàng, ngươi không hiểu nàng, nàng là người rất tàn nhẫn, đến ngươi cũng sẽ không tha a."

"Tề quốc đã vong, Sở quốc bây giờ, không có ai có thể uy hiếp được ta." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Tình cảm ngươi dành cho nàng, chính là sự uy hiếp lớn nhất." Lý Khang nói. ]

"Công chúa." Theo mùi thơm trước mũi, Tiêu Hoài Ngọc từ từ tỉnh lại.

"Công chúa?" Tiêu Hoài Ngưng nhìn nàng đã tỉnh, nghi ngờ hỏi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì Tiêu Tiêu vốn chưa đủ bản lĩnh để vững vàng sống trong Sở kinh, vì vậy nàng mới không dẫn muội muội rời đi.

Lý Cẩn là người có thù nhất định sẽ báo, hơn nữa còn là người yêu ghét rõ ràng. Nói cách khác, nàng sẽ dùng phương thức của tiểu nhân để đối phó với tiểu nhân, nhưng đối với người thành thật như Tiêu Tiêu, nàng chắc chắn sẽ không dùng đến những mưu kế hèn mọn kia, ví dụ như bắt cóc người thân để uy hiếp chẳng hạn.

Tuy rằng đã sai người ám sát Tống Thanh Dao, nhưng cũng là vì Sở quốc, bởi vì Tề muốn chiếm Sở, Tống Thanh Dao lại là người hết sức nguy hiểm.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK