• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Cửu biệt trường tương ức, thuyền cô độc đến nơi nào (2)

Mùa hạ năm Thái Khang thứ tư tại Sở quốc, Tông Chính tự báo tin Tương Đông vương Lý Phù sợ tội tự sát.

Cuối cùng Lý Phù bị định tội, tước đi chức vị, gạch tên khỏi Hoàng lịch. Sở quốc dùng tin tức Hoàng trưởng tử đã hoăng mà lắng lại phẫn nộ của Tề quốc, vụ án ám sát sứ giả rốt cục cũng kết thúc.

Tiêu Hoài Ngọc ở Chương Hoa cung chờ hết một ngày cũng không gặp được Lý Cẩn.

"Tối nay công chúa sẽ ở lại trong cung để bầu bạn với Hoàng hậu điện hạ." Một Hoạn quan có lòng tốt nhắc nhở.

"Đa tạ." Tiêu Hoài Ngọc chấp tay báo đáp, sau đó liền cưỡi ngựa trở về doanh xá.

Qua vài ngày sau, Lý Cẩn vẫn chưa trở về Chương Hoa cung, trong lòng nàng cuối cùng cũng có chút nghi ngờ, đặc biệt là nhớ tới lời mà Kỳ Ngọc đã nói trước đó, cùng câu trả lời mà Lý Cẩn đã nói lúc trên xe ngựa.

- - Doanh Xá --

"Xin hỏi, Tiêu hiệu úy ở nơi này có đúng không?" Kỳ Ngọc bước vào doanh xá dành cho tướng sĩ của Biên Quân doanh ở, dò hỏi người hầu bên trong.

Các tướng sĩ bên trong thấy nàng mặc trang phục cung nữ, thế là cung kính trả lời: "Đúng vậy."

Dưới sự dẫn dắt của tướng sĩ, cửa phòng của Tiêu Hoài Ngọc liền vang lên.

"Cung nội nhân?" Sau khi mở cửa, Tiêu Hoài Ngọc giật mình nhìn Kỳ Ngọc, cũng sốt ruột hỏi: "Công chúa trở về rồi sao?"

Kỳ Ngọc trực tiếp bước vào phòng: "Công chúa đã khởi hành đi quận Quế Dương rồi."

"Cái gì?" Đối với tin tức đột ngột như vậy, nàng không hiểu hỏi: "Quận Quế Dương?"

"Là ở phía nam Sở kinh." Kỳ Ngọc trả lời: "Bởi vì mẫu tộc của công chúa là người Quế Dương, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của Tiết phi nương tử."

Tiêu Hoài Ngọc giật mình: "Quế Dương...ngày giỗ..." Tên địa điểm quen thuộc lần thứ hai hiện ra trong trí nhớ của nàng.

Kỳ Ngọc cầm hộp cơm trong tay lên: "Đúng vậy, đây là công chúa thưởng cho ngươi."

"Đây là cái gì?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.

"Mở ra chẳng phải sẽ biết rồi sao." Kỳ Ngọc nói.

Tiêu Hoài Ngọc nổi lên lòng hiếu kỳ, sau khi mở hộp ra mới thấy, bên trong là quả vải đang được ướp lạnh tươi mát.

"Đây là quả vải ở Lĩnh Nam mà công chúa thích ăn nhất." Kỳ Ngọc lại nói: "Là cống phẩm mùa hạ trong cung."

Tiêu Hoài Ngọc nhìn những quả vải còn đang bốc khói lạnh bên trong, trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ: "Quả vải...quả vải..."

["Công chúa, đây là vải chín sớm nhất ở Lĩnh Nam năm nay."

"Đại tướng quân đến Lĩnh Nam bình định cũng không quên sự yêu thích của ta, ta nên cảm kích thế nào đây?"

"Mạt tướng làm những chuyện này, đều là tự nguyện."

"Ngươi có thể vì ta mà làm đến mức này, vậy tại sao lại không thể đứng về phía ta đây?"

"Này không giống nhau, bởi vì lúc ta làm những chuyện này, công chúa chỉ có một danh phận, chính là thê tử của ta." ]

"Được rồi, ta cũng nên rời đi, nếu không sẽ không thể đuổi theo kịp." Kỳ Ngọc lên tiếng đánh gãy hồi ức của Tiêu Hoài Ngọc.

"Đây." Cuối cùng, Kỳ Ngọc còn đưa thêm một cái túi gấm cho nàng: "Đây là công chúa đưa ngươi."

"Này lại là cái gì?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.

"Công chúa nói, đây là đáp án." Kỳ Ngọc trả lời: "Là chuyện có liên quan đến ngày hôm đó tại sao công chúa lại hỏi tên của ngươi, đáp án ở bên trong."

Kỳ Ngọc đưa túi gấm cho nàng: "Nửa tháng sau công chúa sẽ trở về, nếu tới lúc đó Tiêu hiệu úy còn chưa rời kinh thì đến Chương Hoa cung tìm công chúa đi." Dứt lời, liền xoay người rời khỏi phòng.

Tiêu Hoài Ngọc vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng lại chần chờ một chút. Nàng đứng ở bên trong phòng, nhìn hộp quả vải trên bàn đến xuất thần.

"Quả vải..." Trong miệng nàng không ngừng nhắc tới, sau đó lại nhớ tới túi gấm trong tay.

Bên trong túi gấm là một khối ngọc, chính là khối ngọc mà Lý Cẩn luôn mang theo bên mình, chính giữa có khắc hai chữ lớn [Hoài Ngọc].

Khối ngọc đã vô cùng cũ kỹ, dấu vết cũng đã dần mờ đi, nhưng Tiêu Hoài Ngọc chỉ mới đổi tên được một năm, hiển nhiên là khắc từ trước khi nàng tòng quân.

Hai chữ trên khối ngọc không khỏi khiến nàng nhớ đến hàm nghĩa tên của mình đã được Lâm Nghi công chúa nói trước đó: ["Người hiểu ta thì ta càng quý giá, ví Thánh nhân như Hoài Ngọc. Người đặt tên này cho ngươi, hẳn là rất quý trọng ngươi đi."]

Nếu đổi lại là lúc trước, Tiêu Hoài Ngọc sẽ cho là trùng hợp, nhưng mà hiện tại nàng phát hiện có quá nhiều chuyện giống nhau.

Đặc biệt là đối với Bình Dương công chúa, trong lòng nàng lúc nào cũng có một loại dao động không tên, tâm trạng cũng cực kì không ổn định, giống như giữa hai người có một ràng buộc nào đó.

Nhưng không thể suy nghĩ nhiều, hết thảy những chuyện này đều dựa vào suy đoán của nàng. Đáp án thật sự còn phải dựa vào đối chất, chỉ có như vậy mới triệt để giải quyết nghi ngờ trong lòng nàng.

Tiêu Hoài Ngọc cất túi gấm đi, sau khi chuyện của sứ giả Tề quốc được giải quyết xong, biên cảnh sẽ được bình an một khoảng thời gian, cho nên nàng quyết định sẽ ở lại Sở kinh để chờ Bình Dương công chúa trở về.

- --

- - Sở quốc - Trên đường --

Kỳ Ngọc cố gắng càng nhanh càng tốt đuổi theo Lý Cẩn: "Công chúa."

"Sau khi Tiêu hiệu úy nhìn thấy vải mà người đưa tới, ánh mắt vẫn luôn sững sờ." Kỳ Ngọc nói tiếp: "Hắn dường như rất muốn gặp công chúa."

Lý Cẩn ngồi bên trong xe ngựa, trong lòng vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ. Tiêu Hoài Ngọc là một võ tướng thô tục, hai người lại tiếp xúc thân mật nhiều lần, nhưng nàng vẫn không cảm thấy chán ghét.

Nàng nhớ đến giấc mộng của mình, gần như kể từ khi quen biết với Tiêu Hoài Ngọc, giấc mộng đó càng xuất hiện nhiều lần hơn, thậm chí tâm trạng còn có lúc không được yên.

Mà Kỳ Ngọc không biết những chuyện này, liền cẩn thận từng li từng tí một nói rằng: "Tiểu nhân luôn có cảm giác, hình như Tiêu hiệu úy...có ý với công chúa."

Lý Cẩn nhướn mày: "Chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng được mà thôi." Nàng tỉnh táo lại nói.

"Công chúa." Kỳ Ngọc nhìn nàng.

"Chuyện ở quận Quế Dương chuẩn bị đến đâu rồi?" Lý Cẩn hỏi.

Kỳ Ngọc sững sờ, Tiết thị bị diệt tộc, chỉ còn vài người hiếm hoi sống sót. Chuyện của Tiết gia, đều là do Lý Cẩn ở trong bóng tối sắp xếp, có thể là tự biết mắc nợ Tiết gia, vì vậy Sở hoàng mới mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý hết tất cả những chuyện này: "Vậy thì tiểu nhân sẽ phái người tăng nhanh tốc độ một chút."

"Dừng!"

Lý Cẩn ngồi trong xe ngựa, nàng vén rèm che lên, trải qua một ngày bôn ba, đội ngũ đã đi tới trạch Vân Mộng.

Nơi này vẫn còn thuộc Sở quốc, có những ao hồ rộng lớn, núi non sông suối nối liền với nhau.

"Vân Mộng..." Lý Cẩn ghi nhớ, các nàng sẽ truyền tin tôi nay tá túc đến trạm xá ở phía nam quận Cánh Lăng.

Buổi tối, trên cây ngoài phòng vang lên tiếng ve không ngừng, trên mặt hồ có gió thổi qua, bay đi khí nóng mà mùa hạ mang tới.

Nhưng ưu phiền trong lòng Lý Cẩn lại càng lúc càng rõ, hộ vệ Cấm quân và Thị vệ đi theo chỉ có thể ngủ ngoài đình viện cạnh chuồng ngựa.

Lý Cẩn ngồi bên cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy hoa Sen nở rộ trong hồ cách đó không xa, dưới nguồn sáng của mặt trăng mà lắc lư chuyển động.

Có lẽ, nàng nên gặp mặt Tiêu Hoài Ngọc một lần trước khi rời kinh. Bởi vì nghi hoặc của chính nàng kể từ khi rời kinh đã bắt đầu nặng thêm, cùng với những lời mà Kỳ Ngọc đã nói kia.

Nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu phủ định, trong lòng nàng vẫn chắc chắn một chuyện: "Tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu."

Tối nay lại một đêm không ngủ, nàng không dám ngủ, sợ giấc mộng sẽ quấy nhiễu nàng thêm lần nữa.

- --

- - Sở kinh --

Cùng lúc đó, Tiêu Hoài Ngọc về trạm xá xong liền ngủ rất sớm, so với việc Lý Cẩn không dám tiến vào giấc mộng lần nữa, thì Tiêu Hoài Ngọc nàng lại rất hi vọng có thể mơ thấy. Bởi vì nàng muốn biết rõ ràng, đến cùng là mộng, hay là ký ức nằm sâu trong nội tâm của chính mình.

["Công chúa muốn đi quận Quế Dương sao?" Tiêu Hoài Ngọc nhìn xe ngựa hỏi.

"Hàng năm công chúa đều sẽ đi quận Quế Dương, làm sao? Tiêu hiệu úy muốn hộ tống công chúa đi sao?" Thị nữ đứng bên hong xe ngựa hỏi.

Nàng nhìn xe ngựa, do dự nói: "Đại tướng quân cho gọi ta."

"Vậy thì Tiêu hiệu úy mau đi đi thôi." Thị nữ nghe xong liền thúc giục.

Mắt thấy đội ngũ chậm rãi rời kinh, Tiêu Hoài Ngọc liền kéo dây cương, quay đầu lại: "Đợi ta gặp Đại tướng quân xong, nhất định sẽ cưỡi ngựa đuổi theo."

"Đi!" Nói xong, nàng liền càng nhanh càng tốt chạy đến phủ Đại Tướng Quân.

Thị nữ theo hầu bên xe ngựa thấy vậy liền che miệng cười cười: "Đúng thật là khối đầu gỗ."

Hoàng hôn, một con ngựa mạnh mẽ chạy trên con đường đến Vân Mộng, tim của người trên lưng ngựa bỗng nhiên nổi lên một trận đau thắt, kéo theo đó là sự căng thẳng và lo lắng, tiếp đó liền không để ý đến đau đớn mà tăng nhanh tốc độ: "Đi!"

"Giết Bình Dương công chúa, sau này nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý!"

"Giết!"

"Công chúa!"

"Công chúa!"

Trường thương xuyên qua khôi giáp, bốc một tên thích khách lên không trung, kéo theo da thịt lòi ra bên ngoài, trong nháy mắt, máu tươi văng ra ba thước.

Máu tươi kia cũng tưới thẳng vào mặt nàng, dưới sự vây đánh đông đảo của đám thích khách, nàng đã bị trọng thương, trải qua vài lượt chiến đấu, lưỡi đao sắc bén đã cắt trúng da thịt trên đùi nàng...]

Trận đau đớn này đủ để đánh thức Tiêu Hoài Ngọc từ trong giấc mộng, toàn bộ thân thể nàng đang run rẩy, sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình. Loại cảm giác đau đớn kia quá chân thật, giống như đã từng thật sự xảy ra.

Trời đã sáng, nhưng bầu trời Sở kinh vẫn mây đen dày đặc, giống như tâm thế vô cùng nặng nề lúc này của nàng.

Sự lo lắng và căng thẳng trong giấc mộng kia lần nữa tràn vào lòng nàng, nàng liền cuống quít mặc giáp trụ lên người, cầm vũ khí đã dùng trong quân lên.

"Hôm nay Tiêu hiệu úy đến Chương Hoa cung sao?" Quan sai trong doanh xá nhìn thấy nàng vội vã liền hỏi.

"Ừm." Tiêu Hoài Ngọc không muốn trả lời, thế là gật gật đầu.

Nàng chạy ra phía sau chuồng ngựa dắt Thanh Thông ra, sau đó nhảy lên lưng ngựa muốn chạy thẳng về cửa nam kinh thành: "Đi!"

"Tiêu hiệu úy." Một tên tướng sĩ đúng lúc từ trong doanh xá đi ra gặp Tiêu Hoài Ngọc liền gọi: "Đại tướng quân muốn gặp ngài."

Tiêu Hoài Ngọc nhanh chóng dừng lại, lời nói của tướng sĩ càng khiến nàng thêm tin tưởng giấc mộng của mình: "Không được..."

"Cái gì?" Tướng sĩ nghe không rõ, hắn ngẩng đầu nhìn nàng trên lưng ngựa, nhắc nhở thêm lần nữa: ""Đại tướng quân cho gọi ngài."

"Hãy giúp ta bẩm lại với Đại tướng quân, ta có việc quan trọng cần làm, đợi ta trở về liền sẽ đến nhận tội với ngài ấy." Tiêu Hoài Ngọc nói với hắn, chưa đợi hắn trả lời lại, nàng liền vung ngựa chạy đi: "Đi!"

Ngay khi Tiêu Hoài Ngọc rời kinh thành không được bao lâu, nàng mới nhớ ra, không biết vì sao bản thân lại có thể chạy đến quận Quế Dương.

Chỉ dựa vào một chút ký ức trong mộng kia mà tin tưởng chạy về phía nam.

Khi lòng nàng như lửa đốt mà cố gắng chạy trên đường, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một con lừa và một người tu hành nằm ngang đường.

Đúng lúc con đường lúc này vô cùng hẹp, hai bên đều là ruộng lúa, trong ruộng cũng có đủ hoa màu.

Tiêu Hoài Ngọc vội vàng dừng lại, dùng sức kéo dây cương, nếu lại chậm thêm một chút, liền sẽ đạp xuống đồng ruộng bên cạnh.

"Ai nha." Trên con lừa là một người tu hành, trên đỉnh đầu có đội một mũ quan nhỏ, cũng sử dụng mũ che lại toàn bộ khuôn mặt: "Tội lỗi, tội lỗi, bần đạo đang tĩnh tọa."

Tiêu Hoài Ngọc quan sát thấy là một nữ quan, vì vậy cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ hỏi: "Chân nhân có biết làm sao đi đến quận Quế Dương hay không?"

"Cứ đi về phía nam là tới." Nữ quan trả lời.

"Đa tạ." Tiêu Hoài Ngọc kéo dây cương, lần nữa khởi hành.

Nhưng lúc này lại bị nữ quan ngăn lại, hỏi: "Tiểu tướng quân có biết đi hướng nào đến Sở kinh hay không?"

Tiêu Hoài Ngọc giật mình một chút, bởi vì người mà đến cả Sở kinh còn không biết, vậy thì làm sao biết quận Quế Dương đây? Thế là liền nổi lòng nghi ngờ.

"Tiểu tướng quân không được nghi ngờ a, bận đạo là từ quận Quế Dương tới đây." Nữ quan giải thích: "Lát nữa trời sẽ mưa lớn, tiểu tướng quân cũng đừng quá vội vã, nếu có thể thì cùng ta tìm một chỗ tránh mưa trước đi."

"Ta có việc gấp." Tiêu Hoài Ngọc từ từ trở nên mất kiên nhẫn.

Nữ quan liền lấy mũ che trên đầu xuống: "Mới vừa rồi trời còn nắng a, tự dưng lại trở trời rồi."

Tiêu Hoài Ngọc giật mình nhìn nữ quan, dung mạo dường như giống hệt vị bằng hữu duy nhất trong giấc mộng kia của mình: "Ngươi...?"

"Thí chủ có việc gấp thì nên đi đi thôi, không nên trì hoãn." Dứt lời, nữ quan liền cưỡi con lừa né sang một bên, cũng cười nói: "Nếu chậm trễ lại phải hối hận cả đời, thí chủ có duyên với ta, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp lại mà thôi."

***. Truyện Huyền Huyễn

Tác giả có lời muốn nói:

Bình Dương là nữ nhân chăm chỉ gầy dựng sự nghiệp hahaha~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK