Sau khi tiễn sứ giả Sở quốc rời đi, Tề đế nhìn Tống Khiếu đang trọng thương, hỏi: "Người đứng sau vụ ám sát này, thật sự là Bành Thành vương sao?"
Tống Khiếu cúi đầu, bởi vì bản thân hắn vẫn chưa dám khẳng định: "Thần căn cứ vào những gì đám thích khách kia nói mà suy đoán ra."
"Suy đoán?" Tề đế nghi ngờ nhìn hắn.
"Bệ hạ, là thần kêu Diêu Bình hầu nói như vậy." Bởi vì chiến sự ở Tề quốc thất bại mà Tống Thanh Dao phải xuống núi, lúc này nàng bước vào điện giải thích.
Tề đế nhìn nàng hành lễ xong, liền phất phất tay.
"Có thể thắng được thúc phụ, hẳn là Bành Thành vương cũng không phải người đơn giản. Nhưng nếu thật sự phái sát thủ ám sát Diêu Bình hầu, nhất định sẽ không để xảy ra sơ hở nào mới phải, không thể nào dễ dàng để sát thủ nói ra tin tức quan trọng như vậy." Tống Thanh Dao phân tích nói: "Đây rõ ràng chính là cố ý."
"Chiến tranh lần này, mỗi nước đều có hao tổn, đáng lí Sở quốc cũng không muốn xé bỏ minh ước ngay lúc này mới đúng." Tống Khiếu nói: "Nhưng sao bọn họ lại to gan như vậy?"
"Sở quốc vốn không hi vọng lại lần nữa xảy ra chiến tranh, Tề quốc cũng như vậy." Tống Thanh Dao lại nói: "Vụ ám sát lần này, hẳn là do sự hỗn loạn trong nội chính Sở quốc gây ra."
"Nội chính hỗn loạn sao?" Tống Khiếu không hiểu.
"Trữ quân vẫn chưa lập." Lúc nói chuyện, Tống Thanh Dao cố ý đưa mắt nhìn về phía Tề đế, giống như đang nhắc nhở điều gì: "Có người muốn giá họa cho Bành Thành vương, nhằm mục đích thay thế địa vị của hắn ở Sở quốc, như vậy có thể thuận lợi ngồi lên vị trí kia. Nếu đã như thế, sao chúng ta lại không biết thời thế đây..."
"Lâm Nghi, ngươi có thể nghĩ được như vậy, chẳng lẽ người Sở sẽ nghĩ không ra sao?" Tề đế hỏi: "Địa vị và danh tiếng của Bành Thành vương ở Sở quốc, sợ là còn muốn cao hơn cả Hoàng đế đi."
"Vì vậy, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ Bành Thành vương." Tống Thanh Dao chắc chắn nói: "Bây giờ đang là lúc chiến sự đã dừng, Chính sứ chết đi, bọn họ cũng không thể nào có được sự tự tin giống như vụ việc Cửu lang trước đây, vì vậy nhất định sẽ đẩy một người ra, nhưng người này phải ngang hàng với Bành Thành vương, chính là một vị Hoàng tử."
"Sở hoàng nhút nhát, mà người kế nhiệm phù hợp nhất lại là Bành Thành vương. Như vậy, cho dù các vị Hoàng tử khác chết hết thì cũng có ích gì?" Tề đế nói.
"Tề quốc càng lên án Bành Thành vương, triều đình Sở quốc sẽ càng ra sức bảo vệ hắn, đồng thời cũng sẽ nói với Sở hoàng những mặc lợi và hại trong đó. Nhưng là một Hoàng đế, lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, nếu cảm nhận được nhi tử của mình được người người ủng hộ, điều này lại uy hiếp đến địa vị của hắn, vậy thì sẽ thế nào đây?" Tống Thanh Dao hỏi hắn.
"Phải vì một Hoàng tử mà mình không thích, mà Sở hoàng bị ép phải bỏ đi một đứa nhi tử khác, như vậy chỉ càng khiến lòng kiêng kỵ của hắn nặng thêm mà thôi." Nàng tiếp tục nói: "Hoàng tử Sở quốc chết là một khởi đầu, cái chết của hắn sẽ triệt để khiến Sở quốc rơi vào cảnh nội loạn, Tề quốc sẽ mượn cơ hội này mà phất lên."
- --
- - Chương Hoa cung - Sở quốc --
"Chính sứ Tề quốc chết ở Sở quốc, Phó sứ thành công thoát khỏi nguy hiểm trở về Tề quốc, sau đó lại một mực chắc chắn là do Bành Thành vương gây ra." Kỳ Ngọc đi theo phía sau Lý Cẩn, kể lại từng tin tức thu được mới nhất: "Đại thần trong triều đều đồng loạt ra sức bảo vệ Bành Thành vương, bệ hạ đã tạm thời phái người bao vây phủ đệ của Bành Thành vương, cũng đồng thời giam lỏng người bên trong."
"Ta đã nói a, trận kích cầu ngày đó ta đã cảm thấy không ổn, cái tên Hiệu úy cùng vào kinh với Tiêu Hoài Ngọc kia, hắn không phải là người đơn giản." Lý Cẩn ngồi xuống bàn đu dây.
"Hắn là Vương hữu bên cạnh Nam Dương vương, khoảng thời gian này vẫn luôn ở bên cạnh Nam Dương vương, vậy công chúa nghi ngờ là do Nam Dương vương làm sao?" Kỳ Ngọc hỏi.
"Lý Long không có cái gan này, cũng không có đầu óc khôn khéo như vậy, nhưng ngược lại, hắn lại có dã tâm." Lý Cẩn nói: "Mặt ngoài, giữa các quốc đều là sóng yên biển lặng, thế nhưng Tề quốc sẽ mượn cơ hội lần này để khiến nội chính Sở quốc rối loạn. Các đại thần không thể giao Bành Thành vương ra, cho dù hắn thật sự là hung phạm đi chăng nữa, cũng sẽ để người khác ra gánh tội thay. Huống chi, Lý Khang căn bản sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."
"Chỉ là cũng tốt." Nàng lại nói: "Cho dù có thông minh hay không, có được yêu thương hay không, thì cũng đều là trở ngại trong mắt ta."
"Công chúa." Một tên Hoạn quan vội vàng bước vào đình viện, chắp tay nói: "Ngự sử và Đình úy đi điều tra vụ án đã truyền tin trở về, nhưng là bí mật truyền tin."
Tin tức mà Hoạn quan nhận được là từ mật thám ngầm trong cung, hắn tiến lên gần thêm một bước: "Quan thần Tề quốc phát hiện có lá thư trên người thích khách đã ám sát ngày hôm đó, lá thư có liên quan tới một quan thần Sở quốc, nhưng tên quan chức đó lại là Trường sử của Tương Đông vương."
Lý Cẩn bị tin tức này khiến cho giật mình: "Sao lại là Tương Đông vương Lý Phù?"
Kỳ Ngọc và Hoạn quan cực lực lắc đầu, sau đó Hoạn quan liền phân tích nói: "Người có uy hiếp đến Lý Long mà nói, hẳn là Lý Khang mới đúng. Mà Diên Bình hầu của Tề quốc lên án là bởi vì nghe được thích khách nói như thế, nhưng lúc này tìm ra chứng cứ lại không giống nhau."
Lý Cẩn dựa lưng về sau, tựa như đã hiểu ra gì đó: "Nếu chứng cứ và lời lên án trùng khớp, vậy thì càng tăng thêm sự đáng ngờ. Hoàng thân Sở quốc đều có nuôi dưỡng tử sĩ, làm việc hẳn là có quy tắc riêng, như vậy chuyện để lộ thân phận là hết sức phi lý."
"Nhưng Lý Phù cũng không có lý do gì làm như vậy." Kỳ Ngọc nghi ngờ nói: "Vu oan cho Lý Phù, chuyện này quá rõ ràng rồi."
"Lý Phù không có lý do ám sát sứ giả Tề quốc..." Lý Cẩn lại nói: "Nhưng hắn lại có động cơ vu oan Bành Thành vương, các Hoàng tử đoạt đích đã không phải chuyện bí mật gì. Dưới tông pháp, Lý Phù là Trưởng tử, miễn là loại bỏ vị Hoàng tử có danh vọng cao nhất ra, thì hắn sẽ thuận lý thành chương được quần thần ủng hộ lên ngôi vị kia."
"Rất đúng." Kỳ Ngọc và Hoạn quan dồn dập nói.
"Cứ để bọn họ tranh đấu đi." Nàng lại lên tiếng: "Cuộc đàm luận kia chỉ là để bề ngoài yên tĩnh mà thôi, thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ rối loạn, cũng sớm muộn phải dẹp loạn."
"Công chúa, ngày giỗ của Chiêu nghi đến rồi, người vẫn đi quận Quế Dương sao?" Kỳ Ngọc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Mẫu thân thân sinh của Lý Cẩn là Tiết thị, khi còn sống được phong làm Chiêu nghi, mà tổ tiên Tiết gia lại ở quận Quế Dương, sau khi Tiết thị chết đi vẫn không được đưa vào Hoàng Lăng, mà lại được chôn cùng tổ tiên Tiết gia.
Lý Cẩn thở dài một hơi: "Cả Tiết gia trung liệt với Sở quốc, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê lương như vậy, nếu ta không đi, thế gian này còn ai nhớ tới đây."
- --
- - Quận Cánh Lăng --
Tin tức Tiêu Hoài Ngọc lên đường trở về Sở kinh được truyền đến tai Huyện lệnh và Quận thủ huyện Cánh Lăng.
Quận thủ Cánh Lăng phái người giữa đường ngăn lại, cũng tự mình nghênh đón, mời Tiêu Hoài Ngọc vào thành dự tiệc.
"Bệ hạ chỉ cho Hiệu úy ba ngày, nhưng quãng đường lại xa xôi như vậy. Bây giờ Đại tướng quân vẫn còn ở Sở kinh, Hiệu úy không cần phải vội vã như thế." Quận thủ Cánh Lăng nói.
Chuyện làm lỡ việc trước mắt như vậy, Tiêu Hoài Ngọc có chút không vui.
Quận thủ Cánh Lăng lại đem chuyện hộ tịch của nhà nàng ra nói: "Nhớ lúc trước khi bổ sung lại hộ tịch của một nhà Hiệu úy ở huyện Cánh Lăng, vẫn là do một tay ta làm lại. Tiêu gia có xuất thân là nông hộ, nay lại đoạt được thành tựu kinh người như vậy, thật sự khiến người đời thán phục a."
Tiêu Hoài Ngọc vốn chưa từng tranh đấu trên quan trường, vì vậy liền bị vài ba câu của hắn khiến cho không cách nào từ chối được, nàng chỉ có thể đáp ứng vào thành dự tiệc.
Sở dĩ Quận thủ làm như vậy, chính là xem trọng tiền đồ sau này của Tiêu Hoài Ngọc, vì vậy mới nhân lúc này mà lôi kéo.
Đúng lúc lại vào dịp Đoan Ngọ, Tiêu Hoài Ngọc không biết cách từ chối, vì vậy chỉ có thể đáp ứng lời đề nghị nhiệt tình trước mắt.
Ngày hôm sau, nàng nói lời từ chối với Quận thủ, cho dù hắn có giữ nàng lại như thế nào cũng đều bị nàng kiên trì cự tuyệt.
"Triều đình có xây dựng Học phủ riêng cho quận Cánh Lăng này, hàng năm đều sẽ đưa nhân tài đến Sở kinh, năm nay vừa lúc có một số chỗ còn trống đây." Quận thủ Cánh Lăng tỏ ý sâu xa nhìn Tiêu Hoài Ngọc.
Nàng tất nhiên nghe không hiểu ý của hắn, vì vậy liền từ chối: "Ta đã tòng quân, cũng không có ý nghĩ sẽ học hành."
Quận thủ nghe xong, vẻ mặt trở nên cứng ngắt, hắn cười cười, không khỏi nói thẳng: "Tiêu hiệu úy thật là hài hước, ta nghe Huyện lệnh Cánh Lăng nói, đệ đệ của ngài vẫn còn đang tuổi đọc sách."
Nghe tới đây, Tiêu Hoài Ngọc dường như hiểu ra gì đó, nàng vội vàng nói: "Ta ở lại đây một ngày, đó là bởi vì mong muốn của Quận thủ. Thế nhưng chuyện vào Học phủ, kính xin Quận thủ cho dù có bất kỳ chuyện gì cũng đừng để đệ đệ ta tiến vào Học phủ ở quận Cánh Lăng này."
Sở quốc xây dựng mười hai Học phủ ở khắp lãnh thổ, số lượng người được tiến vào Học phủ vô cùng có hạn. Những người có thể tiến vào, liền sẽ có cơ hội đi đến Sở kinh, cũng là những người được thiên hạ ngóng trông trở thành thiên tài. Quận thủ Cánh Lăng thấy nàng từ chối như vậy liền cảm thấy vô cùng bất ngờ: "Tiêu hiệu úy không muốn đệ đệ của mình bước vào quan trường sao?"
Tiêu Hoài Ngọc không cách nào nói ra sự thật, chỉ có thể nói: "Quan trường hiểm ác, hắn lại không hiểu lòng người, trong nhà chỉ cần ta là được rồi."
"Thì ra là do Tiêu hiệu úy lo lắng cho an nguy của đệ đệ, quả nhiên là huynh đệ tình thâm." Quận thủ nhìn nàng đôn hậu mà sinh ra thêm tia hảo cảm, biết bảo vệ huynh đệ của mình, hẳn là người có thể dựa vào.
Đã như vậy, dự định rời đi của Tiêu Hoài Ngọc lại lần nữa bị trì hoãn, ở lại quận Cánh Lăng thêm một ngày nữa, sau đó mới lên đường trở về Sở kinh.
- - Sở kinh --
Bôn ba hơn nửa ngày, Tiêu Hoài Ngọc cố gắng càng nhanh càng tốt trở về Sở kinh. Song, đến khi nàng cưỡi Thanh Thông vào thành, lại phát hiện có thêm nhánh Cấm quân đang kiểm tra ở của thành.
Tiêu Hoài Ngọc lấy lệnh bài chứng minh thân phận của mình ra, lúc này mới được cho vào thành.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nàng trước tiên trở về doanh xá, lại đúng lúc gặp được Quách Hồng Lân.
"Đây không phải là công thần của Đại Sở chúng ta sao? Người đầy mệt mỏi, xem ra chuyến trở về thăm người thân này cũng không thuận lợi đi?" Quách Hông Lân nói với Tiêu Hoài Ngọc.
Nàng không thèm để ý tới hắn, bởi vì từ sau lần hắn vứt bỏ chiến hữu kia, nàng liền không thích, cũng luôn cảm thấy hắn có mưu đồ bất chính, xem trọng công danh lợi lộc quá mức.
"Ngươi đã nghe nói, sứ giả Tề quốc chết ở Sở quốc chưa? Tề quốc còn đang dựng binh hỏi tội đây."
"Sứ giả Tề quốc bị ám sát? Này đã không phải lần đầu..."
"Còn không phải sao..."
"Mối hận thù giữa người Tề và Sở quốc chúng ta, sợ là vĩnh viễn cũng không thể giải được."
Dưới lầu truyền đến một trận bàn tán khiến Tiêu Hoài Ngọc khiếp sợ: "Ám sát?" Điều này để nàng không khỏi nghĩ tới cảnh lúc Lâm Nghi công chúa trở về lần đó.
"Ngươi còn chưa biết sao?" Quách Hồng Lân lại nói: "Chính sứ Tề quốc chết trên đường rời biên cảnh phía đông Sở quốc, chỉ có Phó sứ là an toàn sống sót trốn được trở về Tề quốc, cũng chính là Diên Bình hầu đã tỷ thí kích cầu với ngươi ngày đó. Sau khi hắn trở về, liền khẳng định là do Bành Thành vương gây ra, bệ hạ đã phái người bao vây phủ Bành Thành vương rồi. Ngươi đúng là hên thật, tránh được chức Vương hữu của Bành Thành vương, vậy mà lại có thể né được tai họa lần này."
Tiêu Hoài Ngọc nghe xong liền trừng lớn hai mắt, nàng chỉ rời Sở kinh vài ngày, trong kinh liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nàng liếc mắt nhìn Quách Hồng Lân, nhưng cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện, chỉ hành lễ, sau đó liền cưỡi ngựa đến Chương Hoa cung.
- - Chương Hoa cung --
Bởi vì mất đi thân phận là thị vệ canh gác, vì vậy Tiêu Hoài Ngọc không thể tự do ra vào Chương Hoa cung như trước đây, thế nên nàng chỉ có thể nhờ những Cấm quân trước đó có quen biết vào trong thông báo giúp.
Người đi ra như cũ vẫn là Kỳ Ngọc, nàng nhìn Tiêu Hoài Ngọc đầy vẻ mệt mỏi nói: "Tiêu hiệu úy chỉ về nhà thăm người thân một chuyến, sao lại trở nên tang thương như vậy?"
Tiêu Hoài Ngọc nhẹ nhàng nhíu mày: "Việc trong nhà ta, chỉ sợ là các ngươi còn rõ hơn ta đi."
Kỳ Ngọc không nói tiếp, chỉ cẩn thận quan sát Thanh Thông một chút: "Ngựa do công chúa tặng, Tiêu hiệu úy có thấy vừa ý hay không?"
"Thanh Thông là ngựa tốt hiếm có, nhưng không có công không thể nhận, thứ quý giá như vậy, Hoài Ngọc thật sự nhận không nổi." Tiêu Hoài Ngọc nói rõ.
Kỳ Ngọc cảm nhận được sự luyến tiếc của nàng, lúc này liền có chút không vui nói: "Sao đầu óc ngươi lại chậm chạp như vậy! Thật ngốc a..."
"..." Tiêu Hoài Ngọc sững sờ nhìn Kỳ Ngọc.
"Công chúa nhà ta xưa nay chưa từng tặng đồ gì cho người khác, huống chi còn là đồ vật bên mình. Còn nếu đã tặng, há có thể lấy về đây..." Kỳ Ngọc nói tiếp: "Ngươi trả ngựa chính là từ chối ý tốt của công chúa, như vậy thì một nhà ngươi, muội muội của ngươi, công chúa sẽ không tiếp tục che chở. Ngươi phải hiểu cho rõ, muội muội ngươi có thể sống tiếp mà không bị người đời ức hiếp, chính là nhờ lòng tốt của công chúa."
"Chẳng qua là ta cảm thấy ngựa là đồ quý giá, nên dùng xong liền muốn trả lại mà thôi..." Tiêu Hoài Ngọc cau mày khó hiểu hỏi: "Sao lại có liên quan đến muội muội của ta?"
"Ngươi..." Kỳ Ngọc cứng đờ: "Bỏ đi, ta sẽ nói lại với công chúa, ngươi đừng trách ta không nhắc nhở trước."
Nghe thấy Kỳ Ngọc nói như vậy, nàng có chút sốt sắng lên: "Được rồi, nhưng ta cũng không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ lớn như vậy, ngựa này coi như là ta mượn đi."
"Ngoài ra,..." Nàng chần chờ nhìn Kỳ Ngọc: "Có thể để ta gặp công chúa hay không?"
"Ngươi muốn gặp công chúa?" Kỳ Ngọc dường như có chút bất ngờ: "Ngày thường không phải ngươi muốn tránh còn không kịp sao? Người nào không biết, còn tưởng công chúa nhà ta sẽ ăn ngươi đây."
Nhớ tới lần đầu gặp mặt, Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu tự lẩm bẩm: "Nữ nhân hung dữ như vậy, ai thấy mà không sợ chứ."
"Ngươi nói cái gì?" Kỳ Ngọc thấy nàng nói linh tinh, thế là hỏi tới.
"Không có gì..." Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu.
"Hiện tại công chúa đang vì chuyện trong kinh mà ưu phiền, ngươi muốn gặp công chúa thì chờ chút đã." Kỳ Ngọc nói.
"Chuyện trong kinh, là chuyện của sứ giả Tề quốc và Bành Thành vương sao?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.
"Tiêu hiệu úy tiếc mạng như vậy, có một số chuyện, vẫn là đừng hỏi đến thì hơn." Kỳ Ngọc nhắc nhở.
Bởi vì đã từng nhận ân huệ, nên Tiêu Hoài Ngọc cũng có chút quan tâm đến an nguy của Bành Thành vương, cũng khẳng định nói: "Chuyện này tuyệt đối không phải do Bành Thành vương làm."
"Đương nhiên không phải hắn làm." Lý Cẩn dẫn theo Hoạn quan từ bên trong Chương Hoa cung đi ra.
Chỉ thấy Hoạn quan đứng lại, sau đó chắp tay với Lý Cẩn: "Vậy tiểu nhân xin phép cáo lui."
"Bởi vì thủ phạm thật sự cũng là một vị Hoàng tử." Lý Cẩn lại nói: "Hơn nữa, còn đang nhận được sự che chở của bệ hạ."
- --
- - Sở kinh --
Sở hoàng ngồi ngay ngắn trên công đường ở Đình úy, có Tam Công Cửu Khanh cùng ngồi thẩm vấn, người bị thẩm vấn chính là Tương Đông vương Lý Phù.
"Trường sử của Tương Đông vương đã khai ra toàn bộ, là ngươi cố ý nói ra công lao của Tứ lang trong buổi tỷ thí hôm đó, cũng khiến Diên Bình hầu trong lúc kích cầu nảy sinh hiềm khích, sau đó giá họa, nhân chứng vật chứng đều đã có, ngươi còn gì để nói?" Sở hoàng chất vấn Lý Phù.
Lý Phù quỳ gối trên công đường, hắn nhìn người phụ thân tuyệt tình trước mắt, trong mắt đều là phẫn nộ. Ngay trước khi Cấm quân vây bắt hắn vào Đình úy, trong cung đã có người truyền tin cho hắn.
Lý Phù không nói gì, Sở hoàng lại đứng dậy, quần thần cũng đồng loạt đứng lên. Hắn bước đến trước người Lý Phù, hơi ngồi xổm xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói cho trẫm biết, đến cùng có phải là ngươi làm hay không?"
"Ta là Trưởng tử của người, bệ hạ thật sự nhẫn tâm như vậy sao?" Lý Phù ngẩng đầu hỏi ngược lại hắn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương này đều có liên quan với nhau, tranh đấu cũng có chút phức tạp, nhưng mỗi chương sau đều sẽ có giải đáp.
***HẾT***